Tiện Nữ Hoàng Hậu

Chương 27: Chương 27: Không Rõ Tâm Tư




“ Châm đèn” hắn lớn tiếng quát.
Thái giám, cung nữ rất nhanh liền đốt đèn, châm nến, chỉ trong khoảnh khắc mà toàn bộ Phượng Tê cung đã sáng rực hẳn lên. Quả là ban đêm mà sáng rõ như ban ngày. Hạ Nữ cúi cúi đầu, nàng có điểm không thích ứng kịp. Dục Húc ung dung tiến nhanh về vị trí chủ vị, sắc mặt hắn tối lại nhìn thân ảnh màu trắng trong điện. Nữ tử trắng trong thuần khiết tựa hồ không mang một chút khí chất dung tục.
Hắn nghĩ mãi vẫn không cách nào hiểu nàng vì sao còn có thể như thế. Nàng vì đâu mà không tranh dành, không ầm ĩ, khi nào cũng trầm tĩnh, yên lặng như vậy a?
Hắn lại nghĩ một nữ nhân hèn mọn như nàng đột nhiên được thăng làm Hoàng hậu, từ thân phận con riêng thấp kém bỗng biến hóa nhanh chóng trở thành mẫu nghi thiên hạ, người dưới một người trên vạn người hội bởi vì như vậy mà sinh cao ngạo, tự cho là đúng. Rồi sau đó, muốn càng nhiều tham lam, do đó không từ bất cứ thủ đoạn nào mà đi tranh đoạt những thứ mình muốn.
Nhưng là, hắn nhìn qua nữ nhân này, thế nhưng không cao ngạo, xiểm nịnh, không tranh dành quyền thế cũng không tranh thủ tình cảm của hắn như những nữ nhân hậu cung khác. Tựa hồ hết thảy đối nàng cũng không có gì thay đổi so với ngày thường.

Bộ dạng này của nàng thế nhưng hắn tuyệt đối cũng không cho phép ! Nàng phải đi tranh quyền, đoạt lợi ; nàng phải giống nữ nhân khác đi tranh thủ tình cảm, như vậy mới đúng như kế hoạch của hắn.
Hắn đưa lưng về phía nàng, chỉ nghe thanh âm lạnh lùng tuyệt tình trong lời nói : “ Xem ra nô tài ở phòng này đều là không hợp tâm ý Hoàng hậu a?”
Hạ Nữ ngẩng đầu lên, hai bên đại điện cung nữ, thái dám đang xếp hàng dài, ngoại trừ mấy tên thái giám đi theo hắn ra thì toàn bộ nô tài Phượng Tê cung đều đến thật đông đủ. Đám cung nhân đứng đó, nét mặt hoảng sợ trắng tựa tuyết, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi thật lớn. Nương theo ánh đèn có thể thấy được bộ dạng phát run đến thảm thương của bọn họ. Chính là không biết, vị hoàng đế này nói như vậy, là dụng ý gì? Là vì muốn nàng phải đổi đi nhất loạt nô tài này sao? Hắn vẫn là muốn đuổi tất cả những nô tài này chỉ để nàng một mình một người sao? Dù sao nàng ban đầu chỉ là một nữ tử hèn mọn, chính là nếu có chịu khổ thì cũng sẽ không có nhân đứng ra thay nàng nhiều lời vài câu.
Càng nghĩ, cũng nghĩ không ra dụng ý của hắn, chẳng qua nàng cảm giác hắn không có thiện ý. Hắn lại đang đưa lưng về phía nàng, nàng không thể nhìn rõ sắc mặt của hắn như thế nào. Hoàng đế là người khó lường , muốn đối phó cũng thật không phải là một chuyện dễ. Quả nhiên, người ta nói gần vua như gần cọp tuyệt không sai.
Nàng cẩn trọng dò xét hắn : “Này, bọn họ hẳn là còn có thể….”
“Còn có thể?. . .” hắn lạnh lùng cao giọng thập phần dị thường. “Nếu như còn có thể, kia vì sao khi Hoàng Hậu xuất ngoại, thế nhưng bên người lại không có lấy một người nô tài, hành trang hẳn là cũng không có người chuẩn bị”. Hắn ngữ khí thập phần bức người, bộ dạng tuyệt đối không bỏ qua.

Nàng cúi đầu : “ Là nô tì không cho các nàng đi theo, cũng không cho các nàng vì thần thiếp mà chuẩn bị”. Đây là sự thật. Thời điểm trước khi Ôn Nhi tới, đám nô tài bọn họ quả thật thập phần khinh thường nàng, hơn nữa làm việc cũng không tình nguyện. Nhưng là sau khi Ôn Nhi đến đây, thật lợi hại, nàng giáo huấn nhất loạt nô tài trong cung khiến ai lấy đều không dám lại đối nàng vô lễ.
“Thật là như thế?” Dục Húc hỏi nhưng là không hướng Hạ Nữ hỏi mà là hướng toàn bộ đám thái giám, cung nữ Phượng Tê cung hỏi.
Một đám cung nhân vốn là bởi vì hoàng đế đến mà kinh hãi, hơn nữa Hoàng hậu chậm trễ không về, Hoàng Thượng lại vẻ mặt tối tăm ngồi ở vị trí chủ vị không nói một lời. Này trong thời gian ngắn, đã đem bọn họ một đám làm cho run lẩy bẩy, lúc này lại nghe Hoàng Thượng hỏi như thế, vài nô tài còn chút can đảm vì thế đáp : “Hồi bẩm Hoàng Thượng, phải . . Đúng vậy.”
Dục Húc không chịu dừng lại, đôi mắt đẹp híp lại, bắn những tia nhìn lợi hại về phía một đám nô tài ở dưới: “Cho dù hoàng hậu mới vào hậu cung, mọi chuyện tùy hứng, các ngươi hẳn khuyên nhủ nhiều hơn! Thân là nô tài, đỡ cho chủ chính là các ngươi muốn chịu phạt a! Lần sau nếu khiến trẫm phải thấy…chuyện như vậy lần nữa phát sinh, trẫm tất không buông tha các ngươi!”
“Nô tỳ tuân mệnh!”

“Nô tài tuân mệnh!”
Một đám nô tài bị Hoàng Thượng làm cho giật mình, người người bịch một tiếng quỳ gối, đầu cúi rạp trên mặt đất.
Kia tất cả không dám làm giả dối, chẳng qua là trong chốc lát không có chuẩn bị, dĩ nhiên có mấy cung nhân đầu trán chảy ra một chút máu . Thoạt nhìn, thống khổ vạn phần.
Hạ Nữ không đành lòng, nàng thật không đoán được tâm tư vị hoàng đế này rốt cuộc chính là tồn tại cái dạng gì a. Nàng ở ngôi vị hoàng hậu này, hữu danh vô phận, chỉ có danh vị mà không có thực quyền, chỉ là một người vô dụng nhất trong Phượng Tê cung. Hắn không cùng Thanh quý phi hoan ái lại tới đây làm loại sự tình này là vì sao? Vị hoàng đế này làm việc thật đúng là làm người ta trăm đường không thể hiểu nổi đâu! Khiến cho đám cung nữ, thái giám trong lòng người hoang mang rối loạn, rất vui vẻ sao?
Hắn quay người lại, đi tới trước người Hạ Nữ, ngưng thần nhìn nàng, thẳng đem Hạ Nữ nhìn đến toàn thân run rẩy. Bàn tay lớn đột nhiên vươn về phía nàng. Hạ Nữ cả kinh, tính phản xạ muốn lui về phía sau, chợt nhớ tới, có cái gì mà cần phải thối lui? Hắn nếu muốn đối với nàng như thế nào, nàng dù trốn chạy thế nào, còn không phải đều là vô ích sao? Vì thế nàng ngược lại đứng yên, mắt nhìn thẳng đến trên mặt đất. Cẩn thận nhìn một đôi giày tơ vàng thêu Đằng Long đen, khá khen cho người thợ tinh xảo, Long kia thêu cũng thật giống y như đúc, sáng trưng dưới ánh đèn, lóe ánh vàng rực rỡ, còn có một ít đoàn màu trắng tường vân, không biết là như thế nào thêu a, thế nhưng tinh tế mà bông, tơ trắng, nhìn làm cho lòng người cũng nhẹ nhàng.
Dục Húc thấy nàng chính là cúi đầu, còn nói nàng sợ đâu, kia còn không biết toàn bộ tâm tư nàng cũng đã đặt hết tại đôi giày đẹp đẽ quý giá của hắn a. Vươn hai ngón tay, cầm lên một góc Nguyệt Nha váy dài trên người nàng, lãnh nhạt nói : “Nội vụ ban cấp bổng lộc không có đưa đến sao? Khiến cho đường đường Hoàng hậu Kim Long hoàng triều lại phải mặc những thứ bần thế a. Trên người ngay cả chút y phục dễ nhìn cũng tìm không có?”
Hạ Nữ vốn trong lòng không chú tâm, nghe được ngữ khí nhẹ bang trong lời nói của hắn liền rùng mình một cái, không biết phải làm sao a. Vì thế thành tâm trả lời hắn: “Là ta ngại trói buộc, không có mặc.”Thanh âm nhỏ nhỏ thế nhưng vẫn đủ để hắn đứng ở phía trước nàng Dục Húc đã nghe vô cùng rõ ràng.

“Cái gì?” Hắn cố ý đề cao thanh âm, chấn ọi người ở chỗ này lại lần nữa cả kinh. Hai hàng người hầu đồng loạt đầu lại cúi xuống một đoạn, động cũng không dám động, chỉ sợ nếu có gì bất trắc, sẽ rước họa vào thân. Hoàng đế thật không coi ai vào mắt, cánh tay nàng vốn luôn không chắc chắn, chỉ sợ một cái siết mạnh của hắn liền lìa khỏi a!
“Là nô tì là không tốt, nô tì về sau nhất định tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, xuất ngoại sẽ áo mũ chỉnh tề, đầu đội mũ phượng cài trang sức châu báu, đi theo tất có một đoàn tùy tùng, một đường nghênh ngang, hành vi cử chỉ quang minh chính đại, chắc chắn sẽ bày ra một bộ uy nghiêm cao quý của hoàng gia. Tất không có khuất nhục hoàng gia uy phong.” Nàng y theo Lý ma ma đã dạy bất quá trong lời nói có hơi chút sửa chữa một phen. Chính là hoàng gia uy nghiêm, nguyên lai cũng chỉ là dựa vào mấy bộ y phục cùng vài món trang sức sang quý là có thể biểu lộ ra rõ ràng a, nàng thật không khỏi muốn cảm thấy buồn cười.
Dục Húc nghe ra trong lời nói của nàng giễu cợt, thật cũng không để ý, mục đích của hắn bất quá chỉ là mời nàng tuân lệnh xuất môn long trọng một chút thôi. Những thứ khác, coi như tùy theo ý nàng đi.
Vì thế khoát tay áo: “Ngươi hiểu được vậy thì tốt.”
Hắn nói xong liền vẫy Lý Đức: “Hồi cung.”
Vì thế đoàn người lại thản nhiên rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.