Theo bộ luật Đế quốc quy định, tiện nô đều phải dập đầu quỳ lạy tất cả các giai cấp kể cả bình dân, nếu như đối phương hỏi thì phải trả lời thật chi tiết. Bởi vậy khi thiếu niên nhìn thấy năm người thị vệ khí thế hung hăng đi vào chuồng ngựa, liền vội vàng dừng tay quỳ sụp trên mặt đất dập đầu, vì sợ hãi mà thân thể lạnh run lên.
” Đại ca, đây chính là tiện nô mới được mua về.” Một tên thị vệ béo ục ịch đon đả nói với một người đàn ông cao to vạm vỡ đúng bên cạnh, ” Lúc quản gia dẫn hắn vào phủ, ta đã gặp qua, tuyệt đối là loại hình ngài thích.”
Người đàn ông cao to vạm vỡ tên là Đại Trịnh, vô cùng hung ác tàn nhẫn, lại có quan to làm chỗ dựa, cũng là đại ca của bọn thị vệ này, hắn cười dâm đãng nói: “Nghe nói tiện nô ai cũng xinh đẹp, hôm nay huynh đệ chúng ta được mở rộng tầm mắt rồi.” Nói xong hắn liền tóm lấy mái tóc dài của thiếu niên, ép thiếu niên ngẩng đầu lên, dung nhan thanh tú tái nhợt toả ra sắc đẹp thê mỹ, cả người lại bị ướt nhẹp trông giống như một con bướm bất lực run rẩy, làm kích thích dục vọng cướp đoạt tàn nhẫn của Đại Trịnh.
” Tên ngươi là gì?” Quả thật Đại Trịnh rất thích thiếu niên xinh đẹp lại nhu nhược như thế này, hắn hỏi tên thiếu nên để tiện sau này tìm cho dễ, có thể bất cứ lúc nào tìm được hắn để phát tiết.
Thiếu niên há mồm phát ra âm thanh ê a, ra sức lắc đầu, hắn nghĩ muốn vươn tay vẽ cái gì đó, nhưng tiếc rằng cả hai tay đang bị mấy thị vệ nắm chặt nên không thể biểu đạt được gì.
Đại Trịnh lại cho rằng cử động của thiếu niên là cố ý phản kháng, liền nhấc chân đá vào thân thể gầy yếu của thiếu niên, các thị vệ khác thấy thế cũng tranh nhau đánh đập hành hạ. Thiếu niên bị vây ở giữa, quyền cước như mưa rơi trên người nhưng hắn không thể nào tránh né được, chỉ có thể cố gắng giơ tay phải lên hướng lòng bàn tay về phía mọi người.
Bọn thị vệ ngạc nhiên phát hiện trong lòng bàn tay phải của thiếu niên có một dấu hiệu hình tròn màu đỏ sẫm, hình như là một con dấu vì bên trong vòng tròn có một chữ.
Đại Trịnh hình như hiểu ra điều gì đó liền nói: ” Các ngươi dừng tay, tiểu tử này tám phần vốn là câm điếc, các ngươi nhìn trong lòng bàn tay hắn có một chữ, chắc là tên của hắn đấy.”
Thiếu niên nghe xong liền liều mạng gật đầu.
Gã béo vội vàng nịnh nọt Đại Trịnh: ” Đúng là đại ca kiến thức sâu rộng, một xíu thế mà cũng nhìn ra. Khẳng định tiện nô này vốn bị câm điếc, có thể chủ nhân trước của hắn đề phòng người khác không hiểu nên đem tên hắn nung vào lòng bàn tay.”
” Ngươi nói không sai, nghe nói rất nhiều quý tộc thích in dấu ấn lên vật phẩm của mình.” Đại Trịnh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của thiếu niên một lúc rồi lại hỏi:” Các ngươi xem đó là chữ gì?” Thì ra Đại Trịnh mặc dù xuất thân quý tộc, được phép đọc sách biết chữ nhưng do hắn chỉ thích đánh đấm, không thích đọc sách nên chỉ biết được vài chữ, đây cũng là một nguyên nhân khiến hắn không thể lên chức quan to được.
Trong số những thị vệ có người biết đó là chữ “Ly” nhưng lại không dám nói ra, sợ Đại Trịnh mất hứng nên đều lắc đầu nói không biết.
Gã thị vệ béo ú lại cười nói: ” Đại ca cũng không biết thì làm sao chúng ta biết được. Dù sao trong phủ chúng ta cũng chỉ có hắn là tiện nô, vậy sau này cứ gọi là tiện nô đi cho tiện.”
Đại Trịnh gật đầu đồng ý, vặn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên mê đắm nói: ” Tiện nô, ngươi biết hầu hạ nam nhân chứ?”
Gã béo xông lên kéo mảnh vải rách đang che nơi xấu hổ của thiếu niên ra, nơi riêng tư liền bị bại lộ trước mặt mọi người.
Bộ lông ở nơi đó sớm đã bị cạo sạch, ngọc hành ngây ngô non nớt thì bị một cái kim hoàn trói lại.
“Đã chịu được hai lần phong ấn rồi đấy, nghe nói nếu như vậy chơi đùa là sảng nhất.” Gã béo chỉ nhìn thoáng qua mà phân thân cũng bắt đầu trướng lên, ” Đại ca, ngươi thượng trước, các huynh đệ theo sau.”
Đại Trịnh sớm đã không chụ nổi liền móc phân thân ra, nắm lấy xiềng xích trên cổ thiếu niên rồi ấn đầu hắn vào hạ thân của mình.
Vẻ mặt của thiếu niên đầy tuyệt vọng, hé miệng cứng nhắc, vươn cái lưỡi hồng hồng nhỏ xinh khẽ liếm cái thứ tinh thối dơ bẩn của Đại Trịnh. Mới liếm hai ba cái mà phân thân của Đại Trịnh đã bắt đầu trướng lên, Đại Trịnh bóp cằm thiếu niên, một phát tàn nhẫn nhét phân thân vào trong miệng thiếu niên, bắt đầu càn quấy nhét vào rút ra. Chỉ trong chốc lát, Đại Trịnh đã cao trào, hắn ép thiếu niên nuốt hết tinh dịch của hắn, rồi rút phân thân ra đi đến đằng sau thiếu niên, không một chút chuẩn bị dịch trơn liền xỏ xuyên vào u huyệt.
Thiếu niên đau đớn có quắp cả người, hai tay chống trên mặt đất, muốn rên rỉ nhưng lại bị nhét một cái phân thân khác vào.
Đại Trịnh điên cuồng di chuyển khiến tiểu huyệt của thiếu niên rách ra chảy máu, có máu bôi trơn lại càng khiến Đại Trịnh thêm hưng phấn, dù đã cao trào lần nữa nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Cứ như vậy, thiếu niên bị năm người thị vệ thay nhau cường bạo, miệng cùng hạ thể tràn đầy chất lỏng màu trắng xen lẫn màu đỏ, vì đau đớn mà ngất đi rồi lại bị thô bạo chà đạp mà tỉnh dậy, cứ như thế lặp đi lặp lại, đến khi năm người thị vệ đã kiệt sức mới sung sướng rời đi.
Quyền thúc cùng Tiểu Ất nhìn thấy bọn họ đi xa mới dám đi vào chuồng ngựa, thiếu niên cả người trần truồng tràn đầy vết thương đã sớm ngất xỉu cuộn mình nằm trên mắt đất. Tiểu Ất đang do dự không biết nên làm gì thì Quyền thúc đã cầm một thùng nước tạt mạnh vào thiếu niên. Đó chính là nước tắm cho ngựa lúc nãy, nhơ nhớp bẩn thỉu, thiếu niên bị nước tạt vào vết thương, đau đớn quá mà bật tỉnh lại.
Quyền thúc lạnh băng nói với thiếu niên: ” Có thể đứng dậy thì mau làm việc đi, nếu không đừng mơ có cơm ăn.”
Dường như thiếu niên đã quen với việc bị đối xử như vậy, liền giãy dụa tìm kiếm hai miếng vải rách che khuất nơi riêng tư. Hắn cố gắng bò dậy nhưng thử mấy lần đều ngã trên mặt đất.
Tiểu Ất nhìn thấy không đành lòng liền nói: ” Quyền thúc, cứ để hắn ở đây nghỉ ngơi một chút đi, trông đáng thương quá.”
Quyền thúc nhìn trời cũng đã đến giữa trưa, vì vậy thở dài nói: ” Bây giờ có đánh thì hắn cũng không bò dậy được. Thôi chúng ta đi ăn cơm trưa, tý nữa dù thế nào hắn cũng phải tiếp tục làm việc, nếu không buổi tối quản gia đi kiểm tra công việc, chỉ sợ cả ngươi cũng bị phạt theo.”
Giam công trong vương phủ một ngày ba bữa cơm, mặc dù không phải sơn hào hải vị gì nhưng so với bình dân thì cũng tốt hơn rất nhiều. Các nô lệ không được phép nghỉ trưa, một ngày hai bữa cơm, các giam công ăn xong bữa sáng sẽ mang một ít cơm thừa cùng một ít bánh bột ngô hoặc khoai lang cho nô lệ. Buổi tối quản gia sẽ đến hậu viện kiểm tra, dựa theo báo cáo của các giam công, căn cứ vào mức độ hoàn thành công việc của nô lệ sẽ tiến hành thưởng hay phạt. Nếu hoàn thành công việc thì mới được cho ăn cơm, cơm tối của nô lệ bình thường vốn là một chén cháo, cháo được nấu từ những hạt gạo mốc meo trộn thêm một ít rau dại làm thức ăn, có khi còn có thể vét nồi kiếm ít nước thịt thiu, dù sao cũng coi như là có chút mỡ thịt để ăn. Cơm như thế không phải nô lệ nào cũng được ăn, nếu không hoàn thành công việc thì nô lệ không chỉ chịu đói mà còn bị roi đánh cho một trận.
Quyền thúc cùng Tiểu Ất ăn cơm trưa xong trở về nhìn thấy thiếu niên kia đã đứng lên, cố nén đau đớn tiếp tục công việc. Tiểu Ất thấy động tác của thiếu niên so với buổi sáng càng thêm vất vả, thân thể lung lay như muốn ngã, hai chân thì run rẩy vô cùng. Có lẽ khi đứng lên, vết thương lại bị xé rách ra, máu ở hạ thân thiếu niên còn chưa khô, vẫn đang không ngừng chảy dọc xuống bắp đùi. Thiếu niên chỉ có thể cắn chặt môi chịu đựng, ánh mắt càng thêm ảm đạm mơ hồ.