Một lúc sau, một loạt tô to chén nhỏ được lấp đầy bởi mười món ăn khác nhau đã được đặt vào khay lớn toả ra hương thơm nức mũi.
Không cần nếm thử, chỉ cần nhìn qua cách bày biện đầy cầu kỳ và bắt mắt cũng đủ hiểu độ xa xỉ của những món ăn này ra sao.
Có thể nói, bằng giá trị của một bữa ăn này, Phá Thiên ước chừng bản thân phải làm ở đây nửa năm hoạ chăng mới trả đủ, mà đây chỉ vỏn vẹn là giá của một bữa ăn mà thôi.
Tất nhiên Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang cũng chưa chắc đã ăn hết được chỗ thức ăn này, chẳng qua hai người bọn họ muốn ra oai, Phá Thiên cũng nhân tiện đó tặng cho hai người một cái đẹp mặt.
Món ăn đã lên bàn, dù ăn hay không thì tiền vẫn phải trả, một xu cũng không thể thiếu.
Còn trả hay không, trả thế nào là việc của bọn họ với lão chủ quán, hắn chả liên quan gì.
Dù sao đối phương cũng không nói rõ là ăn cái gì, bao nhiêu món, hắn có chuẩn bị thế nào cũng tính là hợp lý.
Đây đều là những món ăn ngon nhất, đắt nhất, bổ nhất, đúng với yêu cầu không sai một li.
Mang theo sự hăm hở bưng một cái khay thức ăn to đùng tiến đến phía hai người, trong bụng Phá Thiên vẫn ôm một bầu lãnh khí.
Hắn đang thử mường tượng khi hai người nhìn thấy một đống thức ăn to tướng đồ sộ này sẽ có cảm xúc thế nào, vừa nghĩ vừa cảm thấy tinh thần sảng khoái lâng lâng.
Cũng không chỉ có Phá Thiên cảm thấy lâng lâng, Lưu lão bản liếc thấy nhiêu đó món ăn cũng đang tính toán khoản tổng số tiền phải thu, ước lượng chi phí bỏ ra, lợi nhuận sau cùng mà miệng chép chép liên hồi, dường như rất thỏa mãn với biểu hiện của Phá Thiên làm ra vừa rồi.
Nếu không như thế, không có khả năng hai vị khách quý vừa vào đã hùng hổ dọa người, còn to tiếng quát tháo sau đó lại gọi ra một loạt thức ăn xa hoa đắt tiền như vậy.
Nhưng còn chưa để cho lão kịp tận hưởng sự thống khoái đang lan tràn tận sâu trong linh hồn thì đã nghe lanh đanh mấy tiếng, thanh âm chén bát rơi vỡ vang lên bên tai lập tức phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
Chỗ thanh âm này không chỉ khiến cho lão chủ quán tâm trạng đang phấn khởi bỗng giật bắn mình kinh hãi, ngay cả những người phục vụ khác trong quán cũng bị tiếng động lớn làm cho hoảng hồn bỏ dở công việc, vội vàng ngước mắt lại nhìn.
Chỉ thấy chính giữa gian phòng ăn lúc này có ba người, tình cảnh mỗi người hoàn toàn khác biệt nhau nhưng tập trung về một chỗ lại ăn khớp đến cùng cực.
Một người thì toàn thân đùng đùng nộ hoả, hai tay nắm thành quyền, sát khí tỏa ra ngùn ngụt, khí thế như muốn giết người đến nơi.
Một người khác thì nằm sõng soài trên mặt đất, biểu tình đầy bất lực lẫn oan ức, nửa ngày vẫn nằm lì ở đó không chịu ngồi dậy.
Người còn lại thì bàng hoàng đứng ngây ngốc tại chỗ như trời trồng, hình như vẫn chưa biết có chuyện gì vừa xảy ra với mình, toàn thân từ trên xuống dưới là vô số loại thức ăn đang dính bết lại với nhau, khiến cho bộ y phục đẹp mắt đắt tiền trở thành một loại dáng vẻ cực kỳ quái dị.
Tận mắt trông thấy một màn kinh dị như vậy phát sinh, cả đám nhân viên phục vụ bỗng ngây ngốc cả người, miệng đắng lưỡi khô, thoáng chốc cảm thấy đầu óc ngu độn, không phản ứng kịp.
Riêng Lưu lão bản thì khác, ánh mắt của lão như lạc thần, vừa tức giận vừa sợ hãi.
Nhìn mớ thức ăn cùng với chỗ chén dĩa được làm từ loại gốm sứ thượng đẳng có giá thành đắt đỏ rơi vỡ khắp nơi, lòng lão quặn đau từng đợt, nghiến răng nghiến lợi nói không ra hơi.
Nhất là khi thấy được sự phẫn nộ của hai thực khách lúc này, lão gần như chắn chắn một phen này bản thân lão phải ăn cái thua thiệt lớn.
Không những tiền thức ăn không thu được, chỗ chén dĩa vỡ không đòi bồi thường được, nhiều khi bản thân còn phải đền bù tổn hại thể diện và tinh thần cho bọn hắn nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, chân tay lão không tự chủ được run lên từng hồi, nộ hoả ngập đầu, ngay lập tức sự chú ý cũng đổ dồn lên người Phá Thiên đang nằm dài trên mặt đất ngoài kia.
Tử Phục nghe thấy động tĩnh lớn ngay sau đó cũng đã có mặt.
Chuyện gì không dám nói, riêng tiếng chén bát rơi vỡ hắn nghe nhiều quá thành quen tai, lúc này một đống chén bát rơi loảng xoảng như thế, nếu không phát hiện ra thì chỉ có thể là kẻ điếc bẩm sinh mà thôi.
Ban đầu việc Đằng Thiếu Quân to tiếng Tử Phục không bận tâm lắm, dù sao việc các công tử thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ thường có loại tính tình kiêu ngạo không xem ai ra gì, mới bước vào đời thấy ai cũng lên mặt phách lối không lấy làm lạ.
Bản thân Tử Phục cũng xuất thân từ con nhà thế gia, tự nhiên mấy chuyện này không đáng là gì.
Nhưng đó là khi chưa thấy chân diện mục của hai vị thực khách kia mà thôi.
Bây giờ khi biết được hai người này mà nói, Tử Phục gần như ngay lập tức đoán ra vừa rồi đã xảy ra tình huống gì.
Bất quá với tình hình hiện tại xem xét, hình như tiểu sư đệ này của mình không chiếm được lý, sợ rằng tới đây sẽ bị đối phương gây khó dễ.
Không chút chần chừ, Tử Phục lách mình chen qua mấy đệ tử phục vụ đang mắt chữ a mồm chữ ô đứng nhìn mà tiến về phía Phá Thiên, một tay dìu hắn dậy, miệng sốt sắng hỏi một câu:
- Tiểu Hành, đệ không sao chứ?
Nhưng còn chưa để cho Phá Thiên đáp lời, Đằng Thiếu Quân đứng ngay sát đó có vẻ như đã không còn kìm chế được cỗ lửa giận bốc lên tận đầu kia thêm phút giây nào nữa, bất ngờ hùng hổ quát to như sấm.
- Ngươi bị mù sao, còn không thấy hắn đã làm ra chuyện gì với chúng ta? Khốn kiếp, mau cút sang một bên, hôm nay ta nhất định phải dạy cho tên tiểu tử này một bài học.
Phát giác được Đằng Thiếu Quân có ý định động thủ, Tử Phục bên cạnh đó linh khí chợt động, Bình Chướng Thuật bị thi triển ra chốc lát đã bao phủ hắn và Phá Thiên vào bên trong.
Không chỉ thế, những đệ tử phục vụ trong quán thấy vậy cũng nhanh chân chạy ra, che chắn phía trước người Phá Thiên, bày tỏ ý định chỉ cần Đằng Thiếu Quân xuất thủ, bọn họ cũng sẽ đồng loạt phản kháng.
Đằng Thiếu Quân thấy thế cũng không ngạc nhiên lắm, trong tâm như rõ ràng một chuyện gì đó nhưng bề ngoài vẫn bày ra bộ dáng hùng hùng hổ hổ, cao giọng quát lớn thêm lần nữa.
- Các ngươi muốn làm gì? Tốt lắm, tốt lắm.
Chó ngoan không cắn gà nhà.
Chủ quán đâu, ai là chủ quán, còn không mau bước ra đây nói chuyện với bổn thiếu chủ?
Lưu lão bản nghe Đằng Thiếu Quân điên cuồng quát gọi, trong bụng nói thầm không xong, vội hít một hơi thật sâu lấy dũng khí mới bước ra bên ngoài.
Thực chất lão cũng không phải sợ Đằng Thiếu Quân hay cái thân phận thiếu chủ của gã, mà đang lo lắng cho việc làm ăn của mình trong tương lai.
Ở cái nơi đất chật người đông này, chiếm được một nơi ăn nên làm ra như Thiện Đồ Phòng chưa bao giờ là điều dễ dàng, tự nhiên không phải là thứ mà một mình lão có thể làm được.
Với mối quan hệ tốt đẹp của lão với các nhân vật tai to mặt lớn trong tông môn hiện nay, làm sao có thể bị một thiếu gia công tử tuổi bằng con cháu mình doạ dẫm.
Chẳng qua tình huống hiện tại có liên quan đến đám hạ nhân do mình quản lý, bản thân là chưởng quản không thể bỏ mặc không lo, cho nên dù muốn hay không vẫn phải vác cái mặt mo đi ra.
Trong bụng thì nghĩ dù ít dù nhiều gì cũng nên cho đối phương một lời giải thích thoả đáng, sau đó mượn địa vị của mình ép chuyện này xuống là tốt nhất.
Bằng không, một khi lời đồn đại này truyền ra trong đám đệ tử khác mà nói sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn thế nào khó mà đoán được.
Nghĩ đến đây, Lưu lão bản cũng trịnh trọng bước ra, chốc chốc ngoảnh đầu nhìn Phá Thiên cùng chỗ thức ăn rơi vãi trên mặt đất một lượt rồi cất giọng nói:
- Ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không mau dọn dẹp hậu quả mà ngươi gây ra đi.
Quát mắng Phá Thiên một câu, Lưu lão bản dùng vẻ mặt khó xử nhìn Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang, nói:
- Hai vị công tử bớt giận.
Là do tiểu nhị chỗ ta sơ sót, ta thay mặt hắn cúi đầu tạ lỗi với hai vị.
- Cái gì tạ cái gì lỗi? Lưu lão bản, ngươi xem cho kỹ đi, hắn cố tình làm ra chuyện này với chúng ta, vậy mà trong mắt ngươi chỉ đáng giá một lời xin lỗi thôi sao?
Đằng Thiếu Quân vừa nói vừa chỉ tay về chỗ Trần Bá Giang đang ngập ngụa trong đám thức ăn nửa ngày chưa lấy lại được thần trí giận dữ quát lớn.
Nói rồi gã còn chỉ vào cái bụng đang thóp lại của mình, dữ dằn nói:
- Lưu lão bản, ngươi biết bây giờ mấy giờ rồi không? Chúng sư huynh đệ đồng môn của ta hiện giờ đã lên giường đi ngủ cả rồi, còn ta thì vẫn chưa có chút thức ăn nào cho vào bụng.
Tiểu tử này dám đánh đổ chỗ thức ăn kia của chúng ta thì cũng thôi, đằng này còn cố tình hắt chúng vào người Trần sư đệ của ta.
Lưu lão bản, chuyện này nhất định phải giải thích cho rõ ràng, bằng không đừng trách bổn thiếu chủ ta không nể mặt ngươi.
Lưu lão bản bị Đằng Thiếu Quân dùng lời lẽ hăm dọa quát tháo ngán ngẩm nhìn về chỗ Phá Thiên, dường như đang đợi một lời giải thích từ phía hắn.
Phá Thiên hiểu ý cũng buồn bực rặn ra mấy chữ:
- Rõ ràng là ngươi cố tình ngáng chân ta.
Nếu không làm sao ta bị ngã được chứ?
- Tiểu tử thối, ngươi còn dám ăn nói hàm hồ trước mặt bổn công tử, muốn chết?
- Hàm hồ, ngươi nghĩ Lưu chưởng quản của chúng ta là người ngu sao, chuyện vô lý như vậy cũng có thể bị các ngươi lừa gạt.
Nếu là ta tự ngã, sao hết lần này đến lần khác không ngã, đợi đến khi phục vụ các ngươi mới ngã.
Lại nói đoạn đường dài như vậy, chỗ nào không ngã lại đến gần hai người các ngươi mới ngã, chẳng nhẽ đây cũng là tự nhiên sao?
- Ngươi còn dám bao biện, hết thảy chuyện này chẳng phải ngươi cố tình muốn hắt phần thức ăn kia lên người chúng ta hay sao? Ở xa làm sao làm được.
- Thế thì tại sao ta chỉ hắt trúng một mình y mà không hắt trúng ngươi? Nếu là ta cố tình làm ra thì tất cả chỗ thức ăn kia phải đổ lên đầu ngươi mới đúng, bởi vì ngươi mới là kẻ đáng ghét nhất ở đây.
Bị Phá Thiên thẳng thừng dùng lời lẽ công kích, Đằng Thiếu Quân vừa thẹn vừa giận, nhất thời không cãi lại được, mặt mày đã đỏ rần rần.
Loại phản ứng này của Phá Thiên có phần khác hơi xa với suy tính ban đầu của gã, khiến cho gã nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.
Trước đó, với sự hiểu biết của gã đối với Phá Thiên, gã dám chắc hết chín phần Phá Thiên vì nóng giận nhất thời sẽ theo quán tính vung quyền đánh tới.
Dù sao mấy lần trước đều là Phá Thiên bị gã chọc giận sẽ chủ động xuất thủ, cho nên lần này hắn xuất thủ trước cũng là điều hợp lý.
Mà chỉ cần hắn chủ động xuất thủ, bản thân mình liền chiếm lý, có thể ngang nhiên phản kháng mà không sợ bị ai trách phạt.
Chính vì thế mà ngay từ lúc đầu, Đằng Thiếu Quân dù đùng đùng lửa giận vẫn chỉ đứng nguyên tại chỗ chờ đợi mà không trực tiếp xông đến đánh Phá Thiên chính là chờ một cái chủ động vung quyền này của hắn.
Chẳng qua lần này lại khác, Phá Thiên thế mà không chủ động xuất thủ, mặc cho gã công khai thi triển thủ đoạn, cũng ngang nhiên bức bách hắn như thế, vậy mà không đủ làm hắn mất đi lý trí, chủ động xuất thủ đối với mình.
Ngược lại còn chọc cho mình hăng máu, liều lĩnh dùng lời lẽ đầy cay nghiệt khiêu khích chính mình, khiến mình nổi điên mà không làm gì được, nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi.
Nhưng từ đầu tới cuối, Đằng Thiếu Quân cũng không vì đó mà mất đi lý trí.
Hơn ai hết, gã biết bản thân cần phải nhẫn nhịn trong tình huống này.
Khi thấy đám nhân viên phục vụ cùng Lưu lão bản bày tỏ thái độ, Đằng Thiếu Quân hiểu rằng hành động bản thân làm ra không sai chút nào.
Nếu gã chủ động xuất thủ, hết chín phần mười là ăn cái thiệt thòi lớn.
Chuyện xích mích giữa hai người khi đó sẽ không đơn giản là chuyện cá nhân nữa mà sẽ trở thành việc chung của tất cả mọi người trên dưới Thiện Đồ Phòng.
Mà một khi chuyện này bị làm lớn lên, với địa vị của Lưu lão bản sẽ không dễ để cho gã đạt được mục đích.
Thậm chí một khi người của Chấp Pháp Ti tiến hành điều tra mà nói, chỗ mánh khóe nhỏ này sợ rằng không giấu được.
Đến lúc đó, bị trách phạt không nói, cái mất mặt này gã không nhận nổi.
Kết quả cuối cùng không khó dự đoán mấy, món ăn thì không ăn được mà tiền vẫn phải trả, thậm chí để chuộc tội với lão chủ quán e rằng cũng phải mất một khoản tiền không nhỏ, chưa kể sau đó còn phải dùng tiền để mua miệng của những tên nhà quê ở đây nữa, nghĩ mà rùng mình ớn lạnh.
Bên cạnh đó, nghe Phá Thiên và Đằng Thiếu Quân mồm năm miệng mười người nói qua kẻ nói lại không ngừng, ai ai cũng cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
Lưu lão bản thấy Phá Thiên nhắc đến tên mình, cơ hồ cảm thấy bản thân đang bị vũ nhục nhưng không thể nói rõ là vũ nhục chỗ nào, giống như bị hắn lấy ra làm khiên chắn hơn.
Tử Phục lại hơi chột dạ, hắn biết Phá Thiên càn quấy như thế rõ ràng là đang chuẩn bị làm chuyện gì đó mờ ám.
Nhìn cái cách Phá Thiên dùng lời lẽ thô thiển cùng Đằng Thiếu Quân tranh biện thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Chẳng qua đối với những người không biết gì về sự tình giữa Phá Thiên và Đằng Thiếu Quân mà nói, chỗ lời lẽ này giống như gà kêu chó sủa, không đầu không đuôi, nói mãi cũng không hiểu gì.
Trần Bá Giang là đáng thương nhất, y vô tình lãnh trọn một khay thức ăn nóng hổi đổ ập lên người, đến lúc này đầu óc vẫn chưa tiếp thu nổi.
Với tu vi của y mà nói, chỗ nhiệt lực kia căn bản không thể làm y bị bỏng.
Nhưng y phục đã bị thức ăn lấm bẩn, tóc tai kết một tầng dầu mỡ, toàn thân bốc mùi mắm ruốc vô cùng khó chịu.
Kết hợp với mùi mồ hôi lại tạo nên một thứ mùi tanh tưởi khiến người ta chỉ muốn nôn ói tại chỗ.
Trong đầu y lúc này hoàn toàn trống rỗng, cảm giác chuyện vừa rồi không giống với kịch bản vừa mới dự tính lúc nãy.
Lúc đó hai người chỉ định khiến Phá Thiên bị ngã, thức ăn bị đổ ra sàn, sau đó đổ thừa tại hắn cố tình sinh sự, bắt hắn xin lỗi và bồi thường chi phí chỗ thức ăn kia kèm thêm một mâm thức ăn khác mà thôi.
Với việc làm đó của hai người đảm bảo sẽ chọc cho Phá Thiên giận không kìm nổi, sau đó đợi hai người rời khỏi Thiện Đồ Phòng sẽ liều mạng đánh một trận, hoàn thành dự tính ban đầu.
Chỉ là không ngờ sự tình lại phát sinh thành cái dạng này, tự nhiên y lại bị cả một khay thức ăn đổ ụp lên đầu, mà lạ nhất là một chút phản ứng cũng không kịp làm ra.
Nghĩ tới nghĩ lui, y vẫn không cách nào chấp nhận nổi sự thật phũ phàng này.
Nếu chuyện này bị người khác đồn đại ra, một thiếu thành chủ như y biết để mặt mũi vào đâu được nữa.
Lúc này y mới là người muốn nói nhất, nhưng lại không biết phải nói cái gì, cả buổi ú a ú ớ trong miệng.
Lúc này nghe Đằng Thiếu Quân cùng Phá Thiên người đưa qua kẻ đẩy lại cố đùn đẩy trách nhiệm cho đối phương y mới giận dữ thét lên một tiếng.