Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 30: 30: Suy Đoán Trở Thành Sự Thật




Phá Thiên đứng đó, nhanh chóng bình ổn tinh thần, thu hồi sát ý trên thân.

Bất quá ở bên trong thân thể, từng luồng từng luồng linh khí bị hắn thôi thúc đến mức tận cùng.

Bề ngoài hắn vẫn tỏ ra bình thản như thường, mục đích chính là khiến cho Đằng Thiếu Quân chủ quan khinh địch, cho rằng hắn sợ rồi.

Loại biểu tình này của Phá Thiên không chỉ dễ dàng qua mắt được Đằng Thiếu Quân mà những người khác cũng có chung suy nghĩ tương tự, cho rằng Phá Thiên chỉ đang diễn trò mà thôi chứ hoàn toàn không có cái gan đó.
Dù sao chuyện Phá Thiên vì nóng giận nhất thời mà tự mình đả thương mình đã không còn là bí mật trong đám ngoại môn đệ tử.

Kết quả trận chiến trước đây không lâu đã chứng minh rất rõ ràng rồi, Phá Thiên không phải là đối thủ của Đằng Thiếu Quân, thậm chí không xứng được coi là đối thủ.

Có khùng mới tin lần này hắn lại dám làm ra chuyện ngu xuẩn tương tự lần nữa.
Không ai biết sự căm thù của Phá Thiên đối với Đằng Thiếu Quân căn bản không thể dùng câu từ mô tả, cũng không thể chỉ dùng trạng thái cảm xúc là diễn đạt hết được.

Đây có thể nói là kẻ thù không đội trời chung, thể nào trong tương lai cũng sẽ có một ngày phải phân cái sinh tử.

Bất quá không để mọi người đợi lâu, một quyền của Phá Thiên đã hung hăng hướng Đằng Thiếu Quân nện tới.
Một quyền này của Phá Thiên hiện tại so với một quyền của hắn cách đây bốn tháng về hình thức cơ hồ không khác gì nhau.

Thoạt nhìn bề ngoài có vẻ dũng mãnh bất phàm nhưng thực tế không có bao nhiêu uy lực, kết cục cuối cùng sẽ giống trước đây, bàn tay của hắn nhất định nát bét.

Nhìn thấy Phá Thiên hùng hổ lao tới, quyền kình lại không có bao nhiêu, Đằng Thiếu Quân mới nhếch mép cười.
- Đến cùng chỉ là đám võ phu vô tích sự.

Phế vật đến cùng cũng chỉ là phế vật, còn muốn khoa trương.
Đằng Thiếu Quân hoàn toàn không sợ một quyền này của Phá Thiên, thậm chí còn giống như trước đây, không hề có ý ngăn trở.

Với một người bình thường như Phá Thiên, đừng nói là bốn tháng, dù có luyện bốn năm thì tu vi cũng chẳng đi đến đâu.

Cho dù vào Ứng Thiên Tông, học được công pháp luyện khí cùng với linh thạch trợ cấp, có giỏi đến mấy thì trong bốn tháng ngắn ngủi tu vi cũng chỉ nằm trong Ngự Khí tầng một là cùng.

Với loại tu vi này so với cảnh giới tầng bốn đại thành của hắn thì giống như châu chấu đá xe, thực không đáng kể.

Nếu tính cả Thiết Nhân Thần Công mà hắn đã luyện đến mức đại thành thì đừng nói Phá Thiên, kể cả ba người Phá Thiên, Tuyết Liên và Tử Phục cùng xông lên hắn cũng không ngại chiến một trận.

Đằng Thiếu Quân tin tưởng chắc nịch, cho nên trước mặt mọi người lần nữa muốn phô diễn thực lực chân chính của bản thân.
Đằng Thiếu Quân không hề biết trong thời gian bốn tháng ngắn ngủi vừa qua, sự tiến bộ của Phá Thiên đã lớn đến thế nào, lớn đến mức không một ai có thể tưởng tượng nổi.

Chẳng qua ở trong thân phận thấp kém và nhạy cảm của Phá Thiên và Tử Phục, vấn đề này chưa được tiết lộ cho ai biết mà thôi.
Tốc độ ra quyền của Phá Thiên càng lúc càng nhanh, quyền kình một mực ẩn mà không phát, chỉ giấu trong thân thể.

Mãi cho đến khi khoảng cánh với Đằng Thiếu Quân chỉ còn ba trượng, lực lượng Ngự Khí tầng ba đại thành trong người Phá Thiên mới ầm ầm bùng nổ.

Toàn thân hắn giống như một viên đạn được bắn đi, theo bắp chân săn chắc bật lên, khí thế cũng tăng vọt, nhất thời khiến Đằng Thiếu Quân đang vếch mặt lên trời kiêu ngạo thoáng chốc biến sắc.
- Không ổn.
Nói thầm một câu, Đằng Thiếu Quân không dám chần chừ thêm một giây phút nào, lập tức thúc dục tu vi toàn thân bùng nổ.

Chỉ là hắn quá xem thường Phá Thiên cho nên từ ban đầu chỉ sử dụng rất ít tu vi.


Mãi đến khi Phá Thiên hiển lộ ra thực lực chân chính thì khi đó khoảng cách hai bên đã quá gần, căn bản với chút thời gian ngắn ngủi đó không cho hắn có cơ hội kịp thời điều động toàn bộ lực lượng chống lại.
Ầm một tiếng, một cú đấm như trời giáng lao thẳng vào ngực Đằng Thiếu Quân, quyền lực khủng b0' dễ dàng đánh nát y phục của hắn, nện thẳng vào thân thể to béo vạm vỡ của hắn.
Ong, một tiếng kêu như chuông đồng bị chày lớn gõ vang thanh thúy ngân lên.

Thân thể Đằng Thiếu Quân bắn ngược ra đằng sau, bay xa mấy trượng mới ngã lăn ra đất.

Lúc này miệng đã rướm máu, trên ngực tuy không để lại vết thương nhưng trong thân khí tức đã loạn thành một đoàn.

Nhìn thân thể tr@n truồng của hắn hiện lên vô số đường gân xanh gân đỏ, thi thoảng còn có từng mảnh vảy như vảy rồng hiện lên, đám đệ tử ngoại môn vừa kinh vừa sợ.
- Đáng chết!
Hừ một tiếng, Đằng Thiếu Quân hít sâu một hơi, hai tay vỗ mạnh một cái, toàn thân hắn như con lật đật bật mạnh trở dậy.

Chỉ vì một phút chủ quan mà bị Phá Thiên một quyền đánh bay, cái loại đả kích này khiến Đằng Thiếu Quân lửa giận công tâm, nhất thời mất đi lý trí.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đối với hắn còn sắc hơn cả lưỡi dao.

Hắn cảm giác bị Phá Thiên làm nhục không hề nhẹ.

Vậy mà hắn lại mắc lừa dễ dàng như vậy.

Càng nghĩ càng giận, Đằng Thiếu Quân liều mạng thúc đẩy tu vi, muốn toàn lực đánh ra một kích gi3t chết Phá Thiên ngay lập tức.
- Tiểu oắt con, dám động thủ với bổn thiếu chủ, ngươi chán sống rồi.
Dứt lời, Đằng Thiếu Quân nén giận vào lòng, toàn thân khí cơ bùng phát dữ dội, vừa thúc đẩy Thiết Nhân Thần Công bao phủ toàn thân vừa thi triển Thạch Sơn Quyền.

Ngay lúc này, toàn thân hắn bỗng lấp lánh một màu huyền thiết, hai chân dậm mặt đất thành cái hố sâu hoắm, tay phải vung quyền, một ngọn núi hình thành xung quanh cánh tay, cự thạch nhấp nhô phản chiếu linh quang sáng chói.

Nhìn một màn này, có thể hiểu Đằng Thiếu Quân đã giận dữ đến mức nào.

Chưa có ai thấy hắn dùng toàn lực đánh ra một quyền, hôm nay tận mắt nhìn thấy, ai nấy đều không khỏi vừa hưng phấn vừa kinh ngạc.
Phá Thiên thành công nện một quyền vào ngực Đằng Thiếu Quân, trên mặt hiện lên một chút đắc ý.

Đương nhiên ở trong đây có chút mưu kế, nhưng dù sao cũng đã thành công đánh cho đối phương ngã xuống.

Mặc dù không nói là trọng thương, nhưng đánh bại thiếu chủ Thanh Long thành trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, cái mất mặt này đúng là khiến hắn hả lòng hả dạ.
Nhìn thấy Đằng Thiếu Quân hùng hổ tụ lại một quyền, Phá Thiên không những không sợ, ngược lại còn rất tò mò muốn biết chênh lệch hai người đang ở mức độ nào.

Chỉ có hiểu được đối phương mạnh bao nhiêu thì hắn mới có thể điều chỉnh kế hoạch trong tương lai sao cho phù hợp.

Nghĩ đến đây, Phá Thiên không ngần ngại dốc toàn lực thúc dục tu vi toàn thân thêm lần nữa.
Tuyết Liên và Tử Phục nhìn cảnh này nhất thời nín thở, còn cảm thấy trái tim đang nhảy loạn lên trong lồ ng ngực.

Trần Bá Giang thì mở tròn hai mắt, cơ hồ khó mà tin một đệ tử bình thường có thể đả thương được Đằng Thiếu Quân, hơn nữa đối diện một kích toàn lực của Đằng Thiếu Quân còn không có ý tứ rút lui.

Lúc này ngay cả những đệ tử chậm nhất cũng đã có mặt, thấy hai bên chuẩn bị đánh thêm chiêu nữa, cả trăm con mắt ai nấy đều không chớp lấy một cái, ai cũng muốn nhìn cho thật rõ kết quả cuối cùng.

Trận chiến này không chỉ nói lên thực lực hai người mà còn là một tiêu chí để mọi người đánh giá và so sánh thực lực bản thân mình với những người còn lại.

Đương nhiên không ai muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Phá Thiên tụ nhanh một quyền, quyền kình kết hợp giữa cảnh giới Phá Thể tầng bốn cùng với Ngự Khí tầng ba đại thành của hắn khiến cho tốc độ xuất chiêu nhanh như lôi điện.


Bên trong thân thể, một luồng linh khí to bằng cánh tay bắn mạnh ra, nhanh chóng hoá thành một cự quyền màu xanh nhàn nhạt to tướng không hề thua kém sơn quyền của Đằng Thiếu Quân.
Một quyền này Phá Thiên thi triển ra nguyên lý đơn giản đến cùng cực, không rườm rà, không hoa mỹ, không pháp môn bổ trợ, trực tiếp và thẳng thắn dùng tốc độ nhanh nhất tấn công Đằng Thiếu Quân.

Quyền kình xé không lao tới, không gian vặn vẹo, cuồng phong nổi lên cuốn theo cát đá dưới chân nhảy nhót không ngừng.
Đối diện đó, Đằng Thiếu Quân thân hình to lớn, quyền thế cường đại, từng bước từng bước tiến lên của hắn khiến cho mặt đất rung chuyển, kình lực tán ra xung quanh khiến đám đệ tử tu vi thấp cơ hồ đứng không vững.

Quyền kình của hắn tựa như thái sơn áp đỉnh, không gian bị quyền phong đấm thủng, phát ra tiếng nổ tanh tách liên hồi.

Tốc độ hai bên càng lúc càng nhanh, nhưng tốc độ của Phá Thiên lại nhanh hơn Đằng Thiếu Quân một thành.
Ầm, lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hào quang chói loá, kình lực va chạm phá tán ra bốn phía, cuồng phong thổi dạt ra xung quanh.

Không gian bị đánh cho nát vụn, phảng phất thời không chao đảo, Phá Thiên bị cỗ lực lượng này chấn cho bắn ngược ra đằng sau.

Không khí xung quanh hai quyền bị xé nhỏ từng mảnh, trong khoảnh khắc khiến cho mọi người cảm thấy ngộp thở.
Chớp mắt sau đã thấy Phá Thiên nằm bẹp trên mặt đất, một tay ôm ngực, một tay xụi lơ duỗi thẳng.

Mảnh y phục trên cánh tay trái của hắn đã bị kình lực do một quyền của Đằng Thiếu Quân xé nát bươm, thậm chí phần da thịt bên ngoài cũng xuất hiện vô số vết rách lớn nhỏ khác nhau.

Phá Thiên nằm đó, khẽ nghiêng người nôn ra một ngụm máu, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện một niềm tin sáng ngời.
- Ta đã đánh cho hắn thoái lui hai bước.

Tương lai, ta nhất định có thể đánh bại hắn.
Bên kia, Đằng Thiếu Quân vừa đón đỡ kích vừa rồi chỉ thụt lùi hai bước, bàn chân dẫm nền sỏi đá bên dưới thành một cái hố vừa sâu vừa rộng, toàn thân không hề hấn gì.

Trước đó là hắn chủ quan nên mới để Phá Thiên đả thương, về sau mặc dù cũng bị kình lực tác động nhưng vì Thiết Nhân Thần Công hắn thi triển đã giúp chặn lại áp lực nên kết quả chỉ bị xây xước một chút ngoài da mà thôi.
Thấy Phá Thiên nằm sõng soài đằng xa, Đằng Thiếu Quân vẫn chưa nguôi cơn giận.

Lúc này sát ý trong mắt đã lộ ra rõ ràng, hắn hít sâu một hơi, gằn từng chữ nói:
- Thứ không biết tốt xấu, chết đi cho ta!
- Có chuyện gì vậy?
Câu hỏi bất ngờ này khiến cho Đằng Thiếu Quân định bụng xông lên đánh chết Phá Thiên cũng phải vội vàng thu tay lại.

Mặc Nghiên từ xa nhận ra sự tình bắt đầu trở nên nghiêm trọng, chốc lát đã độn không đứng chặn ở giữa Đằng Thiếu Quân và Phá Thiên, lạnh giọng quát hỏi.

Sự xuất hiện của hắn khiến Đằng Thiếu Quân đang hùng hổ doạ người cũng kinh hồn lạc vía, tức tốc thu hồi khí lực.
Đối diện câu hỏi của Mặc Nghiên, cả đám người đứng xung quanh không một ai dám lên tiếng đáp lời, giả ngây giả dại quay đầu sang chỗ khác.

Thấy tình hình trở nên xấu đi, Trần Bá Giang nhanh trí nhanh miệng đáp:
- Thưa Mặc sư huynh, quả thực không có chuyện gì, chỉ là trao đổi võ thuật một chút thôi.

Thực không có chuyện gì cả, sư huynh xem.
Trần Bá Giang vừa nói vừa nhìn qua Đằng Thiếu Quân gật gật đầu ra hiệu.

Thái độ Đằng Thiếu Quân thay đổi một trăm tám mươi độ, xuề xoà nói:
- Sư huynh thấy đấy, chúng ta chỉ muốn giao lưu học hỏi một chút thôi, ngoài ra không còn ý gì khác.
- Thế thì tốt.


Trời sắp tối rồi, tất cả nhanh chóng lên đường.
Mặc Nghiên chốt lại một câu rồi không thèm nhìn về chỗ Phá Thiên mà quay đầu đi thẳng.
- Tiểu Hành, đệ không sao chứ?
Tử Phục vội vàng chạy đến chỗ Phá Thiên, ân cần thăm hỏi.
- Tiểu Hành, ngươi bị thương rồi? Đây, ta có linh dược ở đây.
Tuyết Liên cũng chạy lại sau đó, nhanh chóng tìm kiếm hồ lô đựng đan dược trị thương.

Nhìn tình cảnh Phá Thiên lúc này, Tuyết Liên chẳng hiểu tại sao tay chân run rẩy, ngay cả việc lấy đan dược từ trong túi hỗn độn ra cũng vạn phần khó khăn.

Nàng vội vàng tìm kiếm nửa ngày mà không phân biệt ra đâu là loại dùng ngoài da, đâu là dùng để uống.

Chỗ đan dược đa chủng loại trong túi vốn là nàng đặc biệt chuẩn bị cho chuyến đi này, phòng trừ trường hợp bất trắc.

Chỉ là nàng không nghĩ tới vừa mới lên đường đã cần dùng đến, mà người dùng không phải nàng mà là Phá Thiên.
- Tiểu nha đầu, ta không sao, không cần lo lắng.
- Tử Phục huynh, đệ không sao cả.
Trong hoàn cảnh này, lời nói của Phá Thiên chẳng khác nào muốn an ủi Tử Phục và Tuyết Liên, nghe vào tai liền biết ngay là lời dối trá.

Tử Phục và Tuyết Liên cũng không ngốc, mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói, mỗi người một việc.

Tử Phục thì bắt mạch kiểm tra nội thương sau đó kiểm tra xương cốt ở cánh tay xem có bị gãy hay không, Tuyết Liên thì tìm linh dược chữa trị ngoại thương, không ai để ý sắc mặt của Phá Thiên lúc này còn hồng hào hơn trước khi bị đánh.
- Hai người đang làm cái gì vậy, ta không sao thật mà?
Phá Thiên bị hai người làm nhột, mang bộ dạng ngượng ngùng khó xử thốt lên một câu.
- Không sao à? Ngươi còn không tự xem lại mình đi, ngươi nói như vậy có ai tin không?
Tuyết Liên vừa nói ánh mắt đã đỏ lên, dường như sự quan tâm nàng dành cho Phá Thiên đã lớn hơn cái gọi là tình bạn mất rồi.

Nghe Phá Thiên nói như vậy, thực trong lòng nàng không những không yên tâm hơn, ngược lại còn lo lắng hắn đang cố chịu đựng để khiến nàng đừng lo lắng, vừa thương vừa giận.
- Ta không sao thật mà, còn lâu mới chết được.

Hai người không tin à, để ta đứng lên cho hai người xem.
Dứt lời Phá Thiên không quan tâm đến cánh tay của Tử Phục đang dơ ra để dìu hắn lên.

Phá Thiên vùng người đứng bật dậy, trông chẳng khác gì người khỏe mạnh thức dậy vào mỗi buổi sáng.
- Thấy chưa, ta đã nói không sao rồi mà.
Nhìn một màn này, Tử Phục tim như ngừng đập, ý thức giống như rời khỏi thức hải mà đi du ngoạn bốn phương, căn bản không thể lý giải được chuyện gì vừa diễn ra.

Phá Thiên tu vi không bằng hắn, công pháp tu luyện cũng không nhiều bằng hắn, không thành thục bằng hắn.

Thế nhưng ngày hôm nay, chính bản thân hắn cũng không dám tiếp một quyền kia của Đằng Thiếu Quân, vậy mà Phá Thiên lại dám, hơn nữa còn không bị gì cả.

Đây nếu không phải là hắn nằm mơ, thì cũng đại loại là hắn đang say rượu nên mới nhìn gà hóa cuốc.
Tuyết Liên thì phục rồi, nàng chính thức sợ rồi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Phá Thiên đúng là đã khác xưa hoàn toàn rồi.

Lúc nãy nàng mặc kệ hắn, vì cho rằng với thương thế hắn gặp phải, nếu không dùng đan dược trị thương kết hợp ngồi tại chỗ điều tức trong một hai canh giờ thì không cách nào đi tiếp được.

Lại không ngờ hắn nói đứng liền đứng, sau đó còn hỏi nàng lọ nào uống được thì uống, lọ nào bôi thì hắn tự mình bôi.

Nhất thời Tuyết Liên cứng lưỡi, nàng nhìn Phá Thiên một lượt, cẩn thận nhìn xem thuốc hắn bôi có sót điểm nào không.

Sực nhớ lại lời Phá Thiên nói vừa nãy, trong lòng bỗng loạn lên từng dòng suy tư không có lời giải, mà những dòng này cứ thêm một ngày là lại dài ra thêm một trang, nối đuôi nhau chạy loằng ngoằng như giun bò trong đầu nàng.
Không chỉ có Tử Phục và Tuyết Liên nghĩ vậy, bất kỳ ai khi nhìn thấy một màn này đều có suy nghĩ tương tự.

Ngay cả Mặc Nghiên cũng có mấy phần đăm chiêu suy nghĩ.


Chẳng qua không ai biết rõ thực hư bên trong, cũng không thể bóc miệng tra hỏi cho nên mới phải tự mình suy diễn trong đầu mà thôi.

Lúc Phá Thiên vừa nói không sao thì chuyện lạ đã xảy ra rồi, chẳng qua lúc đó mọi người chỉ chú ý đến cuộc nói chuyện giữa Đằng Thiếu Quân và Mặc Nghiên, không ai để ý đến sự biến hoá đang xảy ra trên thân thể hắn mà thôi.
Đúng là lúc đầu hắn bị một quyền của Đằng Thiếu Quân đánh cho khí huyết nhộn nhạo, khó khăn nôn ra ngụm máu.

Nhưng loại áp lực kia không tồn tại lâu, chỉ trong nháy mắt hắn cảm thấy có một cỗ lực lượng vô hình đang trỗi dậy trong thân thể.

Chỗ khí lực hỗn loạn đang cuồng bạo đánh phá kinh mạch và nội tạng bỗng nhiên bị cỗ lực lượng vô hình này xé ra thành từng mảnh nhỏ, sau đó phân theo từng luồng kinh mạch chạy đi khắp thân thể, rồi chầm chậm hòa tan vào khí huyết như thể nó cũng là linh khí vậy.

Lực lượng trong một quyền của Đằng Thiếu Quân cứ thế bị chia nhỏ và trung hòa sau đó biến mất một cách vô cùng nhanh chóng.
Đây là lần đầu tiên Phá Thiên khám phá ra loại tác dụng thần kỳ này của Loạn Đả Cân Kinh, nhớ lại suy đoán trước đây của hắn, giờ hắn mới biết bản thân suy đoán quả nhiên không sai.

Chỉ cần bị đánh công pháp sẽ tự động kích hoạt, không chỉ giúp điều tức trị thương, thậm chí còn khiến cho tu vi tăng lên.

Hắn thử vận khí, phát hiện tu vi không những không yếu đi mà còn tăng thêm một bậc, từ tầng ba đại thành đã vọt thẳng đến tầng ba viên mãn.

Loại cảnh giới này đã tiệm cận với thời điểm đột phá cảnh giới Ngự Khí tầng bốn rồi.

Với tình hình này, ngay trong đêm nay hắn tiến hành đột phá tầng bốn cũng không phải không thể.

Hắn còn cảm thấy hơi thở thông suốt nhịp nhàng, mỗi lần hít thở có thể cảm nhận được chu trình vận chuyển linh khí bên trong cơ thể vô cùng rõ ràng, khả năng khống chế khí lực cũng tăng lên không nhỏ.
Bất quá tiếp một quyền vừa rồi của Đằng Thiếu Quân, hắn cũng không phải không bị thương chút nào.

Lúc này xương cánh tay rất đau nhức, tạm thời không thể cử động tự nhiên được.

Phải công nhận một kích toàn lực của Thạch Sơn Quyền và Thiết Nhân Thần Công do Đằng Thiếu Quân thi triển lực lượng xung kích quá lớn, khiến cho xương cốt toàn cánh tay hắn tê dại, trong chốc lát mất đi cảm giác, không cách nào cử động được.

Ngay cả phần cơ bắp và da thịt lúc mới va chạm có cảm giác như bị quyền kình của đối phương xé toạc ra, lúc này vẫn cảm giác được y nguyên.
Bây giờ Phá Thiên mới hiểu tu luyện Phá Thể cảnh giới quan trọng như thế nào.

Nếu không phải bốn tháng qua hắn chú trọng tu luyện Phá Thể cảnh giới, khiến cho Phá Thể cảnh giới đi trước Ngự Khí cảnh giới một bước thì e rằng lúc này xương cốt trên cánh tay của hắn đã gãy làm mấy khúc rồi.

Nghĩ mà sợ.
- Không được, ta nhất định phải tìm cơ hội hỏi hắn cho bằng được đã có chuyện gì xảy ra.
Tuyết Liên càng nghĩ càng rối, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm sau khi trở về nhất định phải tìm Phá Thiên hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện thêm một lần nữa.

Lần trước hắn mới nói với nàng chuyện cá nhân mà thôi, còn chuyện về cái cuốn sách củ chuối kia thì chưa nói.

Xem ra lần này nàng phải đích thân tra khảo hắn mới được.
- Ồ, các ngươi xem kìa, hắn là người mới bị đánh bại à? Sao ta nhìn thế nào cũng thấy giống như hắn vừa mới giành được chiến thắng vậy?
Không biết ai vừa lên tiếng nói, nhưng lời nói này nhận được vô số sự đồng tình của những người khác.

Phía xa kia, khi nhìn thấy cảnh này, Đằng Thiếu Quân dụi mắt mấy lần mới dám tin vào mắt mình.
- Hắn, hắn từ khi nào lại mạnh như vậy? Không thể nào, không thể nào.

Đón một quyền của ta tại sao hắn lại bình yên vô sự được chứ, đến cả một chút thương thế cũng không có?
Đằng Thiếu Quân tự hỏi mình, càng nghĩ càng điên máu.

Trần Bá Giang đứng bên cạnh hắn thì không khỏi há miệng ngoác mồm, nghĩ làm sao cũng không tin nổi chuyện xảy ra vừa rồi.

Còn những đệ tử ngoại môn khi thấy cảnh này thì không chớp mắt lấy một cái, trong lòng trào dâng suy nghĩ khác nhau.

Không phải ai cũng biết rõ ngọn ngành của Phá Thiên và Tử Phục, thế nhưng có không ít lời qua tiếng lại, cố săm soi chuyện của hai người.
Mặc Nghiên thấy cả đám còn ngây ra không chịu đi, khẽ hắng giọng một cái, nói:
- Các ngươi còn không đi.
Bị quát thẳng vào tai, lúc này cả đám mới thôi tò mò, quay đầu theo chân Mặc Nghiên tiếp tục tiến lên phía trước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.