Tiện Nữ Hoàng Hậu

Chương 42: Chương 42: Quyền Rơi Vào Tay Ai ( Nhất )




Editor : Minh Nguyệt Tâm Vy
Hạ nữ nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Dục Húc cùng Thanh quý phi bộ mặt kinh hoảng đi vào. Nhặt trường bào lên, cúi người bái: “Nô tì tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng kim an.” Thanh âm của nàng tinh tế, thản nhiên mà hờ hững.
Trước mặt những người này, nàng quyết không để lộ ra cảm xúc của mình. Nếu là ngay cả chút lạnh nhạt ấy cũng mất, nàng sẽ phải sống thập phần vất vả.
Chính là kỳ quái, vì sao hoàng đế cùng Thanh quý phi ở cách xa như vậy mà đã tìm đến Phượng Tê cung?
Trời còn chưa sáng, bọn họ lúc này, hẳn là vẫn đang ở trong cái chăn gấm ấm áp mới phải. Nhưng lại ăn mặc chỉnh tề như thế, tựa hồ là đã sớm có chuẩn bị mà đến. Chẳng lẽ là bởi vì chuyện cung nữ bị ngộ hại.
Nếu bọn họ có thể coi trọng như thế, đã khiến nàng có thể nhìn với cặp mắt khác xưa. Ít nhất, bọn họ không đến mức hoàn toàn vô tình, coi thường nhân mạng.
“Hoàng hậu ăn mặc như thế, như thôn phụ lôi thôi lếch thếch ngồi trên mặt đất, như vậy vòn ra thể thống gì nữa?” Bên trong ngữ khí của hắn, lộ vẻ trách cứ cùng chán ghét. Còn trong ánh mắt, là thật sâu ghét bỏ.
“Nô tì, , , ” Hạ Nữ nghĩ nghĩ một chút mới nói: “Nô tì vừa mới đứng dậy, chợt đột nhiên dẫm lên làn váy, liền ngã lăn xuống đất, mắt cá chân vẫn còn đau, không tự đứng lên được, mà Ôn nhi lại vừa vặn bị người gọi ra phía hậu viện xem đã xảy ra chuyện gì, bất quá lúc này tốt hơn nhiều rồi.”

Nàng không cần nói nhiều cảm giác thật của nàng với hắn, đáp án hắn muốn, bất quá chính là một ít thể diện. Nàng liền tùy tiện nói cho hắn nghe một cái lý do chính đáng.
“Hoàng thượng còn có Thanh quý phi nữa mời tránh ột chút, xin cho nô tì chút thời gian trang điểm lại.” Nàng quy củ nói. Cúi đầu, thanh âm trầm ổn mà lạnh nhạt.
Dục Húc sao lại không nhìn ra là nàng đang nói láo, cái kia bộ dạng mất hồn kia của nàng, giống như là bộ dáng thương tâm. Bất quá lúc này hắn cũng không phải là đến cùng nàng tranh cãi mấy vấn đề này. Hắn còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm.
“Hoàng hậu quả thật là phải hảo hảo trang điểm một phen, bộ dáng như vậy, còn đâu tư thế của một nhất quốc chi mẫu chứ!” Nói đoạn hắn dẫn Thanh quý phi khoanh tay mà đi.
“Trẫm cùng Thanh ái phi đến Phượng Hoàng điện trước chờ hoàng hậu.”
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Hạ Nữ chính là hơi nhíu lông mày lại. Như thế nào là tư thế của một nhất quốc chi mẫu đây? Luôn hoa lệ cao quý, vĩnh viễn là người chói lọi nhất? Nàng chưa bao giờ là một người như vậy, nàng chính là cỏ non nhỏ bé tươi mát, chỉ có bộ dạng bình thường thuộc về mình.
Hắn là một người thông minh như thế, sớm nên nhìn ra nàng không có quyền lợi và bổn phận gì đó của một hoàng hậu. Cần gì phải cố ý muốn phong nàng làm hậu đâu? ! Bất quá mặc dù hiện tại trong lòng có oán, nàng vẫn là yên lặng xoay người đi thay y phục thì tốt hơn. Có đôi khi, con người không thể thay đổi vận mệnh . Như vậy chỉ có tận hết khả năng để thích ứng với vận mệnh của mình.
Phượng bào vàng rực thêu bách điểu đoan trang mà hoa lệ. Trâm cài Kim Phượng gắn mười tám viên trân châu. Vòng cổ dài gắn Ngọc Thạch mã não hình hoa Mẫu đơn. Giày kim tuyến, vòng tay trân châu Bạch Ngọc.
Giống như che kín cơ thể nàng. Nàng đem tất cả trang sức chói mắt nhất đẹp đẽ quý giá nhất đều đeo trên người. Nhìn mình trong gương đồng, mặt tái nhợt như ánh sáng bàng bạc lóe ra ở gương đồng.

Cầm lấy bút kẻ lông mày, vẽ ra lưỡng đạo lông mày nhỏ nhắn, cong cong tinh tế. Hai má bôi lên hồng hồng son phấn. Cánh môi, nhuộm đỏ tươi rực rỡ.
Nhìn cô gái trong gương kia, một thân được tô vẽ thật tươi đẹp, kim quang ngọc khí trang hoàng toàn thân, đâu còn có nửa phần bóng dáng của Hạ Nữ. Người kia, thật xa lạ, khiến nàng không quen thuộc được.
Bất quá, người này, còn không phải chính là Hoàng hậu mà hắn muốn sao ?.
“Hoàng hậu, , , ” Ôn nhi đẩy cửa ra, liền thấy được Hạ Nữ như vậy, một thân nùng trang tô vẽ, khiến nàng có chút không nhận ra đó là nàng đâu.
“Hoàng hậu ngươi vì sao? , , , ” nàng cũng không biết Hạ Nữ là đã xảy ra chuyện gì, chỉ là một mặt ngạc nhiên, sau một lúc lâu cũng không nói nữa.
“Không có gì, đây không phải là bộ dạng của hoàng hậu sao.” Nhìn nhìn một thân ăn diện của chính mình. Tự giễu nói. Bất quá nghĩ lại, nàng đây là làm sao vậy?
Không cần vì mấy câu nói của Dục Húc, mà đem chính mình thành ra cái bộ dạng này. Thật sao vẫn là không đủ bình tĩnh, chỉ là đã nhiều ngày trải qua chuyện náo loạn như vậy, thế nhưng sinh ra buồn bực. Muốn tĩnh cũng tĩnh không nổi đi.
Bất quá đều đã thành ra như vậy rồi, muốn thay đổi lại sợ là cũng không kịp nữa. Đành phải dắt Ôn nhi đi đến Phượng Hoàng điện.

“Vừa rồi ngươi chưa có quay lại, ta lại không biết phải trưng diện như thế nào mới tốt, đành phải đem mình biến thành cái bộ dáng này . Ha ha.” Cười cho qua chuyện là một phần thoải mái. Nàng rốt cục, đã tìm về chính mình.
“Thì ra là thế, nô tỳ còn tưởng rằng, , , ” nghĩ đến chuyện đó, nàng cũng không nói gì nữa. Tuy rằng nàng vô cùng tin tưởng lí do vừa rồi của hoàng hậu chỉ là thoái thác, bất quá nụ cười này của nàng, lại khiến cho nàng cảm thấy phiền lòng của nàng cũng tiêu tan. Một khi đã như vậy, nàng cũng không cần phải nói nhiều làm gì.
. . . . . .
Thời điểm khi Hạ Nữ đi đến Phượng Hoàng điện, bên trong đã thập phần náo nhiệt. Thế nhưng, ngay cả Thái Hậu, đám người Tuyết Như, Tuyết Nguyệt, Huệ phi, Hoa chiêu dung cũng đã chạy đến đây. Tình hình này, thoạt nhìn, hẳn là bộ dạng thật sự là không đơn giản. Nàng cúi đầu hướng về phía chủ vị mà đi.
Hoàng thượng ngồi ngay chính giữa, Thái Hậu ngồi trên song song bên trái hắn, còn lại một vị trí bên phải, không cần phải nói, cũng biết đó là vị trí của nàng.
Không để ý tới ánh mắt của mọi người giống như gặp quỷ kia, nàng cúi thấp đầu, bước từng bước một mà đi. Trong lòng, ngược lại là an tĩnh rất nhiều.
“Nô tì tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng kim an, tham kiến Thái Hậu, Thái Hậu vạn phúc.”
“Hoàng hậu tới, ngồi xuống đi.”
“Dạ, Thái Hậu.”
Thái Hậu nhìn thấy Hạ Nữ ngồi đúng chỗ, vì thế gật gật đầu, quay sang nói với Thanh quý phi.

“Những ngày gần đây cung nữ liên tục bị hại, lòng người hoang mang rối loạn, ai gia cũng đêm ngủ bất an, nay nghe nói Thanh quý phi đã bắt được hung thủ, ai gia cũng an tâm rất nhiều. Bây giờ Thanh quý phi hãy đem hung thủ lên thẩm tra xử lí đi!” Nàng uy vũ ngồi ở đằng kia, thoạt nhìn, quả nhiên là uy nghiêm vô cùng. Cặp mắt kia, vẫn lợi hại như trước.
Thanh quý phi ngồi ở trên ghế, vẻ mặt ôn nhu lại mang theo uy nghiêm, thật sự có thể thấy được ba phần lănh lợi: “Nô tì mấy ngày gần đây vì sự việc này ngày đêm ưu tư, cuộc sống hàng ngày bất an, từ hôm trước liền phái ám binh bí mật canh giữ các cửa cung, không phụ kỳ vọng, rốt cục đến rạng sáng ngày hôm nay đã bắt được hung thủ.”
“Nga, , , , , ” Thái Hậu cố ý kéo đến thập phần dài, tựa hồ đối với lời nói của Thanh quý phi hơi có hoài nghi: “Đó là người nào gây nên?”
“Hồi bẩm Thái Hậu, trải qua tra khảo, đúng là thái giám Nguyệt Như cung thu xếp. Ngay lúc đó đã bắt được hắn.” Trên mặt Thanh quý phi mang theo vài phần cao ngạo, xem ra quả nhiên là bộ dạng thập phần khẳng định.
“Cái gì? Là người của Nguyệt Như cung?” Tuyết Vguyệt vừa nghe thấy như vậy, cả người đềunhảy dựng lên.
Thanh quý phi chính là nhìn nàng ta, mang theo ý cười khiêu khích nói : “Đúng vậy, người đó cũng nhận tội rồi, còn khai ra chủ mưu.” Thời điểm nàng nói đến chủ mưu, Thanh quý phi còn liếc mắt thoáng qua Tuyết Như.
Làm cho tâm Hạ Nữ tâm cũng chấn tĩnh lại, sự tình từ đầu đến cuối xác thực khiến nàng hoài nghi là Tuyết Như cùng Thái Hậu hợp lực bày mưu, nhưng là khi biết sự thật thì nàng vẫn không thể chịu đựng được! !
“Làm sao có thể? , , , ” Tuyết Nguyệt vẫn là không thể tin, ngữ khí cũng bất giác lớn hơn.
Thái Hậu nhìn nhìn nàng, chỉ nói: “Đem người dẫn tới tra hỏi liền biết ngay.” Vì thế hung thủ đã bị bắt, bị dẫn lên điện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.