Tiện Nữ Hoàng Hậu

Chương 2: Chương 2: Lợi Hại




Hạ Nữ toàn thân chua xót, đẩy cánh cửa gỗ nhỏ đã cũ nát tựa hồ như không thể chịu được một lực mạnh nào, “chi nha” một tiếng, nàng hướng bên ngoài bước ra.
Cánh cửa này đã tu sửa hàng chục lần rồi, lần nào cũng là nhờ người làm vườn là Lâm đại ca hảo tâm làm giúp. Nói cách khác, nơi ở này, ngay cả tránh gió lạnh cũng không thể.
Bên trong phòng tràn ngập vẻ u tối, hôm nay đầu tháng ba, không có trăng, cũng không có tia ánh sáng nào, trong phòng đương nhiên là tối đen.
Như thói quen, nàng đi đến bên chiếc bàn gỗ, cầm lên 2 cục đá đánh lửa. “Tách” một tiếng, đốm lửa lập lòe xuất hiện. Trong phòng bấy giờ, chĩ có một ngọn đèn hiu hắt.
Gian phòng đơn sơ này thật khó có thể coi là phòng ở. Bên trong phòng chỉ có một cái giường, một cái bàn, ngoài ra không có bất cứ vật dụng nào khác. Gian phòng này tệ đến nỗi, so với phòng của phận nô bộc cũng không sánh bằng.
Thường ngày, nàng cùng một người nữa là Tiểu Ngọc, phụ trách việc giặt quần áo cho Hạ gia. Chẳng những phải giặt quần áo cho Hạ thừa tướng, các phu nhân, tiểu thư mà đến cả quần áo của thị vệ, nô tài khác trong phủ cũng phải giặt. Ngày thường thôi mà đã vất vả, chộn rộn với công việc rồi. Nay, Tiểu Ngọc sinh bệnh, mọi việc cư nhiên để cho nàng gánh vác. Đến khi nàng giặt xong tất cả chỗ quấn áo, thì trời đã tối tự lúc nào.

Nàng, ở Hạ gia, không phải là chủ, nhưng cũng không được coi là nha hoàn.
Thực tế, nàng là Hạ gia tiểu thư, tuy nhiên chưa có người nào coi nàng là tiểu thư, đến chính bản thân nàng cũng vậy.
Nàng chẳng qua là kết quả của sự sai lầm giữa mẫu thân nàng cùng Hạ thừa tướng khi ông ta say rượu. Đáng tiếc là, ngay từ khi nàng còn ở trong bụng mẫu thân, ông ta đã không thèm liếc nhìn đến mẹ con nàng dù chỉ một lần.
Mối liên quan duy nhất giữa nàng cùng Hạ gia chắc chỉ có họ Hạ này đi. Có lẽ, năm đó mẫu thân là sợ mình quên mất cha ruột, cho nên mới lấy cái tên Hạ Nữ – Hạ gia nữ nhi, này đi.
Nàng chỉ như một tì nữ bình thường của Hạ gia, ngày ngày làm việc quần quật để mà sống. Chỉ khác ở chỗ, những kẻ hầu người ở khác đều được nhận thù lao. Riêng nàng, hắn cấp ột chỗ ở tồi tàn rồi tự cho rằng thế là ổn.
Nàng luôn là nơi trút giận của các phu nhân, tiểu thư trong nhà. Dù cho là công việc hay tính tình của nàng, tất thảy đều rất tốt. Chỉ là không hiểu vì sao bọn họ đều tỏ vẻ không vừa ý, tìm cớ này cớ nọ mà mắng chửi nàng.
Dần dần, việc đó cũng trở thành một thói quen, nàng bắt đầu học được cách im lặng, cách lờ đi bọn họ. Khi bị mắng, nàng cũng chỉ coi như đang ghe một câu chuyện bình thường vậy, hay phiền quá thì cũng như niệm kinh đi. Như thế , trong lòng nàng cũng bình tĩnh đi ít nhiều.
Nàng chưa bao giờ có một khát vọng xa hoa đối với cuộc sống này.
Nàng nghĩ cuộc đời nàng, như vậy cũng tốt rồi. Tuy bình thản, tuy khốn khổ nhưng chí ít sẽ không phải giống các vị phu nhân, tiểu thư trong phủ, suốt ngày tranh đấu đến chết đi sống lại.
Có lẽ, nhân sinh, chính là như thế a.
Nàng luôn tin rằng, được cái này, thì mất cái kia. Nghèo khó, chưa chắc đã là chuyện xấu.
Vừa mới nằm xuống, nàng liền nghe tiếng má Lưu ở phòng bếp truyền đến : “Tiểu Nữ à….má Lưu mang chút thức ăn đến cho ngươi đây”.

Nàng ở trong phủ, việc ăn uống cũng giống như bao người hầu khác, thậm chí còn bị đãi ngộ kém hơn, hơn nữa khẩu vị của nàng cũng rất ít, mỗi khi đói cũng chỉ ăn có tí chút. Mãi sau này, khi má Lưu đến Hạ gia làm việc, trông thấy bộ dạng thảm thương của nàng mà xót xa, liền mỗi ngày đem chút thức ăn dư thừa đến cho nàng. Má Lưu là một người phụ nữ mập mạp, đã bốn mươi mấy rồi, nghe nói là có con cái nhưng bọn họ lại bất hiếu, đến nay khi đã già, không nơi nương tựa, bà đành vào Hạ phủ làm việc.
Tựa hồ như hợp mệnh, má Lưu rất thương yêu nàng, hơn nữa còn gọi yêu nàng là “tiểu nữ”, xem chừng sớm đã coi nàng là con gái đem đối đãi thật tốt.
Hạ Nữ nằm trên giường không hề cử động, chỉ nghe có tiếng nũng nịu cất lên : “Cám ơn má Lưu…ta mệt mỏi quá!”. Từ sau khi nương qua đời, chưa từng có ai đối xử tốt với nàng. Duy chỉ có má Lưu, luôn xem nàng như con gái, tận tâm chăm sóc đấy trìu mến, mặc cho nàng làm nũng.
Má Lưu cũng rất thích nghe giọng điệu làm nũng của nàng, vừa nghe xong, tâm can lập tức mềm nhũn, chọc người trìu mến, liền để thức ăn trên bàn, tiến đến giường xoa bóp hai bả vai gầy guộc kia.
_“Nha đầu ngươi! Hôm nay lại phải một mình giặt hết quần áo sao?”. Này Hạ Nữ chính là lương thiện như vậy. Thật khiến người ta đau lòng a.
_“Ân, tại Tiểu Ngọc sinh bệnh rồi, ta muốn để cho nàng nghỉ ngơi.”
_“ Ngươi ấy à, vốn là vậy, cứ thích lo việc cho người ta, bây giờ không phải là mệt chết rồi sao? Lần sau, nhất định phải tìm tổng quản để tìm thêm người phụ giúp!”
_“Không cần. Cũng không phải ngày nào cũng như thế này. Nhà Tiểu Ngọc thật sự rất cần tiền. Một ngày tiền cộng ít ỏi mà phải lo cho không biết bao nhiêu người!”. Hạ Nữ thở dài nói. Kỳ thật, so với Tiểu Ngọc, nàng thấy mình còn hạnh phúc hơn nhiều.
Phụ thân Tiểu Ngọc bệnh liệt giường, còn có bảy muội đệ, mẫu thân cũng chỉ biết thêu thùa kiếm ít tiền. Mọi kế sinh nhai trong gia đình, hầu như đếu được đặt trên tấm lưng gầy gò của Tiểu Ngọc.

_“ Má Lưu ta cũng biết, nhưng sức khỏe của ta không tốt, người chỉ có da bọc xương thế này, má Lưu nhìn đau lòng lắm!”. Má Lưu không khỏi xót xa, nói liên tục.
Hạ Nữ chớp mắt, ánh đèn mờ mờ làm lóe lên giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng. Kỳ thật, nàng rất hạnh phúc, có được một người thương yêu nàng như má Lưu.
_“ Má Lưu….” .Kìm lòng không được, nước mắt lặng lẽ chảy dài. Nàng bỗng cảm thấy ngượn ngùng. Trước giờ, nàng không bộc lộ chân tình thái quá như thế này.
Cảm giác có điểm buồn nôn. May mà sắc trời u ám, không nhìn rõ mọi vật. Nàng cúi đầu che giấu khuôn mặt của mình. Má Lưu không biết tâm ý của nàng, chỉ lo dặn nàng nhớ kỹ:
_“Ta biết ngươi tâm tính thiện lương, tốt bụng, nhưng cũng phải biết lo cho thân mình chứ, đã mệt thế này, thì làm được gì cho ra hồn nữa!”
_“Đã biết, má Lưu , về sau ta nhất định sẽ chú ý!”. Nàng cảm thấy trong lòng mỹ mãn, liến đáp lời. Thì ra, thứ gọi là “ấm áp” chính là thế này a!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.