Nàng nắm chặt song quyền dần dần cúi đầu, nàng có lý tưởng mà mình muốn thực hiện, có chút thời điểm cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực, bởi vì không có sức chống cự...
- Nghe nói không? Hung thủ kia lại gây án ở Uẩn Hà lâu.
- Làm sao không nghe nói chứ, nghe nói nữ nhi hội trưởng Phan thị đều bị bắt đi, mà lại ngay trước mắt bao người, không ít người nhìn thấy thành chủ cũng ra tay, quả thực không thể ngăn cản hung thủ. Nghe nói đều do chuyện đấu thầu Cự Linh Thần gây ra, Tần thị này thật lợi hại!!
- Nếu không thì không phải là thương hội lớn nhất thành Bất Khuyết nữa rồi!
Trong cửa hàng tái chế Quan thị, hai tên tiểu nhị đang tháo dỡ đồ vật nghị luận.
Chuyện phát sinh tối hôm qua gây ra động tĩnh quá lớn, rất nhiều người đều thấy được, người biết chuyện cũng rất nhiều, tình thế chung quy là từ từ được truyền ra.
Đương nhiên, người bình thường nghe được thông tin thì cứ bàn tán, có một số việc khó phân thật giả, nhưng mọi người đều biết xảy ra chuyện.
Quan Tiểu Bạch đang làm việc trong nhà kho vẫn trầm mặc, chuyện hai người kia bàn luận hắn trước đó cũng nghe được những người khác bên ngoài đang đàm luận.
Nếu nói trước đó còn không biết người huyết tẩy ba nơi là ai, như vậy tối hôm qua, Lâm Uyên đột nhiên tìm tới hắn mượn một vài thứ, sau đó liền xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn đã mơ hồ đoán ra, tất cả đều có quan hệ đến Lâm Uyên.
Cũng có chút không thể tin được sẽ có quan hệ cùng hảo huynh đệ của mình, không thể tin được Lâm Tử cùng nhau lớn lên từ nhỏ có thể làm được chuyện lớn như vậy, nội tâm có hơi sầu lo, suy nghĩ khuyên Quan Tiểu Thanh rời khỏi Tần thị lại có chút cấp bách hơn bao giờ hết...
Thời buổi rối loạn, Tần Nghi không rảnh tư tâm đâu mà giở tính tiểu thư, La Khang An cũng tạm thời yên tĩnh, Lâm Uyên thì thuận lợi tan việc.
Trở lại Nhất Lưu quán, nhìn thấy Trương Liệt Thần lại đang nấu cháo, thật sự cạn lời, an tĩnh dừng xe.
- Trở về rồi? Có nghe nói không?
Trương Liệt Thần đang ngồi trước nồi lấy muôi quấy cháo hỏi một tiếng.
- Cái gì?
Lâm Uyên đi tới.
Trương Liệt Thần.
- Uẩn Hà lâu chúng ta nói hôm qua lại xảy ra chuyện, ngươi không có nghe nói sao?
Lâm Uyên nga một tiếng.
- Nghe nói một chút.
Liếc mắt nhìn cháo trong nồi, không hứng thú, chuẩn bị trở về phòng.
Trương Liệt Thần chậc chậc nói.
- Hung thủ kia thật có bản sự, bị mai phục như thế vẫn có thể bắt người đi, bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, hung thủ kia có quá ngu.
Lâm Uyên vừa mới chuyển thân dừng bước.
- Ngu xuẩn? Nói thế nào?
Trương Liệt Thần ha ha cười nói.
- Hắn cho rằng hắn làm sạch sẽ, không ai biết hắn là ai, hắn nghĩ rằng giết người diệt khẩu là được, nhưng hắn cũng không nghĩ một chút, lần thứ nhất thì cũng thôi, bây giờ lại làm một màn như thế, có nhiều người nhiều năng lực như vậy đều bắt không được hắn, thành Bất Khuyết luôn luôn bình tĩnh lại ra nhân vật như vậy, chỉ sợ không để phạm vi càng rộng chú ý cũng không được. Tiên Đình sừng sững nhiều năm không phải bài trí, ngươi chờ xem đi, hung thủ nếu còn không yên tĩnh, không nói sa lưới, bại lộ thân phận là chuyện sớm hay muộn.
Nghe thấy lời ấy, Lâm Uyên trầm mặc.
Trương Liệt Thần liếc mắt thấy phản ứng của hắn, lại nói.
- Nếu ta là hung thủ kia liền sớm yên tĩnh né tránh.
- Né tránh?
Lâm Uyên nhìn hắn.
- Ý của ngươi là, hung thủ nên rời khỏi thành Bất Khuyết?
Trương Liệt Thần,
- Có thể rời đi tự nhiên an toàn hơn, nhưng mà ai biết hung thủ kia có thân phận gì, có liên lụy tới cái gì hay không, nếu có thân phận gì bị người chú ý mà nói, lúc này rời đi chỉ sợ sẽ có người để mắt tới.
Chợt ngẩng đầu lên nói.
- Mà chuyện này có liên quan gì đến chúng ta đâu, làm gì mà suy nghĩ cho hung thủ cơ chứ? Loại hung đồcỡ này, sớm sa lưới một chút, thành Bất Khuyết chúng ta cũng có thể sớm yên tĩnh một chút.
Khóe miệng Lâm Uyên hơi vểnh lên.
Trương Liệt Thần lại nói.
- Bất quá nghe bên ngoài đồn rằng việc này do Tần thị làm, ngươi cảm thấy thế nào?
Lâm Uyên.
- Loại người như Tần Nghi này suy nghĩ cái gì không phải người bình thường chúng ta có thể hiểu được, làm ra cái gì cũng đều không kỳ quái.
Trương Liệt Thần khuấy động muôi.
- Có thể có gì kỳ quái? Không phải người bình thường. Không cần ấn tượng ban đầu cho rằng nàng là nữ nhân giữ vai trò chủ đạo, ngươi nhất định phải đi tìm hiểu nàng giống như nữ nhân bình thường, vậy khẳng định không bình thường. Nàng ngồi trên vị trí kia đén bây giờ, có một số việc cũng không có cách, dù sao cũng là người cầm lái của một cái thương hội lớn như vậy, nữ tử nũng nịu đùa nghịch tính tình nữ nhân có thể khiêng gánh nặng như vậy sao? Hoàn cảnh tạo nên một chút tác phong làm việc của nam nhân cũng rất bình thường nha, kỳ thật trong lòng hay là nữ nhân. Ngươi thay góc độ suy nghĩ thử xem, nàng làm không phải sự tình của nam nhân làm à, đứng tại góc độ nam nhân đi xem nàng là nữ nhân, hành động có cái gì không bình thường?
Lâm Uyên suy nghĩ một chút, khó mà hoán đổi Tần Nghi thành nam nhân.
- Xem ra nàng hào phóng 100.000 châu kia có hiệu quả.
Trương Liệt Thần gõ gõ thìa.
- Nói nhảm.
Lâm Uyên nhìn lại cháo trong nồi, không hứng thú rời đi.
- Ta trở về phòng tu luyện.
Trương Liệt Thần quay đầu.
- Lại không ăn?
Lâm Uyên.
- Không đói bụng, giúp ngươi tiết kiệm một chút tiền.
Trương Liệt Thần lập tức hùng hùng hổ hổ.
- Nấu cũng đã nấu, giúp ta tiết kiệm chút tiền, không ăn thì dẹp, hảo tâm không có hảo báo.
Nâng thìa đưa lên miệng nếm thử mùi vị, chẹp chẹp miệng, có vẻ như nói một mình.
- Dựa vào cái gì mà cho ta số điện thoại, tiểu tử ngốc còn thẫn thờ, kẻ trong cuộc thì mê mang mà kẻ bàng quan như ta thì rất tỉnh táo đây này...
Thành Bất Khuyết gần đây xuất hiện không ít người kỳ kỳ quái quái khiến cho tổng vụ quan Hoành Đào trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm.
Hắn biết rõ, đây đều là chuyện tốt mà Phan thị làm ra, giải thưởng một tỷ châu kia vừa treo ra, một số người tựa như chó săn ngửi thấy huyết tinh vọt tới, thậm chí còn có một ít người gọi là du hiệp xuất hiện.
Thành Bất Khuyết bên này tìm đến Phan thị cảnh cáo đừng làm loạn, Phan thị bên kia thế mà kêu oan, không thừa nhận mình phát ra giải thưởng, còn hỏi lại lúc nào có thể tìm thấy Phan Lăng Vân, lúc nào có thể bắt hung thủ?
Phan thị làm chuyện giọt nước không lọt, thành Bất Khuyết bên này không có chứng cứ, cũng không thể làm gì.
Đến nay tìm không thấy Phan Lăng Vân, bắt không được hung thủ, cũng hoàn toàn làm cho mặt mũi phía quan phương thành Bất Khuyết không còn chút gì, nói Phan thị người ta cái gì nữa.
Trong thành bắt đầu xuất hiện việc nhân viên đột nhiên mất tích, Hoành Đào biết, có vài người không biết trời cao đất rộng vì tiền tài mà bắt đầu tìm kiếm đầu mối.
Đã bắt hai tên làm loạn, công khai thi pháp thị chúng.
Tần gia biết tất cả, đã làm ra chuẩn bị cùng dự phòng, mỗi lần Tần Nghi xuất hành đều thêm hai xe đi theo tăng cường bảo hộ đối với nàng...
Tổng bộ Chu thị thương hội, trong văn phòng hội trưởng, Chu Mãn Siêu lấy ra một trang giấy, đặt lrên bàn đẩy đến đối diện.
- Nội tình La Khang An, tra rõ.
Bành Hi đối diện tiến lên, đưa tay cầm quan sát.
Chu Mãn Siêu nói.
- La Khang An này chính là đồ cặn bã hỗn đản, nhát gan háo sắc, cũng không bản lĩnh gì thật sự, nhưng lại không quản được miệng của mình. Lúc Nhị gia cùng Bá Vương quyết chiến, trợ Nhị gia một chút sức lực gần như vô nghĩa, hắn tham gia, cũng không có ảnh hưởng chân chính gì đối với Bá Vương, hắn sở dĩ dám tham gia là do thống lĩnh đội thần vệ của hắn thấy hắn tham sống sợ chết lui ở phía sau, dưới cơn nóng giận bắt hắn ném ra ngoài. Sau khi chiến đấu xong, vì muốn cua đỗ nữ nhân, cứ thế chém gió bảo mình giúp Nhị Gia đánh trọng thương Bá Vương, tự biên tự diễn, truyền đến trong lỗ tai người có liên quan.
Có một điều hắn nói không sai, vời vì hắn làm tổn hại mặt mũi Nhị gia mới trêu đến một số người không cao hứng, nên bắt hắn đá ra khỏi thần vệ Tiên Đô, nhưng nguyên nhân thực sự là tên hỗn đản kia tự biên tự diễn tổn hại đến mặt mũi Nhị gia, Nhị gia còn cần dựa vào một chút sức lực của hắn mới có thể chiến thắng Bá Vương à.
Nếu không phải sợ gánh tội danh giết người diệt khẩu để những chuyện kia bị người nghĩ lầm thật chỉ sợ, gia hỏa này sớm đã bị người Nhị gia xử lý. Trong thần vệ Tiên Đô thế mà ra loại người này, bận tâm mặt mũi thần vệ Tiên Đô, việc xấu trong nhà không nên lộ ra bên, thêm nữa là người của Nhị gia đã đá hắn ra, bởi vậy không ai dám nói thêm cái gì, cho nên cho tới nay mới thăm dò được chân tướng.
Nói đến đây, Chu Mãn Siêu cũng cảm thấy buồn cười.
- Đoán chừng Tần thị cũng vì nguyên nhân này mà không rõ chân tướng. Tần Nghi này cũng coi khôn khéo, lại bị chiêu này đánh lừa, cũng coi như thuyền lật trong mương, còn làm hại chúng ta sợ bóng sợ gió một trận, cứ nghĩ rằng chiêu mộ được một nhân vật không tầm thường khiến cho chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bành Hi lại lộ ra vẻ mặt căng thẳng, từ từ trang giấy trong tay ra.
- Cậu, chuyện này chỉ sợ không có đơn giản như vậy, chỉ sợ không phải Tần Nghi bị lừa, mà chúng ta bị Tần Nghi lừa gạt.
Chu Mãn Siêu khẽ giật mình.
- Có ý tứ gì?
Bành Hi.
- Tần Nghi được ăn cả ngã về không tham dự đấu thầu Cự Linh Thần, chuyện lớn như vậy, nàng thật không biết rõ nội tình La Khang An liền dám mạo hiểm mời chào?
Chu Mãn Siêu.
- Thăm dò được chân tướng này, chúng ta phí hết công phu, Tần Nghi bị lừa không phải không có khả năng?