Tiện Nữ Hoàng Hậu

Chương 41: Chương 41: Đột Nhiên Đau Lòng Rơi Lệ




Editor : Minh Nguyệt Tâm Vy
Nàng luôn luôn ngủ không sâu giấc, trước kia là bởi vì cuộc sống bận rộn nên thành thói quen. Nay đã là thói quen, sửa cũng sửa không được, lại thêm trong lòng có tâm sự, phiền muộn bất an, nên đêm đó nàng khó ngủ.
Nhưng bởi vì hôm qua ngủ từ sớm, khiến cho hôm nay khi mặt trời hơi hơi ló rạng phía chân trời nàng liền tỉnh dậy.
Bất quá nàng không có rời giường, bởi vì nếu nàng đã rời giường, Ôn nhi cũng không thể tiếp tục nằm ngủ rồi. Việc này chính là phận sự của cung nữ, đã thấy nàng rời giường, cũng sẽ phải đi theo đến hầu hạ . Bên ngoài một mảnh yên tĩnh.
Chỉ nghe thấy gió thổi qua lá cây, mang đến cảm giác nhẹ nhàng thanh tịnh.
Chính là, chỉ qua chốc lát nữa thôi sợ là sẽ lại ầm ầm ĩ ĩ. Cũng không biết đêm nay, lại có cung nữ nào gặp chuyện bất hạnh đây?
Hậu cung chính là một nấm mồ thật lớn mà hoa lệ, mai táng một thời tuổi xuân xinh đẹp của nữ tử, rồi sau đó cuộc chiến hiển hách tranh giành quyền lợi trong kia, lại lấy đi tánh mạng của bao nhiêu người vô tội. Mà sinh mạng của cung nữ, mỏng tựa cánh ve…..
Mới nghĩ tới đây, lúc này bên ngoài đã truyền đến một loạt âm thanh ầm ĩ, thanh âm thật kích động, là tiếng la bén nhọn của một nữ tử, tựa hồ là từ đằng sau viện truyền đến . Hậu viện là nơi ở của cung nữ Phượng Tê cung.
Chẳng lẽ?

Lần này, đúng là đã rơi vào Phượng Tê cung rồi sao ? ?
Nàng rốt cuộc là chịu không nổi, kéo vội y bào treo trên đầu giường, choàng lên người, giầy cũng không kịp mang. Ôn nhi tựa hồ cũng giật mình tỉnh dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đúng lúc Hạ Nữ chạy ra, hơi kinh ngạc: “Hoàng hậu? , , , “
“Là trong hậu viện, chuyện gì xảy ra sao?” Hạ Nữ hỏi, trên khuôn mặt nhìn không ra cái biểu tình gì, nàng cũng không biết nên dùng cái loại biểu tình gì để đối mặt với chuyện này .
Nàng chẳng qua là cảm thấy hơi chua xót, chung quy vẫn làngười mà sớm thấy chiều gặp, mỗi ngày đều hầu hạ mình, thật có thể làm như thờ ơ sâo? Thế thì quá khó cho nàng rồi.
Tuy rằng nàng đối với người ngoài luôn luôn thản nhiên như gió. Nhưng là trong lòng, vẫn là không khỏi khổ tâm, một cái mạng, cứ như vậy mà ra đi . Rốt cuộc, trận tai họa này, đến khi nào mới có thể dừng lại a. Quyền lợi địa vị, có thật sự trọng yếu đến như vậy không?
Phải chết nhiều sinh mệnh đều trẻ tuổi như vậy đã là đại giới rồi? ? Trong nội tâm nàng thật là thống khổ! !
“Hẳn là đã chết.” Ôn nhi trầm mặc nói. Trên mặt, có cố nén đau lòng, nàng có lẽ cũng đã đoán được là chuyện gì đã xảy ra.
Hạ Nữ không có hỏi lại nữa, tay nhanh chóng nâng làn váy, ngay cả tóc cũng không kịp chải vẫn để xõa tung trên vai: “Dẫn ta đi xem xem.”
“Hoàng hậu, để cho nô tỳ tự đến đó được rồi, cái loại địa phương đó không thích hợp để người đi.” Ôn nhi vừa nghe Hạ Nữ nói muốn đi, vội vàng khuyên can.

“Cái gì gọi là thích hợp? Cái gì lại là không thích hợp đây? Đó là phân biệt cấp bậc địa vị của mỗi người, mới có thể đưa ra nhiều quy tắc như vậy, nếu là thiên hạ ngang hàng, mọi người đều giống nhau, thì lúc đó cũng không cần bởi vì tranh giành quyền lợi, tiền tài dục vọng, mà gây thương tổn, hãm hại lẫn nhau nữa? !” Hạ Nữ đột nhiên tức giận nói, bất giác , giọng điệu cũng lớn hơn.
Vừa hô hết xong mới phát giác chính mình quá mức kích động rồi, thế nhưng đã để mất bình tĩnh, phát hỏa đối với Ôn nhi.
Nhưng là, trong nội tâm nàng căm phẫn cùng đau đớn, thật sự nặng nề, nặng nề a. Nàng không phải là cái người tốt gì, cũng chẳng phải đại thiện nhân, nhưng là lòng người mềm yếu chứ đâu phải sắt đá, nhìn một mảnh sinh mệnh bị mất đi, nàng quả thực là đau quá.
Lúc trước phát sinh ở trong cung khác, nàng còn không biết là khó chịu như thế nào, nhưng mà lúc này, như thế nàng mới rõ ràng cảm thấy một sinh mệnh đã trôi đi, nàng thật sự là không nhịn được.
Hơn nữa khi nàng biết, các nàng chết đi, chỉ là bởi vì những người khác tranh giành quyền lợi cùng danh vị, nàng lại càng cảm thấy khó nhẫn nhịn. Nàng không thể hiểu nổi, vì sao những người đó, có thể tàn nhẫn như thế đây!
Nôn nóng cùng đau lòng. Khiến ột giọt nước mắt chảy xuống.
Rồi sau đó lại một giọt tiếp một giọt, kéo nhau thành một chuỗi, rốt cuộc cũng đứng không vững.
“Tại sao muốn như thế! Chẳng lẽ mạng người thật sự ti tiện như thế sao?” Nàng sụp xuống mặt đất. Ôm đầu gối mà khóc.
“Ôn nhi, ngươi đi xem một chút đi, nhìn xem là ai xảy ra chuyện.” Nàng đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, không cách nào cố nén chịu đựng được nữa.

Từ trước, nàng luôn cho là mình thập phần kiên cường, bởi vì những tiểu thư, phu nhân hung ác ở Hạ phủ nhưng vẫn còn phải chịu nhiều sự áp bách ràng buộc, nàng còn có thể sống được tự nhiên, sống được lạnh nhạt.
Nhưng là bây giờ nàng mới biết, kỳ thật nàng chính là chưa gặp được chuyện tàn nhẫn hơn mà thôi. Một sinh mệnh trôi qua ngay trước mắt, mặc cho ngươi kiên cường đến đâu, cũng tránh không khỏi thương tâm.
Kỳ thật nàng đi đến cũng có tác dụng gì đâu? Nàng đến xem một cái cung nữ đã bị ngộ hại thì có thể thế nào chứ? Nàng chỉ là một con tốt bị người bày bố vào vị trí hoàng hậu này. Không quyền không thế, ngay cả muốn vì chính nàng mà bất bình can thiệp, cũng là bất lực. Đi, bất quá cũng chỉ là tăng thêm thương tâm mà thôi.
“Hoàng hậu, là nô tỳ nói sai nói rồi, ngươi chớ thương tâm. Nô tỳ chính là không muốn để cho hoàng hậu phải nhìn đến cảnh tượng đau lòng này mà thôi.” Ôn nhi nhìn Hạ Nữ ôm đầu gối mà khóc, liền vội vã nói.
Nàng chưa từng thấy qua bộ dạng đau khổ như thế của nàng. Nhớ rõ lần đầu tới Phượng Tê cung, cung nữ thái giám trong cung không người nào thèm để ý nàng, coi nàng trở thành không khí bình thường. Vô lễ mà ngạo mạn.
Nhưng là nàng cũng không lộ ra nửa phần phẫn nộ hoặc là khổ sở. Luôn lạnh nhạt cười.
Dường như bầu trời , chỉ còn lại một người là nàng, ngạo nghễ trong đó, cười nhạt như hoa.
Từ ngày đó tới giờ, nàng thấy nàng (Hạ Nữ), bất cứ lúc nào, bất luận chuyện gì, luôn lạnh nhạt xử sự. Ngay cả đối mặt hoàng thượng, cũng là thản nhiên như thế. Nhưng điều cất giấu ở bên trong, lại càng làm cho người ta thưởng thức. Nhưng là lúc này, nàng lại khóc đến nỗi không chỗ nương tựa như thế.
“Ta không có trách ngươi, chẳng qua là cảm thấy, hậu cung này, quá mức tàn nhẫn, tánh mạng con người thật mỏng manh như thế, chỉ là một cái nháy mắt, thế nhưng đã muốn tiêu tan.” Nàng vừa khóc vừa nói.
“Vậy nô tỳ bồi hoàng hậu cùng đi được không.” Ôn nhi không biết nên nói cái gì cho phải, hậu cung thị phi, hậu cung tàn nhẫn, nàng lại như thế nào không biết, những năm gần đây, nàng chính là tại trong bóng tối nơi đây mà vươn lên a! !
“Không cần, ngươi đi đến xem rồi nói lại cho ta biết là được rồi. Kỳ thật ta đến đó cũng có tác dụng gì, chính là tăng thêm thương cảm thôi, cũng vô pháp vì nhóm các nàng đòi lại công đạo.”

“Vậy hoàng hậu, , , “
“Ta ở lại đây yên tĩnh một lát là được rồi.” Nàng lẳng lặng nói xong. Ngồi chồm hổm trên mặt đất, vô lực đứng dậy.
“Vậy nô tỳ nhanh đi xem một chút.” Ôn nhi nói xong đẩy cửa mà đi.
Hạ Nữ ngồi một mình trên mặt đất lạnh, nhìn mặt trời dần dần lấp ló ở ngoài khung cửa kia. Sáng lạn như thế, mê li như thế. Nhưng là, có điều một sinh mệnh, rốt cuộc cũng không thể thấy được nữa rồi.
Làm cho thời điểm lúc Dục Húc chạy tới Phượng Tê cung, liền thấy được bộ dạng như thế của Hạ Nữ.
Tóc dài xõa tung trên vai, một thân Nguyệt Nha trường bào, ngồi một mình trên mặt đất, nhìn mặt trời, ngay cả chớp mắt cũng không chớp. Trên mặt lạnh nhạt, là bình tĩnh đến độ nhìn không thấy biểu tình gì. Chính là ngồi đó cô độc như vậy, cô độc .
Chỉ có đôi mắt đỏ hồng hơi sưng lên, có thể làm cho người ta biết, nàng vừa rồi, hẳn là đã khóc, , ,
Chẳng biết tại sao, chính là cái nhìn này, làm cho tim của hắn, đau nhói. Giống như là, đau lòng.
Nhưng là, hắn làm sao có thể sẽ vì nữ tử này mà đau lòng chứ? ! ! Người này không tài vô mạo, hơn nữa còn là một nữ tử thấp kém như thế. Sao có thể được? ! ! !
Hắn đúng là có chút phẫn nộ vì chính cảm xúc của mình. Thân là đế vương, thì làm sao có thể có tình cảm thật lòng như thế được chứ? Chỉ là mới nhìn thấy hình ảnh như vậy, liền động tình. Hắn quyết không cho phép chính mình như thế.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.