Tiên Nữ Hạ Phàm

Chương 14: Muốn thử thì thử





Không ngoài dự đoán, sáng hôm sau, Lư Tiểu Uyển đến Phượng Nghi cung, nói là muốn ‘tạ lỗi’ với Ngọc Băng.
“Nương nương, Tiểu Uyển hôm nay đến thỉnh tội. Hôm trước Tiểu Uyển hồ đồ, vu khống nương nương. Tuy nương nương đại lượng hải hà, nhưng Tiểu Uyển vẫn nợ nương nương một lời xin lỗi.” Lư Tiểu Uyển nói xong, mắt ngân ngấn nước.
“Không cần đâu. Thân thể của Lư tiểu thư thế nào rồi?” Ngọc Băng thầm lắc đầu, kỹ năng này mà không đi đóng kịch thì thật là uổng phí. Bất quá, nàng ta khách sáo thì nàng cũng lịch sự xã giao vài câu.
“Tạ nương nương quan tâm. Tiểu Uyển đã không có chuyện gì nữa. Hôm nay Tiểu Uyển có quấy rầy nương nương không? Lần trước đến không đúng lúc, không thể hầu chuyện nương nương được bao nhiêu.” Nàng ta bắt đầu giở trò.
“Hôm nay bản cung cũng không có việc gì. Chỉ là đang định đến ngự hoa viên ngắm hoa cúc, hoàng thượng nói hoa ở đó nở rất đẹp.” Ngọc Băng thật sự rất không thích những cuộc nói chuyện vô nghĩa như thế này. Nếu nàng ta muốn khảo nghiệm thì nàng tạo cơ hội, khảo nghiệm xong rồi để nàng yên.
“Vậy, Tiểu Uyển bồi nương nương đến đó được không a?” Lư Tiểu Uyển mắt sáng rực. Đứng dậy đi lại luôn dễ dò xét hơn là ngồi yên một chỗ.
“Vậy cùng đi.” Ngọc Băng cũng không nhiều lời, trực tiếp đứng dậy.
——————————————————

Ngự hoa viên.
Dĩ nhiên, diễn kịch mà người xem đã biết trước kịch bản thì cũng không còn gì đặc sắc nữa. Chỉ là Lư Tiểu Uyển cũng rất cẩn thận, thật sự không tin tưởng Tiểu Huệ, nàng ta trực tiếp ngã vào người Ngọc Băng, với lý do: thân thể suy yếu chưa khôi phục hẳn, không chịu nổi gió se se lạnh của những ngày cuối thu.
“Nương nương! Nương nương!” Đám cung nữ xung quanh thấy Lư Tiểu Uyển nhào vào người Ngọc Băng làm nàng loạng choạng thì lật đật xúm lại đỡ. Chật vật hết một lúc, hai người mới đứng vững.
“Nương nương, Tiểu Uyển không phải cố ý. Xin nương nương thứ tội.” Lư Tiểu Uyển dịu dàng lên tiếng sau khi đứng vững trở lại.
“Không sao, cũng không có chuyện gì. Nếu thân thể Lư tiểu thư không chịu nổi gió lạnh ngoài trời thì chúng ta vào trong lương đình ngồi một lát.” Nói thật lòng, đi cạnh nữ nhân này, Ngọc Băng cũng không có một chút hứng thú ngắm hoa nào.
Lư Tiểu Uyển cũng đồng ý, qua cú va chạm vừa rồi, nàng ta đã khẳng định Ngọc Băng không có một chút công phu nào. Nhưng nàng ta không biết một chuyện, Ngọc Băng từ cái nhìn đầu tiên đã biết, võ công của nàng ta đối phó những nữ nhân yểu điệu thì được, gặp một nam nhân cường tráng khỏe mạnh đã đánh không lại.
Đoàn người ngồi vào lương đình, cung nữ Tiểu Huệ theo đúng lời dặn từ trước, mang trà vào. Nhìn thân ảnh Tiểu Huệ nhỏ bé run rẩy, Ngọc Băng đã đoán được họ muốn làm gì. Chỉ là nàng không nghĩ tới, Tiểu Huệ vẫn còn chút lương tâm, trà mà nó hắt vào người nàng chỉ hơi âm ấm. Nhưng nhiêu đó cũng đã quá đủ để gây thêm một cảnh hỗn loạn.
“Nương nương. Nô tỳ đáng chết. Xin nương nương tha mạng.” Tiểu Huệ hoàn thành vai diễn dưới sự chứng kiến của Lư Tiểu Uyển thì đổ sụp xuống đất, dập đầu như giã tỏi.
Ngọc Băng còn chưa lên tiếng, Lư Tiểu Uyển đã nhe nanh trợn mắt: “Cẩu nô tỳ khốn khiếp. Mạo phạm ngọc thể nương nương, ngươi có mấy cái đầu? Trà nước cũng không hầu hạ được, còn giữ lại làm gì. Người đâu, kéo nó ra ngoài.” Nàng ta có được đáp án mà mình mong muốn thì giết người diệt khẩu.
“Nô tỳ không phải cố ý. Xin nương nương tha mạng. Xin Lư tiểu thư tha mạng.” Tiểu Huệ nghe những lời đó của Lư Tiểu Uyển thì cảm thấy đất trời sụp đổ, khóc tới tê tâm liệt phế. Ban đầu nó còn le lói hi vọng Lư tiểu thư sẽ thay nó cầu tình, bây giờ mới biết, mình chẳng qua chỉ là một hòn đá lót chân, những gì họ hứa hẹn với nó đều là giả dối, nhưng mà phụ mẫu và đệ đệ còn ở trong tay họ, nó cũng chỉ còn cách rơi nước mắt cầu xin.
“Giam nó vào ám phòng đi. Đợi lát nữa hồi cung, bản cung sẽ đích thân xử lý.” Ngọc Băng không hề trách Tiểu Huệ, nhưng mà người ta diễn, thì nàng cũng diễn.
“Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!” Hai thái giám lôi Tiểu Huệ về ám phòng của Phượng Nghi cung. Trong mỗi cung điện của Tử Cấm Thành đều có hình phòng, do các cung nữ và thái giám lớn tuổi chấp chưởng, nơi này âm u không thấy ánh mặt trời, các loại hình cụ đa dạng phong phú và đều rất tàn khốc. Người bị lôi vào đây thường rất khó sống sót trở ra. Còn ám phòng là phòng tối sát ngay bên cạnh hình phòng, không gian chật hẹp, không khí âm u, vô cùng ghê rợn. Bị giam vào đây thoạt nghe không có gì nguy hiểm, nhưng nó vẫn trở thành ác mộng đối với đám hạ nhân trong cung là bởi vì chủ tử sau khi hạ lệnh tống giam thì thường khoảng chục ngày sau mới ‘sực nhớ’. Lúc đó, người bị giam đã chết rũ.
“Xem ra bản cung phải hồi cung thay y phục. Lư tiểu thư nếu không còn việc gì thì cũng nên về phủ nghỉ ngơi đi.” Cần thử đã thử rồi, Ngọc Băng tống Lư Tiểu Uyển về Tướng phủ.
“Cung tiễn nương nương.” Lư Tiểu Uyển hả hê. Kết quả nàng cần đã có. Phản ứng sau hai lần va chạm của Ngọc Băng đều cực kỳ bình thường. Từ nay họ không cần phải quan tâm vị Thuận Thành hoàng hậu này, còn Tiểu Huệ cũng đã hết giá trị lợi dụng, Tướng phủ không cần phải nuôi cơm phụ mẫu và đệ đệ của nó nữa.
——————————————————————————————-
Phượng Nghi cung.
Ngọc Băng sau khi hồi cung, Cẩm Tú và Trân Châu một mực đòi kiểm tra xem nàng có bị bỏng không, suýt chút chạy đi gọi thái y. Bách Lý Vân nghe nói hoàng tẩu gặp sự cố cũng chạy đến hỏi thăm. Rối rắm lộn xộn thêm một hồi, cuối cùng mới hỏi tới Tiểu Huệ đáng thương.

“Đưa Tiểu Huệ đến gặp ta.” Ngọc Băng sau khi ‘bị’ Cẩm Tú, Trân Châu ‘nhồi’ vào một bộ đồ mới, bây giờ đã yên ổn ngồi trong thư phòng.
“Nương nương tha mạng! Nô tỳ không phải cố ý! Nương nương tha mạng!” Tiểu Huệ bị lôi vào, vứt trước mặt Ngọc Băng.
“Đứng lên đi.” Ba ngày trước Ngọc Băng đã ra quy định, nếu không phải nàng yêu cầu, chỉ có Cẩm Tú, Trân Châu được ở cạnh nàng, nhiều lắm là có thêm Tần Thọ, những người khác đều chờ ở bên ngoài. Bây giờ, trong phòng tính luôn Bách Lý Vân chỉ có năm người, Ngọc Băng tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất trấn an tiểu cung nữ trước mặt.
“Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!” Tiểu Huệ vẫn nhắm mắt nhắm mũi vừa khóc vừa xin tha.
“Nương nương, Tiểu Huệ chỉ là nhất thời sơ ý, xin nương nương giơ cao đánh khẽ.” Cẩm Tú không đành lòng, lên tiếng xin cho Tiểu Huệ.
“Ta còn chưa nói sẽ lấy mạng muội.” Ngọc Băng đích thân nâng Tiểu Huệ dậy. “Ta biết muội không phải cố tâm, nhưng cũng không có sơ ý.”
“Nương nương?” Trong mắt bốn nha đầu toàn là dấu hỏi. Cẩm Tú, Trân Châu và Bách Lý Vân thì không hiểu cái gì là ‘không phải cố tâm, nhưng cũng không có sơ ý’, Tiểu Huệ trong mắt còn mang theo một tia kinh hãi, nó không hiểu tại sao Ngọc Băng lại nói như thế.
“Ta biết muội không có tâm hắt chén trà đó vào người ta.” Ngọc Băng đạm mạc tiếp tục. “Ta biết muội không thể không làm. Ta cũng biết, muội sợ ta tổn thương nên đã để trà nguội đi nhiều.”
“Nương nương, nô tỳ…., nô tỳ…., nương nương…..” Tiểu Huệ cà lăm. Cẩm Tú, Trân Châu, Bách Lý Vân trợn tròn mắt.
“Nói như vậy là có người sai khiến Tiểu Huệ? Tiểu Huệ! Là ai sai khiến ngươi mạo phạm nương nương?” Bách Lý Vân nhận ra vấn đề, vội hỏi.
“Nương nương, nô tỳ không phải không muốn nói. Nô tỳ là không thể nói.” Tiểu Huệ là quỳ sụp xuống, khóc nức nở.
“Tại sao không thể?” Bách Lý Vân càng nghe càng không hiểu, càng không hiểu càng bực mình.
“Vân nhi, đừng ép Tiểu Huệ.” Ngọc Băng ngăn cản, nàng quay sang kéo Tiểu Huệ đứng lên. “Chuyện muội biết, ta nghĩ ta cũng biết. Nhưng có một chuyện, ta nghĩ muội còn chưa biết.”
“Nương nương, nô tỳ không hiểu.” Lần này cả Bách Lý Vân lẫn Cẩm Tú, Trân Châu đều cảm thấy mình rơi vào mây mù muôn dặm.
“Họ sẽ không có chuyện gì hết.” Ngọc Băng tiếp tục nói với Tiểu Huệ.
Nha đầu này sau khi nghe hết câu, phản ứng đầu tiên là sững sờ, sau đó buông lỏng, cuối cùng ‘oa’ một tiếng lại khóc lớn. “Nương nương, nô tỳ oan a!”

“Được rồi, được rồi, không khóc nữa, muội còn tiếp tục khóc, ta không nói chuyện được, sẽ không quản phụ mẫu và đệ đệ của muội nữa à. Từ từ nói rõ mọi chuyện cho ta.” Ngọc Băng nhức đầu, uy hiếp.
“Nương nương, nô tỳ là bị phụ tử Tướng gia uy hiếp. Ngay từ đầu, họ đã bắt giữ người nhà nô tỳ, bắt nô tỳ thông báo tình hình của nương nương cho họ. Tối hôm qua, Lư tiểu thư đến gặp nô tỳ, ép nô tỳ giả vờ sẩy chân hắt trà vào người nương nương. Nô tỳ không có cách nào khác. Phụ mẫu và đệ đệ nô tỳ nằm trong tay họ.” Tiểu Huệ sụt sịt, ngước mắt cầu xin: “Nương nương, bây giờ họ sao rồi a?”
“Nếu muội muốn họ an toàn, thì chuyện hôm nay không được nói ra ngoài, không được cho ai biết ta đã biết được chuyện này. Muội đã làm theo ý họ, bây giờ muội hết giá trị lợi dụng rồi, họ cũng sẽ không làm khó người nhà của muội nữa. Bất quá, từ giờ tới hết giờ Ngọ, muội quỳ ở hậu viện đi. Nếu ta không phạt muội một chút, họ sẽ sinh nghi, lúc đó cục diện sẽ càng khó giải quyết.”
“Tạ ơn nương nương. Tạ ơn nương nương.” Tiểu Huệ nghe lời, lui ra hậu viên.
“Tẩu tẩu, muội vẫn không hiểu lắm a. Sao tẩu tẩu biết Lư Tiểu Uyển uy hiếp Tiểu Huệ?” Bách Lý Vân nhìn theo Tiểu Huệ, lên tiếng thắc mắc.
“Lúc Tiểu Huệ bước vào lương đình, cử chỉ đã cực kỳ không tự nhiên. Vả lại, chén trà đó lại không nóng chút nào. Căn bản không phải để uống, mà là để hắt vào người ta. Hơn nữa, tối qua Cẩm Tú chính mắt nhìn thấy họ lén lút gặp gỡ với nhau.” Ngọc Băng xoa đầu tiểu muội.
“Đã vậy, sao tẩu tẩu không cho Lư Tiểu Uyển một trận? Việc gì cứ phải âm thầm nhẫn nhịn như vậy? Muội đi mách với hoàng huynh. Oái, sao tẩu tẩu nhìn muội như vậy?” Bách Lý Vân đang dẩu môi, phụng phịu, đột nhiên thấy Ngọc Băng đang nhìn nó thâm trầm.
“Muội tin tưởng tẩu tẩu không?” Vẻ mặt Ngọc Băng không thay đổi, nhưng ngữ khí lại nghiêm túc rất nhiều, không còn cái nhẹ nhàng buông thả mà thường ngày Bách Lý Vân vẫn nhìn thấy. Nàng vô thức gật đầu.
“Có một số chuyện, bây giờ chưa thể nói rõ ràng với muội. Tình hình hiện tại cũng không êm ả như vẻ bề ngoài của nó. Tạm thời, muội cứ giữ kín chuyện này. Ngoại trừ hoàng huynh của muội, ngay cả mẫu hậu cũng đừng đề cập đến.”
“Tại sao phải giấu cả mẫu hậu?” Bách Lý Vân mơ hồ ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề.
“Ta không muốn mẫu hậu hao tâm tổn trí cho những chuyện thế này. Hơn nữa, Lư Tiểu Uyển luôn biết cách lấy lòng mẫu hậu, ta sợ sẽ liên lụy người. Cục diện trước mặt cứ để ta và hoàng huynh của muội giải quyết.”
“Vân nhi nghe lời tẩu tẩu, hôm nay Vân nhi coi như chưa từng đến Phượng Nghi cung.” Bách Lý Vân ngây thơ thuần khiết, nhưng không phải không thông minh. “Nhưng tẩu tẩu phải cẩn thận nga. Muội luôn cảm thấy Lư Tiểu Uyển kia rất gian trá.”
“Được rồi. Chúng ta đi ăn cơm đi.” Ngọc Băng chấm dứt đề tài này, xoay người ra khỏi thư phòng.
Cẩm Tú, Trân Châu lẳng lặng đi theo. Hai tiểu nha đầu này bây giờ có vô vàn cảm xúc lẫn lộn. Hồi hộp có, lo sợ có, hạnh phúc và tự hào cũng có. Tuy Ngọc Băng vẫn chưa nói gì, nhưng cả hai đều biết chuyện vừa rồi hết sức quan trọng và cơ mật, nương nương không đuổi họ ra ngoài, chứng tỏ đã coi họ là tâm phúc. Cả hai âm thầm hạ quyết tâm, một lòng một dạ trung thành.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.