Tiện Nữ Hoàng Hậu

Chương 4: Chương 4: Nam Tử Thần Bí (P2)




Đợi cho hai người kia đi rồi, Tiểu Ngọc mới nói: “Hai người họ thật kì quái, sao tự dưng lại hỏi vấn đế này nhỉ?”. Nàng vốn rất nhát gan a, không dám cùng 2 nam tử kia nói chuyện. Lúc nãy, khi họ còn ở đây, đến thở gấp nàng cũng không dám. Thật vất vả, đến tận giờ, nàng mới dám mở miệng nói.
Hạ Nữ dừng tay lại, nhìn theo hướng 2 người nọ vữa biến mất, trong lòng bỗng dấy lên chút cảm giác bất an. Là vì chưa từng bị hỏi như vậy sao? Hay do nàng quá nhạy cảm rồi? Bất luận như thế nào, chưa chắc đã là chuyện tốt!
Nàng thản nhiên nói: “Ta cũng không biết. Nhưng thiết nghĩ, đây hẳn không phải chuyện tốt”.
Tiểu Ngọc chưa nghe hết ý tứ của nàng thì đã lộ rõ vẻ hưng phấn trên khuôn mặt: “Nam tử kia bộ dạng thật hảo hảo tuấn tú a! Tuy khuôn mặt hơi lạnh lùng nhưng vẫn thập phần quyến rũ”.
Hạ Nữ thấy Tiểu Ngọc hưng phấn thế, bèn không nói gì thêm. Nam tử kia, quả thực đẹp tựa ngọc khắc, nàng chính là chưa từng thấy qua ai đẹp như thế! Trên người hắn còn phảng phất khí chất tựa tiên nhân, cùng lực hấp dẫn khó cưỡng. Tuy thờ ơ, lãnh đạm, bất quá, rất mê người đi!”
“Hạ Nữ, vì sao cùng một cha sinh ra mà ngươi lại bị đốI xử bất công như thế chứ!”. Tiểu Ngọc buồn bã nghiêm mặt nói.
Nàng vẫn luôn vì Hạ Nữ mà cảm thấy bất bình. Đành rằng là con gái của một người bình thường, nhưng Hạ Nữ tốt xấu gì chính là con gái Hạ thừa tướng. Vậy mà bị đối xử như nô tỳ, thậm chí có khi còn không bằng nô tỳ. Mọi gia nhân trong nhà làm việc đều có lương bổng. Riêng Hạ Nữ, làm việc quần quật ngày đêm lại chẳng được chút gì ình.
“Tiểu Ngọc vì sao lại nghĩ ta không vui?”. Hạ Nữ vô tình cười cười hỏi. Nàng cho rằng cuộc sống thế này có gì là không tốt. Vốn nàng từng đáp ứng mẫu thân sẽ ở lại trong phủ thừa tướng. Vì gánh nặng của lời hứa đó, nàng mới không thẳg bước ra đi.

Phủ thừa tướng này, trước nay chưa từng tồn tại cái gọi là tình người. Lúc nào cũng đầy rẫy những cuộc đấu tranh vô hình gay gắt.
Nàng chỉ là thích cảnh thiên nhiên nơi này. Tỷ như hiện tại, có thể đứng bên dòng suối tham lam hít hà hương cỏ thơm vào sáng sớm.
“Ngươi biết không? Đương kim hoàng thượng đang tuyển chọn hoàng hậu đấy! Hơn nữa nghe nói, khả năng các vị tiểu thư trong phủ ta được chọn gần như là chắc chắn!”. Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói.
Hạ Nữ liền cười nhẹ một tiếng, nàng đương nhiên biết chuyện này.
Ai cũng biết, Hạ thừa tướng là người chức cao vọng trọng, quyền lực có thừa, sau lưng lại thêm Thái hậu chống đỡ, âm thầm bày mưu tính kế.
Hơn nữa, các tiểu thư của Hạ gia cũn không đơn giản. Chỉ không biết, tương lai vị nào may mắn được ngồi vào vị trí hoàng hậu.
Mới nghĩ tới đây, lại thấy vẻ mặt cẩn thận của Tiểu Ngọc: “Hạ Nữ, ngươi nghĩ ai sẽ có khả năng trúng tuyển?”
“Ai cũng có thể!”. Quả thật như thế, cái bọn họ cần là củng cố quyền lực. Chỉ cần là nữ nhi của Hạ gia, là ai không quan trọng.
Nhưng rốt cục, Hạ tướng…hắn coi trọng người nào.
Bất quá, trước mắt, nhiều người cho rằng tiểu thư Hạ Tuyết Như sẽ được chọn. Một người tâm tư thâm trầm, đoan trang, lại nắm rõ công phu nữ tử trong tay.
“Theo ta thấy, nhất định là Tuyết Nguyệt tiểu thư. Bộ dạng nàng đẹp như thế, nếu làm hoàng hậu, chắc chắn sẽ khiến hoàng thượng si mê”. Tiểu Ngọc tinh tế nghĩ.
Nói xong, lại bắt đầu do dự: “Nhưng mà, ngoại hình Tuyết Như tiểu thư cũng đẹp a! Nếu trở thành hoàng hậu, nhất định sẽ là một hoàng hậu đoan trang, tao nhã”. Đôi mắt to nhìn Hạ Nữ, lại nhíu mày: “Nhưng Tuyết Vân tiểu thư cũng rất giỏi a! Nàng thực sự hơn người, biết đâu hoàng thượng không thích mĩ nữ bằng tài nữ thì sao?”.
Tuyết Vân, nếu Tuyết Vân được tuyển làm hoàng hậu, Hạ Nữ nàng cũng rất tán thành.
Tuyết Vân tuy trời sinh bản tính lạnh lùng, nhưng đó cũng được coi là cốt cách thanh tao, cao ngạo. Ở Hạ gia, tính tình của nàng cũng được coi là tốt hơn nhiều người.

Bất quá, rất ít khả năng. Nàng không phảI là một con tốt trên bàn cờ, là một tài nữ, lạị có lúc hơi rụt rè. Thừa tướng nhất định sẽ không thích.
“Hạ Nữ, ngươi nói sẽ là ai chứ?”. Tiểu Ngọc nhất nhất không buông tha hỏi.
“Ta không phải là thừa tướng, cũng không phải là Thái hậu, càng không muốn lấy hoàng đế, làm thế nào biết là ai? Tiểu Ngọc cô nương, nếu ngươi còn tiếp tục lải nhải như thế, đống y phục này thật không thể nào giặt cho xong được a!”. Hạ Nữ từng chữ, từng chữ nói.
Nha đầu Tiểu Ngọc kia cái gì cũng tốt, chính là nói nhiều quá đỗi. Mà đây là nơi không phải cái gì cũng nói được. Đôi lúc bất cẩn lại tai bay vạ gió.
“Ta sẽ xuống dưới giúp ngươi!”. Nói đoạn vén tay áo chuẩn bị bước xuống suối.
Hạ Nữ vội ngăn nàng lại: “Tiểu Ngọc, ý ta không phải vậy, ta không phải muốn ngươi xuống đây giúp a! Nhìn bộ dạng ngươi xem, cứ như cây non lung lay sắp đổ. Thôi ngồi yên một chỗ không làm vướng chân vướng tay ta là tốt rồi”.
“Nga, vậy ta sẽ ngồI đây”. Tiểu Ngọc biết thân thể mình không tốt, cũng không có ý làm trái lời Hạ Nữ.
Nhưng mọi hôm, nàng lao động quen rồI, giờ lại như cấp trên ngồi canh Hạ Nữ làm việc. Đã không thể làm việc, lại không thể nói chuyện. Thật sự rất khó chịu a!
Vì thế, cái miệng nhỏ nhắn lại tiếp tục lải nhải bên tai Hạ Nữ.
“Hạ nữ.”

“Chuyện gì?” Hạ nữ ngẩng đầu hỏi nàng.
“Kỳ thật bộ dạng ngươi cũng rất được nha! Nếu thừa tướng chịu thừa nhận ngươi, biết đâu ngươi lên làm hoàng hậu cũng không chừng”. Tiểu Ngọc nhìn nàng nói.
Hạ Nữ cúi đầu nhìn mình trong làn nước. Kỳ thật, nhiều năm trôi qua như vậy, ngày ngày bận rộn, nàng chưa bao giờ nhìn kĩ diện mạo của mình.
Hàng lông mi của nàng dài cong vừa phải, đôi mắt đen tuyền mang theo ánh nhìn trong treo tựa làn nước kia vậy, cái mũi xinh xắn như được chạm trổ khéo léo, đôi môi nhỏ nhắn hơi tái, làn nha trắng nhợt thiếu sức sống.
Có lẽ, điểm đạp nhất trên đôi mắt nàng chính là đôi mắt với ánh nhìn trong trẻo, như mặt hồ tĩnh lặng. Chung quy, khuôn mặt nàng nhiều nhất chỉ có thể gọi là thanh tú. Nếu đem ra so với tiểu thư của Hạ gia, thật sự kém xa đi!
“Nếu ta trở thành hoàng hậu theo lời ngươi…thiên hạ này sẽ đại loạn mất!” Hạ nữ thản nhiên đáp.
Cho dù Hạ Thừa tướng chịu thừa nhận nàng là con gái, cũng sẽ không có khả năng. Bởi nàng là một đứa con gái xuất thân tỳ nữ, diện mạo bình thường lại không có tài cán gì, thật không có giá trị.
Nhưng là có đôi khi, thế sự luôn khiến con người ta phải ngã ngửa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.