Đông chí năm nay Thẩm Dạ Triệt cùng Cảnh Hằng về nhà ăn cơm. Vài năm trước cả hai xũng từng về nhà Cảnh Hằng thăm bố mẹ anh. Cảnh Hằng còn một người em trai, nhưng vài năm gần đây đều ờ nước ngoài nên Thẩm Dạ Triệt vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, nghe nói năm nay cậu ta trở về nên vui vẻ chờ xem mặt.
Phương thức quản giáo của bố mẹ Cảnh đều là buông tay cho anh em họ theo đuổi mục tiêu của chính mình, chỉ cần không làm những chuyện thương thiên hại lí là được. Cho nên thời điểm học đại học Cảnh Hằng đã come out với bố mẹ mình, xem như thuận lợi, mọi người đối xử với Thẩm Dạ Triệt như người nhà.
Hơn nữa trước đó không lâu có nghe nói em trai Cảnh cũng đã come out, hôm nay cũng sẽ mang bạn trai về ra mắt, cho nên đông chí này xem như đại đoàn viên.
Tay trái Cảnh Hằng lôi dây xích của Nicky, tay phải nắm tay Thẩm Dạ Triệt, một nhà ba người song song đi tới.
Bấm chuông cửa sau, người đi ra mở cửa là Cảnh Hằng.
Ôi chao, không đúng, Thẩm Dạ Triệt run sợ, không phải Cảnh Hằng đang đứng bên cạnh mình sao?
“Chào anh rể, em là Cảnh Viễn. Đây là lần đầu tiên anh gặp em, nhưng thật ra em đã gặp anh rất nhiều lần nha, khoảng thời gian anh nằm viện anh hai đi công tác em có đến trông anh.”
Cảnh Viễn dẫn bọn họ vào, người này cơ hồ có vẻ ngoài giống với Cảnh Hằng, nhưng khi cười rộ lên lại có chút ôn hoà hơn.
“Em chỉ nghe anh nói qua là có một em trai, không ngờ lại là song sinh…”
Thừa dịp Cảnh Viễn đi châm trà Thẩm Dạ Triệt thấp giọng nói bên tai Cảnh Hằng.
“Haha, lẫn lộn thế nào được, em trai anh vừa nhìn là biết chính nhân quân tử. Anh không cần nhìn em như vậy, dù gì phụ ái như sơn mà, ha ha ha. Ba ba~~”
Gương mặt trào phúng của Thẩm Dạ Triệt sau một giây liền biến thành thành khẩn lấy lòng, nhìn Cảnh Hằng cười cười.
Bố mẹ Cảnh Hằng từ trên lầu đi xuống, hôm nay cả hai con đều mang con dâu về nhà ăn cơm, nên cả hai quyết định sẽ tự mình xuống bếp.
Mẹ Cảnh Hằng sờ sờ, ước chừng anh cao hơn bà khoảng nửa cái đầu, nhưng đối với bà anh vẫn là một đứa nhỏ:
“Nghe nói lúc trước con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thân thể đã khôi phục hẳn chưa?”
“Con hồi phục tốt lắm, bây giờ đã không còn việc gì, mẹ không cần phải lo lắng.”
“Bình an là ba mẹ yên tâm rồi. Mẹ cùng ba đi làm chút đồ ăn, con cùng ba người Cảnh Hằng đi ra ngoài dạo trước đi.”
Ba người? Bạn trai của Cảnh Viễn đã đến? Sao lại không thấy hắn?
Nicky ghé vào sofa bên cạnh mà ngủ, vợ chồng Cảnh Hằng thấp giọng nói chuyện với nhau, Cảnh Viễn bước vào phòng.
Từ sau cửa phát ra âm thanh nói chuyện
“Bảo bối, bây giờ không chơi được, mặc quần áo vào trước đi, anh hai đã đến rồi.”
“Nga…em vừa nghe thấy tiếng chó sủa, có cả chó đến sao?”
Cảnh Viễn cười nhẹ:
“Đúng vậy, em sợ chó sao?”
“Có…một chút đi. Dép của em đâu rồi…”
Vừa dứt lời, cửa phòng liền mở ra, Cảnh Viễn bế Hứa Ninh Triết ra, thanh niên cao khoảng 1m80 mặc một cái quần dài màu đen, áo lông trắng mềm mại màu trắng rộng thùng thình, tóc có chút loạn, khuôn mặt soái khí nhưng bên trong lại có chút trẻ con, mắt mở to có chút mờ mịt.
Khoé mắt cậu miết đến đôi phu phu đang ngồi trên ghế đang nhìn với ánh mắt có chút quỷ dị, Hứa Ninh Triết bỗng dưng đỏ mặt lập tức nhảy xuống khỏi người Cảnh Viễn, khẩn trương vui vẻ cùi mình chào Cảnh Hằng cùng Thẩm Dạ Triệt:
“Chào anh hai, anh rể.”
Cảnh Viễn cười, đi lấp dép giúp Hứa Ninh Triết, vừa quay đầu lại liền thấy Nicky chạy lại bên người Hứa Ninh Triết. Hứa Ninh Triết đỏ mặt lúng túng, ánh mắt vô tình dừng trên người Thẩm Dạ Triệt, tim đập bùm bùm…Anh rể sao lại đẹp đến vậy!!!!! Ôi trái tim nhỏ bé của ta!!!!
Thẩm Dạ Triệt nhìn nam hài đáng yêu đang quẩn bách lúng túng, nhịn không được cười rộ lên. Bên tai là âm thanh Nicky nhào vào người Hứa Ninh Triết phe phẩy đuôi “Ô ô ~~”. Thẩm Dạ Triệt nghe hiểu được ý của Nicky [Ca ca, cầu sờ đầu!!] Cậu cười nói với Hứa Ninh Triết:
“Nicky chỉ muốn em sờ đầu mà thô, đừng sợ, nó rất ngoan.”
Hô hấp của Hứa Ninh Triết cứng lại. Trời ơi! Anh rể nở nụ cười, mạo mỹ chân trời, tôi muốn quỳ liếm nam thần!!!!
Sau đó cậu nơm nớp lo sợ, đưa tay sờ sờ đầu Nicky, Nicky vui vẻ lăn trên đất mấy vòng, sau đó xoay mông chạy đi gặm một trái bóng lại, miệng vẫn kêu “Ô ô ~” , [Cầu ca ca chơi với ta]
Cảnh Viễn cười với Hứa Ninh Triết, sau đó nâng cậu dậy, Cảnh Hằng nhìn bọn họ, nhịn không được trêu ghẹo
“Cảnh Viễn, bạn trai em thật sự đã thành niên rồi sao, cứ cảm thấy em như đang dụ dỗ trẻ em vậy.”
“Không có, không có, Cảnh Viễn nói em lớn hơn anh rể một tuổi đó.”
Hứa Ninh Triết khoát tay, có chút ngượng ngùng, quả thật bộ dạng cậu trẻ hơn so với tuổi.
Nhờ Thẩm Dạ Triệt phiên dịch, Hứa Ninh Triết cùng Nicky hoà hợp chơi trò “Ta ném ngươi nhặt” sau đó đã hoàn toàn không còn sợ Nicky nữa. Cảnh Hằng cùng Cảnh Viễn nói chuyện về công ty của Cảnh Viễn, tuy vừa từ Mỹ về gây dựng sự nghiệp có một năm, nhiều chuyện bắt đầu, nhưng đây vẫn chỉ là khởi bước, khó tránh muốn đi theo Cảnh Hằng nghe thêm chút chuyện.
Lúc ăn cơm, cả nhà sáu người quây quần bên nhau, trên bàn là thức ăn phong phú, bên cạnh bàn còn có một chén cơm cho Nicky. Trên bàn cơm mọi người vui vẻ cười đùa với nhau, thỉnh thoảng nâng chén, hơi thở ấm áp lan khắp phòng.
Thẩm Dạ Triệt cảm thấy đây là mùa đông hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cậu, dưới bàn, cậu khẽ nắm tay Cảnh Hằng, ngón áp út đeo nhẫn của họ đan vào nhau.