Từ sau đêm hôm đó, Dục Húc ở trong điện Phượng Tê cung phát uy khiến Hạ Nữ vài ngày không dám đi ra ngoài. Nàng thật sự là sợ, sợ cái mạng nhỏ của mình khó giữ được, cũng sợ làm phiền hà hết thảy nô tài trong phòng này.
Vị hoàng đế này, hỉ nộ vô thường, lại nắm quyền sinh sát trong tay, lấy một cái đầu so với uống chén nước còn dễ dàng hơn a. Một người âm tàn (âm hiểm + tàn nhẫn) như vẫn là ít chọc thì hơn a.
Nhưng là nàng phải mặc phượng bào đỏ thẫm, nặng nề, thêu phượng hoàng lung linh, đầu đội mũ phượng, rồi lại cùng nhất loạt nô tỳ khoa trương mà đi ra ngoài. Này, thật cũng không nên a ! Như vậy xuất hành thật mất hết lạc thú đâu. Cũng không phải hát tuồng, đâu cần hoa lệ như vậy làm gì?
Hơn nữa như vậy đi ra ngoài, tất sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Mấy người Tuyết Nguyệt, Tuyết Như sẽ lại nổi giận.
Ai có thể chấp nhận được một nữ tử vốn ti tiện còn bộ dạng lại khó coi thế nhưng so với chính mình còn hoa lệ cao quý hơn chứ! Dẫu sao vẫn là các nàng từ nhỏ ở đã quen nha hoàn hầu hạ, lớn lên trở thành đại tiểu thư cao cao tại thượng, khó lòng có thể chấp nhận được a. Nàng coi vậy nhưng hiểu rất rõ cái gọi là tâm tư danh môn tiểu thư a. Cho nên vẫn là ít gây chuyện thì tốt hơn. Nàng cũng không muốn trở thành cái tên để mọi người bàn tán đâu. Nàng không cầu phồn hoa lộng lẫy, không cầu vinh hoa phú quý, không cầu quan lớn đại vị, chỉ cầu an tĩnh và cuộc sống bình an a.
Nàng thật không biết trong lòng vị hoàng đế kia đang tồn tại loại tâm tư gì? Tại sao lại kiếm chuyện với nàng a? Chỉ vì hắn thích khi dễ 1 nữ tử bình thường như nàng sao? Chuyện này rất không có khả năng xảy ra đi! Thật là, làm cho người khác không thể hiểu nổi, cũng không đoán được a!
Từ trước đến nay nàng là người không mấy để tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy a. Nếu không nghĩ ra được thì nàng cũng không thèm tốn tâm tư nghĩ nữa! Mọi chuyện hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là được, binh đến tứng chặn, nước tới đắp đập là được. Cho dù có suy nghĩ ra thì nàng cũng không có cách giải quyết. Một khi đã như vậy, cần gì phải vất vả đi tìm hiểu chuyện tình làm người ta phải đau đầu nhưng lại không có cách giải quyết như vậy.
May mắn Phượng Tê cung chính là hậu cung đứng đầu nên thập phần to lớn, hoa viên cũng thập phần mĩ lệ, mái hiên trạm khắc hình rồng, chim phượng khảm trên tảng đá Bạch Ngọc, khắp nơi đều là hết sức xa hoa.
Cho nên chỉ cần ra cửa cung, nàng có thể tìm tới một cảnh đẹp để cho nàng vẽ tranh. Cho dù nàng là do hắn đưa lên làm hoàng hậu cũng không thể ép nàng làm theo ý mình. Trong thư phòng nhỏ bé, ánh mặt trời chiếu sáng mang theo hương hoa quế thơm mát làm say lòng người, bay tới trong mũi nàng, y phục phủ kín người nàng. Cuộc sống như thế, thật sự là hảo. Nàng tựa vào dưới cây quế, cảm nhận hạnh phúc say mê.
Tuy ở trong cung, nhưng nàng như cũ có thể chỉ lo cho bản thân, không cần phải đi để ý tới cái gọi là hoàng gia uy tín. Cởi bỏ bộ cung trang cao quý, nàng có thể chỉ làm một người độc thân, có thể mặc lấy nhất kiện y phục thoải mái, có thể tùy ý làm một chuyện gì. Liền như hiện tại, có thể không hề bận tâm phong thái cao quý mà tựa vào dưới cây quế, lấy ánh mặt trời làm chăn, lấy hoa quế làm hương, lấy chim nhỏ ca xướng làm vui, từ từ bình lặng mà tiến nhập giấc ngủ. Hưởng thụ hơi thở của thiên nhiên mang đến.
Đột nhiên chợt phát hiện phía sau có người, cước bộ thập phần cẩn thận ngưng trọng, còn có thanh âm mang theo nồng đậm sợ hãi mà tinh tế truyền vào trong tai Hạ Nữ.
“Nghe nói sáng nay, lại phát hiện một cung nữ đã chết a.” Một người nhỏ giọng hoảng sợ nói.
“Cái gì? Lại đã chết một người, không phải nói đã tra xét sao?” Thanh âm cực độ kinh ngạc sợ hãi khác vang lên.
Tra xét thì đã tra xét, đến nay đã chết ba cái cung nữ, nhưng là nghe nói đến bây giờ vẫn là một chút tin tức cũng không có. Chính là mới qua ba ngày mà thôi đã muốn chết đến ba người, đây thực là chuyện tình rất dọa người a! Buổi tối mọi người lúc ngủ cũng không dám nhắm mắt lại, chỉ sợ nếu khép lại sẽ không mở ra được a.
“Không phải nói Thanh quý phi đã hạ lệnh lục soát toàn bộ để truy tìm hung thủ sao?”
“Mạng của cung nữ chúng ta cũng giống như là con kiến, chỉ cần có chút không cẩn thận sẽ liền mất mạng. Cả ngày đều phải lo lắng nếu hầu hạ chủ tử không tốt sẽ bị chặt đầu, hiện tại lại vừa phải lo lắng thêm một người không rõ thân phận, hành tung a.”
“Hồng tỷ, ta rất sợ hãi a…vì sao hung thủ lại muốn giết hại cung nữ a, chúng ta chỉ là một nô tỳ hèn mọn, ngay cả tự mình chủ trương cũng không có, tất cả đều là phải tùy vào chủ tử mà sống, vì sao hắn muốn giết hại chúng ta đây?” Cung nữ kia nhỏ giọng trong lời nói mang theo nức nở, tựa hồ đã bị dọa không nhẹ.
“Không đơn giản như vậy. Chuyện trong cung cấm chưa bao giờ là chuyện có thể lí giải được. Bên ngoài thì hoa lệ, ngoài mặt thì tươi cười kỳ thật bên trong tồn tại lại uẩn khúc vô số a, cũng dơ bẩn vô cùng. Mặc kệ hung thủ là người nào thì sau lưng hắn chắc chắn là phải có người thao túng. Ngươi nói xem, chúng ta sinh hoạt đều tại trước mặt chủ tử, nơi đó đâu phải mình có thể đưa chủ kiến, còn không phải chủ tử muốn sao thì là như vậy sao?.”
Nàng dừng một chút, tựa hồ rất có cảm xúc rồi lại tiếp lời: “Đừng sợ, có một số việc đã là mệnh của chúng ta rồi thì không còn cách nào khác. Đã hiểu rõ chưa?.”
Hạ Nữ cho rằng, nàng luôn ở trong Phượng Tê cung làm chuyện của mình, trong ngày thường luôn ít hơn lời nói, thật nhìn không ra có gì thông minh. Nhưng là lúc này xem ra thật là một người lanh lợi a !
“Nhưng ta sợ a, ta cho tới bây giờ cũng không có làm ra chuyện xấu gì , Hồng tỷ, , , ” sau đó là tiếng khóc thật dài.
” Mọi người thường nói không có làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, nhưng là thiên hạ không phải vẫn có nhiều oan hồn uổng mạng sao? Phật tổ cũng chỉ có một, có khi cũng không thể soi xét khắp được. Có lẽ chết cũng không phải là không tốt. Biết đâu Phật tổ áy náy kiếp sau liền cho ngươi một thân phận tốt, không cần lại nhìn sắc mặt người khác, có một gia đình giàu có, một cặp cha mẹ yêu thương ngươi, có một phu quân là của ngươi, làm một đôi uyên ương bình thường, đây không phải là rất tốt đi” Cũng bất giác, Hạ Nữ thế nhưng lại đứng lên, mở miệng nói chuyện.
Có lẽ là lời nói của các nàng đã cảm động nàng. Nàng đối với các cung nữ này cảm thấy thương cảm trong lòng.
Nàng cũng từng thập phần sợ hãi cái chết, vì tình cảnh của chính mình mà oán hận không ngừng, cho nên càng mới có dáng vẻ hèn mọn và yếu đuối. Dường như mỗi ngày nàng đều phải sống trong sợ hãi. Nhưng rồi bỗng nhiên có một ngày, nàng cũng quên mất bộ dạng của người kia, chính là nàng nhớ rõ hắn đã nói với nàng một câu: “Ngươi sống trên đời này rốt cuộc đang lo lắng cái gì đâu? Người ta bộ dạng xinh đẹp liền lo lắng bị người hủy dung, người ta có tiền liền lo lắng tiền tài bị trộm, người ta quan cao lại lo lắng quan chức khó giữ, mà ngươi hai bàn tay trắng vậy ngươi sao còn lo lắng điều gì đâu? Số mệnh của ngươi đã muốn cực khổ rồi, vì sao còn muốn làm cho cuộc sống chính mình lại thêm khổ đau a? Vì sao không thể làm cho cuộc sống của chính mình hạnh phúc, vui vẻ hơn một chút đâu?
Nàng nhớ rõ bóng lưng hắn, cao lớn uy nghiêm đi dưới ánh mặt trời tản ra hào quang. Còn có hắn tặng nàng câu nói sau cùng: “Hết thảy của mình đều là chính mình tạo nên mà không phải người khác cấp.”
Bắt đầu từ thời khắc đó nàng tự mình học đàn, hưởng thụ những điều hạnh phúc bình thường nhất.
Xuân, Hồng hai người không ngờ người đến cư nhiên lại là Hoàng hậu, hoảng sợ, bịch một tiếng quỳ gối trên mặt: “Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Ở đây không có người ngoài, các ngươi không cần hành đại lễ, kỳ thật ta cũng vậy, chỉ là so với các ngươi nhiều hơn một cái phong hào hoàng hậu mà thôi.” Nàng thở dài nói.
“Hoàng hậu, , , ” Xuân Hồng kinh ngạc nói. Đây là lần đầu tiên nàng cẩn thận đánh giá vị hoàng hậu mà mọi người ghét bỏ này. Có lẽ nàng không đẹp, có lẽ nàng không có tài nghệ tuyệt diễm, có lẽ nàng không có dòng máu chính thống, nhưng là trong lòng, nàng đột nhiên cảm thấy, nàng đối vị hoàng hậu này bỗng tồn tại một loại cảm nhận thật thân thiện a! Bởi vì chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã làm nàng cảm động . Vị hoàng hậu này, hiểu được nỗi khổ của các nàng. Hơn nữa có người không tự cao vì thân phận của mình. Ai nói nàng là không đúng tý nào .
Nàng đối với Xuân Hồng hai người cười cười, vẻ mặt sáng lạn: “Kỳ thật mỗi ngày sống trong lo lắng sợ hãi chi bằng vui vẻ trải qua mỗi một ngày, chẳng phải rất tốt a? Vận mệnh không thể do mình lựa chọn, chẳng lẽ để nó trôi qua hoang phí, chúng ta vẫn có thể lựa chọn sống vui vẻ a?”