- Người ta cũng sẽ thuộc về ngươi, ta làm nữ nhân của ngươi. Chu thị sớm muộn gì cũng sẽ giao cho ba tỷ muội chúng ta, ngươi có ta, sản nghiệp Chu thị sẽ có một phần cho ngươi. Ta lưu ta lại sẽ có giá trị rất lớn, ngươi ta cùng ở một chỗ rất có triển vọng, rất có lợi đối với ta, cho nên đây là lời thật tâm từ đáy lòng, tuyệt không nửa câu chém gió!
Lúc này vì cầu sinh, nàng không muốn làm nam nhân, chỉ muốn làm nữ nhân.
Lâm Uyên đưa tay bắt lấy áo choàng, giật ra.
Phan Lăng Vân cảm giác thân thể có chút mát mẻ cho rằng lời mình nói sinh ra hiệu quả, sắc mặt đã có mấy phần thẹn thùng, tâm thần bất định, chuẩn bị tiếp nhận.
Ai ngờ Lâm Uyên đột nhiên xuất thủ, một thanh bóp lấy cái cổ trắng nõn của nàng, vặn một cái.
Ầm! Phan Lăng Vân ngã xuống dưới chân của hắn, trong miệng sặc đầy máu, trong hai con ngươi trợn to vẫn còn lộ vẻ hoảng sợ, cái gì gọi là nhân vật nguy hiểm, nàng hôm nay đã biết.
Lâm Uyên nhặt lại áo choàng lại thu vào trong nhẫn trữ vật, người có thể không cần, áo choàng là của hắn.
Ánh mắt của hắn hờ hững nhìn xuống người còn đang co giật dưới chân.
Trên một vài sự việc, hắn là người vô cùng có kinh nghiệm, cho nên có mấy lời không cần hỏi quá nhiều đã biết đáp án, Bành Hi căn bản không biết hung thủ là ai.
Bởi vì hắn đã chạy.
Nếu không sẽ không xuất hiện mai phục đêm nay, nếu đã biết thân phận hung thủ, muốn đối phó hắn đại khái có thể trực tiếp thông tri thành vệ đi bắt người, không cần phiền toái như vậy. Nếu muốn lợi dụng hắn, cũng sẽ không có thành vệ bố trí mai phục.
Hắn tìm tới đây là muốn đáp án, cho nên Phan Lăng Vân gặp qua hắn, đành không thể lưu.
Cái gì nữ nhân, cái gì Phan thị sản nghiệp, nếu so với hậu quả khi thân phận hắn bại lộ, không đáng nhắc tới...
Thành Bất Khuyết vẫn còn trong hắc ám, đang tờ mờ sáng, ở thành Thiên Cổ, mặt trời đã chói chang trên không.
Trong tổng bộ Phan thị, hội trưởng Phan Khánh "Phanh" một tiếng vỗ bàn đứng dậy, cầm điện thoại giận dữ mắng.
- Các ngươi nhiều người như vậy làm cái gì?
Đứng đối diện bàn, con gái lớn nhất - Phan Lăng Vi, con gái thứ hai Phan Lăng Nguyệt còn có chồng của người con gái lớn Từ Tiềm, ba người đang đứng thành một hàng.
Trong ba tỷ muội Phan gia, trước mắt chỉ có chị cả được gả cho người.
Ba người theo thông lệ đến báo cáo tình huống thương hội, lúc này đều giật mình vì thấy Phan Khánh đột nhiên thất thố, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đợi khuôn mặt Phan Khánh dần bình tĩnh để điện thoại xuống, Phan Lăng Vi mới lên tiếng hỏi.
- Phụ thân, xảy ra chuyện gì?
Phan Khánh ngồi về trên ghế, thở ra một hơi, trên thân lộ ra cảm giác bất lực.
- Vân nhi xảy ra chuyện, bị người bắt đi...
Hắn ngắn gọi nói lại thông tin Câu Tinh vừa mới báo.
Câu Tinh cũng thật không có biện pháp, nên xin Hoành Đào cho kết nối điện thoại để thông báo cho bên này một tiếng.
Lại xảy ra chuyện như vậy, ba người chấn kinh, vẻ mặt Từ Tiềm tràn đầy khó tin.
- Có Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận, còn có tổng vụ quan thành Bất Khuyết Hoành Đào tự mình suất lĩnh số lớn nhân mã thành vệ ở đó, còn động một nhóm Cự Linh Thần, ngay cả Lạc Thiên Hà cũng đích thân tới hiện trường, thế mà còn có thể để hung thủ bắt tam muội đi?
Phan Khánh.
- Bị quay như chóng chóng, mà hung thủ kia quả thật không thể coi thường, chỉ dựa vào đảm lược chính là một nhân vật.
Phan Lăng Nguyệt.
- Có phải hung thủ giết Triệu Nguyên Thần không?
Phan Khánh.
- Hiện tại còn không biết, không thể xác nhận, bất quá tám chín phần mười là như thế.
Từ Tiềm.
- Phụ thân, bây giờ nghĩ cái này vô dụng, hiện tại Tam muội sống chết không rõ, việc cấp bách hiện tại là nghĩ biện pháp cứu muội ấy, phải nhanh lên, tận lực tránh cho nàng gặp bất trắc.
Phan Khánh nhẹ gật đầu, trầm ngâm.
- Lập tức liên hệ người của mình bên thành Bất Khuyết, để bọn hắn bày ra thông tin nói rằng Phan thị nguyện ý ra giá cao hướng hung thủ chuộc người, Phan thị nguyện ra một tỷ châu! Đương nhiên, nếu hung thủ có những điều kiện khác, cũng có thể đàm luận cùng Phan thị. Mặt khác đưa ra giải thưởng, nếu ai có thể cứu Vân nhi về, vậy một tỷ châu kia sẽ thuộc về người đó!
Sở dĩ muốn liên lạc với người nằm vùng vì việc này không cách nào công khai xử lý, quan phương bên phía thành Bất Khuyết sẽ không đáp ứng bên này công bố xuất ra tiền chuộc người.
Từ Tiềm.
- Ta đi làm ngay đây.
Phan Khánh phất phất tay, Từ Tiềm lập tức bước nhanh rời đi.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
...
Trời còn chưa sáng.
Tần Đạo Biên, Liễu Quân Quân, Tần Nghi, đều mặc đồ ngủ tụ trong chính sảnh nội trạch, từng người hoặc đứng hoặc ngồi, đều mang theo thần sắc suy tư.
Động tĩnh Uẩn Hà lâu bên kia thật sự huyên náo quá lớn, số lớn thành vệ kêu đánh kêu giết, ngay cả một nhóm Cự Linh Thần đều tiến vào trong thành, còn có người nhìn thấy cả Lạc Thiên Hà tự thân xuất mã, nhưng bên này trong lúc nhất thời không biết tột cùng xảy ra chuyện gì.
Thành Bất Khuyết xuất hiện trận thế to lớn như thế, bao nhiêu năm chưa thấy qua, thử hỏi khi chưa biết rõ tình huống thì có ai có thể ngủ được.
Bạch Linh Lung đi tới, một nhà ba người đều quay đầu lại nhìn, Tần Đạo Biên hỏi.
- Như thế nào?
Bạch Linh Lung.
- Trước mắt chỉ biết Hoành Đào tự mình dẫn đội mang một đám người Phan thị đi. Ta liên hệ Hoành Đào, hỏi thăm chuyện gì xảy ra, nhưng tính tình hắn lần này tựa hồ không tốt lắm, nói chúng ta quan tâm chi nhiều, không có nói cho ta biết. Gia gia đã đi liên hệ người được xếp vào trong thành vệ, chắc hẳn rất nhanh sẽ có kết quả.
Nơi này vừa mới nói xong, Bạch Sơn Báo đã đi lại vội vàng tới, vừa xuất hiện đã nói một câu.
- Phan Lăng Vân bị người ta bắt đi.
Tần Đạo Biên.
- Bắt đi? Thành vệ bắt sao? Nói rõ ràng, chuyện gì xảy ra?
Trong sảnh, sau khi đám người nghe xong sợ hãi ngây dại, đại chiến trận như vậy chỉ bắt một người, thậm chí còn thiết hạ mai phục, chẳng những người không có bị bắt, còn để cho người ta bắt Phan Lăng Vân đi dưới mí mắt của miinhf?
- Ta tự nhận đều như lòng bàn tay đối với tất cả nhân vật trên dưới mặt bàn trong thành Bất Khuyết, không ngờ mắt ta kém cỏi, ở thành Bất Khuyết nhiều năm như vậy cũng không biết trong đây còn có giấu cao thủ như thế.
Cái hắn gọi cao thủ cũng không phải cao thủ chỉ trên phương diện chém chém giết giết.
Tần Đạo Biên suy nghĩ một hồi, hình như chuyện này không có quan hệ nhiều đến Tần thị, thoáng yên tâm, cũng chậc chậc ca thán.
- Biết rõ núi có hổ vẫn đi lên núi, độc thân thong dong ra vào trùng vây hiểm địa, xem đại quân thành vệ như không, phần đảm lược cùng khí phách này thật khiến người ta nể phục! Ai… Cũng không biết lai lịch thân phận, một người ngay cả mặt đều không lộ, một người đã nháo thành Bất Khuyết để dư luận xôn xao, là một đại nhân vật chân chính! Chỉ sợ Lạc Thiên Hà cùng Hoành Đào rất mất mặt đang bị tức điên đây.
Ánh mắt Tần Nghi chầm chậm ngưng động không biết đang suy tư điều gì, sau khi nghe lời của mọi người, trầm ngâm nói.
- Nếu người này có thể hiệu triệu cho Tần thị ta, Tần thị tất như hổ thêm cánh! Nghĩ một chút biện pháp nhìn xem có thể tìm tới người này hay không, ta muốn gặp mặt hắn.
Liễu Quân Quân nghe xong có chút không vui, cảnh cáo.
- Nghi nhi, ta cảnh cáo con, tốt nhất đừng trêu chọc loại người này. Theo ta thấy, thành Bất Khuyết gió êm sóng lặng nhiều năm, căn bản không ra được loại nhân vật này, đây không phải sự tình gan lớn thì có thể làm ra, người không trải qua lịch luyện, sóng gió nhất định cũng không có đảm lược này. Loại người này… sợ rằng lai lịch, bối cảnh đều không sạch sẽ, chọc tới không phải chuyện tốt, không cần tự tìm phiền phức.
Nghe thấy lời ấy, Tần Đạo Biên cùng Bạch Sơn Báo đều khẽ vuốt cằm, cảm thấy có lý.
Tần Đạo Biên cũng cảnh cáo một câu.
- Nghi nhi, việc này nghe Liễu di của con.
Tần Nghi từ chối cho ý kiến, đột nhiên hỏi.
- Bành Hi đâu? Bành Hi không ở Uẩn Hà lâu sao?
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
...
Phục Ba thành, Bành Hi trở về không có về nhà mà đi thẳng đến tổng bộ Chu thị.
Thời điểm còn chưa tới Phục Ba thành, hắn đã nhận được điện thoại của Chu Mãn Siêu, bảo hắn tới gặp mặt.
Lúc đầu, nếu như đi qua truyền tống ở Khuyết trận Bất thành đã sớm tới, chỉ vì có ý định khác, không muốn bại lộ, không có đi đường đó trở về.
Sau khi hắn đi văn phòng Chu Mãn Siêu đã thấy Chu Mãn Siêu đứng lên, làm thủ thế với trợ lý Mạnh Túc.
Mạnh Túc cấp tốc đóng cửa.
- Cậu.
Bành Hi đi đến trước mặt Chu Mãn Siêu hành lễ.
Chu Mãn Siêu giơ tay ra hiệu không cần đa lễ, để lên bàn công tác hỏi.
- Phan Lăng Vân bị hung thủ kia bắt lại, ngươi biết không?
Bành Hi không quá ngoài ý muốn đối với chuyện này, có vẻ như tự lẩm bẩm.
- Hung thủ thật xuất thủ...
Chu Mãn Siêu quan sát hắn lập tức hỏi.
- Việc này có phải có quan hệ cùng ngươi hay không?
Bành Hi.
- Quả thật có quan hệ với ta, trên đường người bên cạnh nhiều tai mắt, không tiện cùng cậu nói rõ ở trong điện thoại chính là việc này...
Hắn lúc này kể hết thiết kế muốn nhất tiễn song điêu của mình ra.