Tiện Nữ Hoàng Hậu

Chương 8: Chương 8: Thất Thường




Không biết nàng có phải là người đầu tiên đếm xong tất cả các bậc đá hay không?
Chín trăm chín mươi chín tầng đá thạch. Nàng một tầng đếm cũng không thiếu. Đến khi đặt chân lên bước cuối cùng thì nàng chẳng còn cảm giác nữa, thổi phù ra một hơi mặc dù không phải hoàn toàn do nàng mệt.
Lọai mệt khổ nào mà nàng chưa tửng trải qua cơ chứ.
Chính là áo phượng này quà dài đi, vốn dĩ là may theo dáng vóc của các vị tiểu thư Hạ gia kia nên đến khi được mặc trên gnười nàng, liền có vẻ quá dài. Vốn không phải của mình thì sẽ không thuộc về mình.
———————
Dục Húc đứng ở trên cùng nhìn xuống, đôi mắt phượng híp lại, nhìn dáng vẻ thong thả đi trên thềm đá kia. Đầu nàng cúi thấp đến độ không thể nào thấp hơn được nữa. Khiến hắn thực sự hòai nghi, mũ phượng này chẳng lẽ lại nặng tới nỗi ép tòan bộ đầu nàng xuống rồi?
Vẻ mặt hắn hết sức thỏai mái, cũng không ngại những động tác chậm chạp của nàng. Chẳng qua Thái hậu, chắc thực là đang tức giận đi! Sắc mặt lúc này đang hết sức khó coi. Khuôn mặt luôn tỏ vẻ đoan chính hàng ngày hôm nay xem ra không giữ được rồi.
Hắn cười, đầu vẫn ngẩng cao đầy ngạo nghễ, áp bức khí thế của những người xung quanh. Hắn bất ngờ quyết định, cưới con gái riêng của Hạ An Đạt, một nữ nhi thấp kém, ti tiện, tầm thường, lại còn đồng thời tự mình đi đến Giang phủ cầu hôn Giang Nghi Thanh, phong làm quý phi.
Giang Ngi Thanh lúc này đứng bên phải của hắn, từ dưới ngước nhìn lên, trên khuôn mặt nõn nà khẽ đỏ bừng, khóe miệng thủy chung tạo thành một đường cong ôn nhu. Trông thật nhu tình như nước!

Dục Húc tựa hồ nhận ra ánh mắt của nàng, quay đầu đối với nàng mỉm cười, chỉ thấy hai má thoa phấn hồng của nàng lại càng thêm hồng hơn, đôi môi cười t ươi tắn, khóe miệng cong cong làm lộ hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Xem ra vừa mềm mại, dịu dàng, đáng yêu lại động lòng người.
Thật sự khiến mọi người đứng tại đây phải si mê sửng sốt. Trong lòng ai cũng sinh ra sự tán thưởng.
Mà Hạ Nữ, vào thời điểm đặt chân lên đến nơi, vừa hay nhìn thấy hòang đế cùng Giang Nghi Thanh một màn liếc mắt đưa tình. Hóa ra đây là một trong tam đại mĩ nhân nổi tiếng của kinh thành a!
Quả thật đẹp như tiên nữ. Nếu nói Tuyết Nguyệt đẹp kiều diễm tựa cành Mân Côi, thì Giang Nghi Thanh chẳng khác nào bách hợp trong mưa, thẹn thùng duyên dáng, khiến ai nhìn cũng phải yêu tiếc.
Chỉ thấy nàng trắng nõn như ngọc, trên khuôn mặt tinh tế, đôi thanh mâu ẩn chứa tình ý lâu dài, dù cho thế nào cũng chỉ chuyên tâm nhìn hòang đế. Thần thái kia, càng làm cho người ta sinh lòng trìu mến.
Nàng đứng ở kia, như đóa sen giữa trời, thậm chí còn rực rỡ hơn nhiều.
Hạ Nữ lúc này nhắm thẳng hướng hòang đế mà đi.
Thật không khỏi muốn biết, vị hòang đế này, đến tột cùng sao lại kỳ quái như vậy, lại đi lấy một nô tỳ thấp kém như nàng lập hậu.
Một thân rực rỡ áo bào vàng, bên hông mang miệng ngọc bội phỉ thúy cao sang. đầu đội ngọc quan, thực là một viên minh châu quý giá tỏa sáng a!
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, một đường cong hòan mỹ lan dần, chiếc mũi cao thẳng, thể hiện hắn là một người cương nghị, quyết đóan, đôi mắt phượng hẹp dài tựa hồ đang nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt lộ rõ vẻ hứng thú. (Qing Qing: e thích ca nhìn chị với ánh mắt thú tính hơn!!!)
Đó là một nam tử cực kỳ mê người!
Tuấn tú không bút nào tả hết, trên người tỏa ra một cỗ khí phách vương giả, uy nghiêm, lại còn mang theo vài phần tà vọng. Nàng đột nhiên nghĩ đến lòai sư tử. Rõ ràng là đang cười, rõ ràng bày ra bộ dáng thong dong, nhưng vẫn đem đến cho người ta một lọai áp lực vô hình.
Một phút thất thần, Hạ Nữ dẫm cả lên váy. Cả người nhòai về phía trước, chỉ trong tích tắc nữa thôi sẽ ngã xuống thềm đá.
Hai tay bất lực cố bấu víu lấy một thứ gì đấy, nhưng hai bên trống trơn, đúng là không tìm được vật gì có thể đỡ lấy mình. Nàng đành nhắm mắt lại, nội tâm quát lên: xong rồi!
Quả nhiên mọi người nói đúng, trời sinh nàng vốn không có mạng phú quý vinh hoa, thế thì vì sao còn sắp xếp để nàng làm hòang hậu. Nàng chỉ là một thường dân, một thường dân bình thường mong muốn một cuộc sống cũng bình thường.
Vinh hoa phú quý, không phù hợp với nàng. Mà nàng cũng chưa bao giờ mong muốn một cuộc sống như thế.

Chỉ thấy một lực cuốn thật mạnh, nàng cảm thấy mình đang được bao bọc trong một sự ấm áp. Trong mũi, truyền đến mùi hương thản nhiên, dễ ngửi, không giống như mùi dược hoa hay son phấn của nữ tử.
Nàng vừa mở mắt, liền thấy khuôn mặt tuấn kiệt của Dục Húc gần trong gang tấc, trong mắt hắn ánh lên vẻ trêu tức, giọng nói thâm trầm mang theo từ tính:
“Hoàng hậu của ta, như thế nào lại không cẩn thận như thế, ngươi không thể nào cứ ngã xuống như vậy được đâu!”
Tiếng nói đầy ám muội, là do Hạ Nữ nghe ra trong lời nói có chút khinh thị cùng nghịch ngữ. Nàng không thể cứ thế ngã xuống được, như vậy mưu kế của hắn sẽ chẳng thể thực hiện. Thái hậu nhất định sẽ cho Tuyết Như thay thế.
Nàng vừa bình thường lại thấp kém, làm sao chịu được việc làm quân cờ cho hoàng đế cao cao tại thượng cùng Thái hậu đấu trí!
Tình hình như thế, gợi cho người ta cảm giác không trong sáng, mà Hạ Nữ lại không có cảm giác e lệ, khiến người ta cảm nhận được sự kiên cường không khuất phục. Nàng chỉnh tư thế đứng thẳng, đối với dục Húc cứng nhắc nói:
“Đa tạ hoàng thượng, dân nữ cám ơn vô cùng!”
Hắn lại cũng không để ý lời nói cứng nhắc của Hạ Nữ, thủy chung lôi kéo tay nàng, nghe thấy nàng nói như vậy, cúi đầu khinh mà đáp: “Như thế nào mà còn xưng là dân nữ, ngươi là do trẫm cưới hỏi đàng hoàng, là hoàng hậu, là bậc mẫu nghi thiên hạ, không phải nên xưng là “thiếp” hay sao?”
Dòng khí ấm áp luồn vào tai Hạ Nữ, không khỏi khiến trái tim nàng đập chậm mất nửa nhịp.
Rõ ràng biết, vị hoàng đế này, không thực sự thích nàng, rõ ràng biết những lời này chỉ là diễn kịch, tràn đầy sự châm chọc, nhưng là, khiến nàng, lần đầu tiên, không thể khống chế!
Nguyên lai, không chỉ có mỹ nữ khiến người ta trầm luân. Mỹ nam, cũng khiến người ta trầm luân a! Không khỏi cảm thán, sắc đẹp đúng là vũ khí lợi hại hại người. Cái gì mà sắc không bằng tâm, căn bản sắc đã đánh bại tâm từ lâu, không phải sao.

Bất quá, ông trời cũng thực sự quá chiếu cố cho nam tử này rồi. Hắn hiển nhiên là người duy nhất trong thiên hạ được sở hữu những thứ tốt nhất.
Địa vị cao quý trên vạn người!
Mỹ mạo bề ngoài tuấn kiệt, thế gian khó ai sánh được!
Mỹ nhân vô song bên cạnh!
Nhưng nàng cũng phát hiện ra, những thứ gọi là tốt nhất mà hắn được sở hữu còn không bằng một chút của nàng.
Đó chính là tuyệt đối không hạnh phúc, tuyệt đối không sung sướng! Trong ánh mắt của hắn, thể hiện rất rõ điều đó.
Cho nên mới nói, ông trời dù sao vẫn rất công bằng!
Nghĩ như vậy, tâm nàng cũng dẽ chịu hơn hẳn.
Nàng vốn như vậy, trong hoàn cảnh nào cũng có thể tìm ra được hạnh phúc nhỏ nhoi của mình!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.