Tiện Nữ Hoàng Hậu

Chương 11: Chương 11: Dục Hỏa




Mới lên làm hoàng hậu hôm trước, ngày hôm sau lên, Hạ Nữ liền thất thế .
Không, phải nói nàng ngay từ đầu vốn không có vị thế gì. Người khác đối với nàng, chi có xưng hô thay đổi, ngoài ra không còn gì khác.
Vốn hậu cung phi tử là phải mỗi ngày đều phải và muốn hướng hoàng hậu thỉnh an, kết thân, sau đó đăng báo một ít chuyện tình trong cung. Nhưng là từ ngày đầu tiên, vốn không có người đến chỗ nàng, các phi tử đều thoái thác rằng họ không khỏe hoặc có chút việc.
Hạ Nữ ở nơi này không hiểu rõ lắm mọi việc. Bất quá nàng cũng cũng không trông cậy vào việc lên ngôi hoàng hậu đứng trên đầu vạn người. Nàng chỉ cần bình an khoái hoạt!
Không nói tới cả hậu cung, ngay trong Phương tê cung, các cung nữ cùng thái giám, không ai cho rằng nàng là hoàng hậu.
Coi như không có một hoàng hậu nào, ở ngày thành hôn ngày đó, hoàng thượng còn chạy đi thị tẩm người khác, thật đúng là không có một hoàng hậu nào mà ngày hôm sau, quyền lực chốn hậu cung lại bị hoàng đế tước mất.
Đây hết thảy chứng minh rằng vị hoàng hậu này chính là vị hoàng hậu phải chịu uất ức nhất từ trước đến nay.
Hơn nữa vị hoàng hậu này, mọi người đều biết, là hoàng đế cố ý dùng để đối phó với Thái Hậu , không tài vô mạo, thân phận thấp kém. Cho nên đúng là đau lòng thay. Không chiếm được sự sủng ái của hoàng đế, càng không có khả năng được mọi người nể trọng.
Những người trong hậu cung, đều thuộc dạng gió theo chiều nào xuôi chiều nấy! Nay Giang Nghi Thanh đang đắc thế, mọi người đều đổ đi phỉnh nịnh, lấy lòng nàng. Nhiều đến độ nàng không thể tiếp được hết trong một ngày.
Bất quá như vậy, Hạ Nữ cũng vui vẻ thoải mái.
Nàng cho tới bây giờ là một người thỏa mãn, cuộc sống như thế, đã tốt lắm rồi, không cần ba bữa không no, đi sớm về tối.

Có thể an tĩnh hạ tâm lai, bắt đầu lại sở thích vẽ tranh.
Từ nhỏ, nàng yêu nhất chính là vẽ tranh, bức tranh bên trong lòng, có thể đem lòng mình vẽ đi ra, sau đó, nếu là gặp được một người tri âm, hắn liền có thể hiểu nàng đang nghĩ gì. Mà nếu không phải tri âm, liền sẽ không biết nội tâm nàng trong tranh.
Nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, khi tiên sinh đến dạy Tuyết Nguyệt vẽ tranh, khi đó, nàng thích làm nhất chuyện, chính là vụng trộm tránh ở cửa sổ một bên nghe giảng.
Có lẽ vị tiên sinh kia vì Tuyết Nguyệt bướng bỉnh không học hành tử tế nên chán ngán! Gặp được nàng này yêu thích vẽ tranh, lại tôn kính hắn như hài tử của hắn, thế nhưng hết sức cao hứng, mỗi ngày ban đêm không có việc gì, luôn đến trong hậu viện chỉ giáo nàng vẽ tranh.
Đáng tiếc tiên sinh chỉ dạy hai tháng liền bị sa thải vì Hạ gia biết sự tình.
Sau đó, mẫu thân nhiều năm mệt nhọc, nhưng lại nhẫn nhục bảo bọc cho nàng khi đó còn ít tuổi không hiểu chuyện, không lâu liền đã qua đời.
Đã không còn mẫu thân che chở, nàng bắt đầu cắm đầu làm việc, mỗi ngày làm việc nặng nhọc sống, còn phải nhẫn nhịn mọi người lăng nhục. Chậm rãi, nàng trở nên trầm mặc mà ẩn nhẫn, ở trong thế giới nho nhỏ của mình tìm kiếm khoái hoạt.
Vẽ tranh, cũng dần dần không thể trở thành niềm vui của nàng được nữa.
Mà nay, nàng có rất nhiều thời gian dư thừa, còn có rất nhiều giấy cùng bút, có thể tùy tâm mà vẽ tranh.
. . . . . . . . .
“Quá xấu! Người xấu, ngay cả bức tranh vẽ cũng xấu chết đi được!”
Một giọng nói dễ nghe lại hơi có vẻ nam tính ở sau lưng vang lên.

Hạ Nữ quay đầu, liền nhìn đến một nam tử so với nữ tử còn xinh đẹp hơn. Nam tử đứng ở đằng kia, mặt mày nhỏ tuổi mà làm càn như vậy, đánh giá nàng, thân mặc một bộ màu tím tường vân thêu viền vàng, khoác Bàn Long áo choàng, cứ ngọc thụ mà đứng. Đôi môi khẽ vểnh lên cao cao.
Vẻ mặt cùng bộ dạng cao cao tại thượng.
Nàng biết nam tử này nhất định là một quý nhân, hoàng gia hậu cung, người bình thường sao có thể đi vào . Nhưng đây là người nào, nàng không cách nào biết được.Chuyện trong cung, nàng biết quá ít, nàng cũng không muốn biết.
Hắn thấy nàng chính là nhìn hắn không nói gì, vì thế nhất thờI cất tiếng chỉ trích: “Ngươi tiểu nha đầu, không đi làm việc, còn dám trốn tới đây nhàn hạ!”
Xem ra hắn là đem mình trở một cung nữ, bất quá cũng đúng nha, nàng lúc đi ra, chỉ tùy ý mặc một chiếc váy dài màu xanh không hoa, tóc cũng chỉ tùy ý vấn lên, còn nữa bộ dạng của nàng, thật sự làm sao cũng nhìn không ra là có địa vị cao quý, nhìn không thể bình thường hơn, so với cung nữ còn bình thường hơn nữa, ai lại đoán ra nổi, nữ tử này, đường đường là hoàng hậu.
Có lẽ nói ra,còn khiến cho người ta tưởng nàng bị điên!
“Ta hiện tại không có việc gì.” Hạ Nữ cúi đầu đáp, vốn cũng không có ý định để ý tới lờI của hắn, nhưng mà nàng xem bộ dáng của hắn, nếu mình không cho hắn cái đáp án, sợ là hắn se dây dưa tớI hết ngày. Cái này gọi là quyền lực quý nhân, bọn họ muốn, ngươi há có thể ngậm chặt miệng sao??
Nàng ít ra cũng có chút hiểu biết đi!
Mà nàng cũng không nói cho hắn biết thân phận của nàng, dù ở thân phận nào cũng có khác gì nhau. Nàng tình nguyện, làm một cung nữ, ít nhất, sẽ không bị những ánh mắt khó chịu ngày đêm dò xét.
Nhưng hết thảy, đối với những chuyện đã xảy ra, nàng đâu có quyền lựa chọn.
Tử y nam tử vừa nghe, liền hướng bên cạnh nàng ngồi xuống. Vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng, nhìn cũng biết là hắn cố ý!

Bất quá Hạ Nữ không để ý đến hắn, lại tiếp tục chuyên chú vào bức tranh trong tay.
Trong bức vẽ có một dòng suối trong, trong đến độ thấy đáy, những viên đá cuội với đủ hình dáng, mấy tốp cá nhỏ hồn nhiên bơi lội, bên dòng suối là hai tiểu cô nương khoảng 12, 13 tuổi đang giặt quần áo…
Hết thảy nội dung bức trah thật bình thường.
Nhưng nàng lại vẽ bức tranh với dáng vẻ hết sức cẩn thận, tỷ mỷ.
Làm cho nam tử kia nhìnvào, không đành lòng rời mắt. Hắn gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng là, chưa bao giờ có một người có thể khiến cho hắn phải liếc nhìn, thế nào mà nữ tử cực kỳ bình thường trước mắt này, lại cư nhiên khiến hắn nhìn nhiều đến vậy?
Là vì nàng không có giống người khác luôn tìm cách nịnh bợ hắn sao? Là vìvẻ mặt chăm chú của nàng sao? Chính hắn cũng không rõ ràng.
Nam tử này, không phải ai khác, chính là đương kim Cửu vương Tử Vân Vương Dục Hỏa.
“Ngươi không biết ta?” Hắn hỏi.
“Không biết.” Nàng đáp.
“Khó trách! Vậy ngươi vì sao không hỏi ta là ai?” Hắn lại hỏi.
“Ta vì sao phải hỏi?” Nàng hỏi. Nam nhân này thật đúng là có nhiều điểm không bình thường.
“Ách…. ” nam tử chưa bao giờ bị người ta hỏi vặn lại như thế, nhất thời không nghĩ ra cách phản bác, nàng lại có thể bình tĩnh cùng hắn nói chuyện. Bình thường nếu là người khác, không phải là do bị thân phận của hắn hù dọa, thì cũng vì tướng mạo của hắn mà thần hồn nát thần tính (Qing Qing: anh tự tin quá anh zdai ạ), thế mà cung nữ này, lại xem tất cả điều này không là gì.
Cho nên, câu hỏi vặn lại của Hạ Nữ khiến tâm tình của hắn rất vui, còn tự giới thiệu: “Người khác đều gọi ta là Tiểu Cửu.”

“À.” Hạ nữ không có phản ứng. Nàng đang nghĩ tới, vì sao vẽ thế nào nước suối trong bức tranh đều có vẻ không đủ trong suốt, luôn tạo cảm giác thoạt nhìn trống trơn.
“Ta đã nói cho ngươi biết ta gọi là cái gì, ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi tên là gì a. Như vậy mới công bằng.” Rõ ràng là nam tử ưa thể diện, lại có thể nói ra những lời làm nũng như thế… tìm ra được người thứ hai như hắn, chẳng phải chuyện dễ đâu.
Bất quá, đơn thuần như vậy, lại làm cho người ta không khỏi yêu thích.
Vì thế: “Ta gọi là Hạ Nữ.”
“Hạ Nữ, Hạ Thiên nữ tử. Tên này dễ nghe.”Thấy hắn đang giảI thích tên nàng sai, nàng cũng không them sửa lạI ý hắn. Nàng phát hiện,nàng cũng thích cách giải thích như vậy. Hạ Thiên nữ tử, nắng gắt giống như nữ tử.
Hạ Nữ, lúc trước ý tứ của nương là cho dù như thế nào chăng nữa, bọn họ đều là nữ nhi của Hạ gia! Nhưng dù cho nàng có là nữ nhi của Hạ gia, thì có điều gì khác biệt sao?
Đối tốt vời nàng, cũng chỉ có mẫu thân.
Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn sắc trời, đứng lên: “Không còn sớm, ta có việc phải đi! Bằng không sẽ bị mắng!” Hắn đáng yêu thè lưỡi. Không biết vì sao, ở trước mặt Hạ Nữ, hắn cảm thấy rất thoảI iái, dù cư xữ thế nào cũng tốt.
Hạ Nữ quay đầu, vừa vặn nhìn đến hắn vẻ mặt đáng yêu, không khỏi nở nụ cười. Khiến cho khuôn mặt của Tiểu Cửu đỏ bừng.
“Ta ngày mai lại tới nơi này tìm ngươi nha!” Hắn dặn dò . Nói xong cũng không đợi Hạ Nữ đáp ứng, liền xoay người mà đi.
Đi được hai bước, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lạiquay đầu nói: “Nước muốn trong suốt, là phải dùng một loại mực đặc biệt tô đậm ,nếu không biết cách, thì sẽ không đẹp đâu. Ngày mai ta sẽ mang đến cho ngươi một ít để vẽ thử!”
Sau đó liền đi ngay. Hắn biết, có đôi khi, không có mồi câu, cá chắc là không biết mắc câu . Hạ Nữ thích vẽ tranh, hắn sẽ hảo hảo bồi nàng vẽ tranh, ha ha!
Hạ nữ ở lại vẫn tiếp tục vẽ, cho đến khi mặt trời chiều ngả về tây. Rặng mây như người con gái đang e ấp đỏ mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.