Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 64: 64: Ta Cũng Dám Chém Ngươi




- Ngươi cho rằng chỉ ngươi mới có quyền chủ động xuất thủ sao? Ta cũng dám chém ngươi!
Dứt lời Phá Thiên chạy nhanh mấy bước lấy đà rồi phóng thẳng lên cao, hai tay chĩa thẳng thiết kiếm lên trời, linh khí toàn thân quán nhập vào một kiếm, cường hãn nhắm ngay đầu Đằng Thiếu Quân bổ xuống.
- Tốt lắm, vậy ta dùng đệ ngũ quyền này tiếp ngươi tới cùng.
Đằng Thiếu Quân gồng mình, một quyền cuồng bạo hoá thành một đầu chân long từ dưới đất chui lên, nắm đấm thuận thế nện thẳng vào một kiếm Phá Thiên đang chém xuống, một chút ý tứ né tránh cũng không có.

Ầm một tiếng, hai chân Đằng Thiếu Quân chợt lún xuống mặt đất sâu hơn một gang tay, dính chặt ở đó.

Chỉ có điều sắc mặt gã không đổi, khí thế không yếu đi, nét mặt còn lộ ra chút ý cười khinh bỉ.

Còn giữa không trung, Phá Thiên sau khi toàn lực chém ra một kiếm lần thứ năm bị đánh bật trở ra.

Lần này không phải nhục thân bị kình lực làm cho đau nhức mà là khí huyết bị đánh cho toán loạn, thuận theo lực phản chấn mà khoé miệng chảy ra một tia máu.
- Làm sao ta mới có thể bức ra thực lực chân chính đây? Rõ ràng ta đã hết sức hết lòng rồi còn gì, vậy mà vẫn không đủ.
Phá Thiên rựt tóc bứt tai, ruột gan nóng như lửa đốt, buồn bực không thôi.

Rõ ràng mỗi lần xuất kiếm hắn đều cảm ứng được khí lực toàn thân vẫn chưa được điều động triệt để, có một phần không cộng hưởng với ý thức của hắn.

Đã năm quyền rồi, hắn cũng thử dùng mấy thủ đoạn khác nhau xem xem cách thức nào có thể huy động được cỗ lực lượng kia, thậm chí chấp nhận để bản thân chịu một ít thương thế rồi mà cái tiềm lực kia còn chưa thấy tăm dạng.
Thực tế hắn dám liều mạng đỡ năm quyền của Đằng Thiếu Quân hoàn toàn dựa vào sự tin tưởng đối với năng lực của Loạn Đả Cân Kinh, bằng không mà nói lúc này khí huyết nghịch loạn đã đủ khiến cho khả năng khống chế đối với tu vi toàn thân mất sạch, chỉ có thể đứng im để cho người ta chém giết thôi.

Nhưng mà Loạn Đả Cân Kinh không phải toàn năng, nếu cứ cái đà này, nhục thân bị Đằng Thiếu Quân hủy diệt thì Loạn Đả Cân Kinh cũng không có ích lợi gì cả.
- Chẳng lẽ Thiết Nhân Thần Công kia thực không có điểm yếu như Tuyết Liên và Tử Phục sư huynh từng nói sao? Ta không tin, thế gian này làm gì có loại pháp môn nào hoàn hảo đến mức ngay cả một nhược điểm cũng không có chứ.

Nếu không tìm ra điểm yếu tức là do ta chưa đủ kiến thức, chưa đủ thực lực ép cáo lòi đuôi thôi.
- Tiểu tử, ngươi đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ muốn tìm kiếm sơ hở của ta sao? Haha, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Nếu ngươi muốn biết, trước khi chết ta sẽ nói cho ngươi.


Giờ thì tiếp đệ lục quyền của ta đi.
Ầm một tiếng, gần như ngay tức khắc một khối đá lớn nằm sát cạnh người Đằng Thiếu Quân bị gã dùng tay đánh nát, đá vụn bay tung tóe khắp nơi lập tức bị Khống Linh Thuật dẫn động lơ lửng giữa không trung, bao vây xung quanh người gã.

Cự thạch bị đánh thành mảnh vụn nhỏ có cạnh sắc bén như dao, sau khi dung nhập khí lực của Đằng Thiếu Quân chẳng khác nào phi châm rèn từ huyền thiết, tồn tại một loại ý cảnh mông lung huyền ảo khiến người ta rét lạnh.
- Đi.
Vèo vèo, từng viên từng viên nham thạch to như nắm đấm toàn thân đen nhánh, chỗ lồi chỗ lõm, cạnh viền sắc như dao cạo theo sự điều khiển của Đằng Thiếu Quân lao về phía Phá Thiên nhanh như chớp.

Nhìn thấy thế, Phá Thiên không kịp nghĩ nhiều, liều mạng vung lên thiết kiếm, Bình Chướng Thuật bao phủ toàn thân, lập tức kiếm quang bổ ra như mưa rào.

Ầm ầm, theo mỗi nhịp bộ pháp Phá Thiên bước ra là mỗi một chiêu kiếm đã dung nhập linh khí phóng đi, chốc lát khiến cho không gian xung quanh rợp trời bóng kiếm.

Kết hợp với loạn thạch bị Đằng Thiếu Quân ném tới, kiếm quang và loạn thạch va chạm nhau liên tục phát ra tiếng đì đùng, khói bụi che lấp phạm vi mấy chục trượng, gần trong gang tấc cũng không nhìn thấy gì.
- Chết đi cho ta.
Nhân cơ hội Phá Thiên chú tâm ngăn trở nham thạch, Đằng Thiếu Quân lại tụ lực vào một quyền mới.

Sau quyền thứ sáu vừa ra thì quyền thứ bảy ngập tràn lực lượng đã nối đuôi lao tới.

Trong tình huống bản thân toàn lực chống đỡ nham thạch lại bị Đằng Thiếu Quân dùng ám chiêu tập kích, Phá Thiên cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài liều mạng dùng thiết kiếm ngăn trở một quyền của Đằng Thiếu Quân, còn lại đều trông chờ Bình Chướng Thuật ngăn cản chỗ loạn thạch kia.
Ầm một tiếng, một quyền mang theo lực lượng cuồng bạo của Đằng Thiếu Quân đi sau mà đến trước, hung hăng đối chọi với một kiếm của Phá Thiên dũng mãnh đâm qua.

Sau cú nổ lớn, tiếng thiết kiếm bị đánh văng ngược trở lại vang lên âm thanh đing đong đến tê răng.

Đằng Thiếu Quân dùng quyền đỡ một kiếm, kiếm phong chỉ ngăn cản được gã được một cái chớp mắt thời gian liền bị gã đánh bật ngược trở lại, phốc một tiếng đã cắm ngập vào trong lòng đất.

Cùng lúc đó tấm bình chướng mà Phá Thiên tạo ra cũng bị quyền kình đánh vỡ, một vài viên loạn thạch xoẹt qua cắt đứt da thịt tạo thành vô số vết thương lớn nhỏ trên thân.

Y phục bị cắt rách, máu tươi chảy ra, chốc lát khiến tình hình trở nên ngưng trọng.
- Là ngươi muốn tìm chết, không thể trách ai được.

Đằng Thiếu Quân thấy thế không những không ngưng lại, khi thấy Phá Thiên bị phân tâm trong chốc lát thì quyền thứ tám đã nhắm thẳng ngực hắn mà tới.

Lúc này trên người Phá Thiên không còn lại gì, thiết kiếm bị đánh rơi, Bình Chướng Thuật bị phá vỡ, thân thể trúng vô số vết thương lớn nhỏ, khí tức loạn thành một đoàn, trong thoáng chốc cơ hồ giống như người mất hồn.

Ầm một tiếng, chỉ trong khoảnh khắc phân thần, Phá Thiên đã bị Đằng Thiếu Quân nện một quyền vào ngực, thân thể bay vút như diều đứt dây đập thẳng vào một tảng đá lớn cách đó hơn chục trượng, miệng phun máu ồ ồ, người ngã khụy trên mặt đất, thở không ra hơi.
- Thứ nhãi ranh, giờ ngươi đã hiểu cái gì gọi là trời cao đất dày hay chưa?
Nuốt vào một hơi, cố đè nén cỗ khí huyết chực trào ra trong thân thể, Phá Thiên khó khăn ngẩng đầu nhìn Đằng Thiếu Quân, trong đáy mắt vẫn lóe lên một tầng ngũ sắc quang mang.

Hắn biết bản thân không thể thắng được Đằng Thiếu Quân nhưng cũng không ngờ ngay cả mười chiêu hắn cũng không cầm cự nổi.

Một phần khác hắn có chút không cam tâm vì ngay đến lúc sinh tử cận kề như thế này mà cỗ lực lượng kia vẫn không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ bị xúc động.

Hắn nhìn Đằng Thiếu Quân, một cái nhìn đầy phẫn nộ và hận ý.

Cho đến giờ phút này, trong đầu hắn cũng chưa từng mảy may xuất hiện ý tưởng thỏa hiệp.

Đúng vậy, là hắn bại, nhưng bại với tâm thế của một người chiến thắng, cho nên dù bị đánh gục, dũng khí cũng không vì đó bị Đằng Thiếu Quân chà đạp và vùi lấp.

Ngược lại, sự kiêu hãnh và niềm tin với bản thân càng tăng lên dữ dội, kèm thêm một tia ý niệm không cam chịu số phận dâng lên ngập đầu.

Phá Thiên cử động hai hàm, mặc cho cứ mở miệng ra là một dòng tinh huyết ròng ròng chảy xuống, thều thào rặn ra từng chữ mà đáp:
- Haha, ta đương nhiên biết.

Đáng tiếc ngươi không phải là trời, mà y cũng không phải là đất.
- Muốn chết.
Định bụng châm chọc Phá Thiên vài ba câu trước khi hạ sát thủ gi3t chết hắn, chỉ là Đằng Thiếu Quân không ngờ Phá Thiên bị gã đánh cho ngã gục vẫn còn mạnh miệng xỉ vả, nhất thời điên máu.

Gã dậm mạnh cẳng chân, một chân khác dùng lực lượng nặng nề như núi muốn dẫm nát người Phá Thiên đang nằm xụi lơ phía đằng xa.

- Đi chết đi.
Ầm một tiếng, mặt đất bị Đằng Thiếu Quân dẫm thành cái hố lớn.

May mắn trong giây lát Phá Thiên đã kịp thời lăn vài vòng trên mặt đất tránh đi, rất nhanh thoát khỏi một cước trời giáng kia của Đằng Thiếu Quân.

Ép xuống cỗ khí tức đang loạn động trong thân thể, Phá Thiên vịn lấy một thân trúc cạnh bên đứng dậy, một tay lau đi vết máu lem ra trên khóe miệng, ánh mắt hàm chứa sự khinh bỉ và xem thường đến tột cùng, lạnh giọng nói:
- Đằng Thiếu Quân, ngươi đã dùng hết tám chiêu rồi, chỉ còn hai chiêu nữa thôi.

Nếu ngươi còn đánh bừa như vậy, e rằng phen này tiện nghi cho ta rồi.
- Haha haha, buồn cười quá đi mất.

Tiểu bần tiện, đến giờ này mà ngươi còn đi kể chuyện tiếu lâm sao? Ngươi cho rằng chuyện giữa ta và ngươi chỉ mười chiêu là đủ ư? Quên đi.

Hôm nay không gi3t chết ngươi, đừng nói mười chiêu, một trăm chiêu ta cũng không ngại.

Muốn ta tuân thủ hiệp ước này sao, thế thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!
Đến lúc này thì Đằng Thiếu Quân cũng không ngại trực tiếp nói thẳng ra dụng tâm của gã, mà Trần Bá Giang nghe thấy thế thiết kiếm trong tay bỗng nhiên rung động, nhanh chóng chiếm cứ phương vị mà có khả năng Phá Thiên sẽ lựa chọn đào tẩu nhất.

Kể từ khi Phá Thiên ký vào khế ước thì Đằng Thiếu Quân đã không còn chủ ý sẽ dùng mười chiêu nữa.

Bởi vì một khi Phá Thiên chết không đối chứng, gã có đánh ra chiêu một trăm gi3t chết hắn cũng không khác dùng mười chiêu hay một chiêu là mấy.

Cuối cùng người chết cũng đã chết rồi, tông môn dựa theo tu vi hẳn sẽ phán đoán Phá Thiên bị bại là hiển nhiên và không cần đến mười chiêu thì gã cũng có thể thành công hạ sát thủ với hắn.

Cho nên hết thảy chỉ có Phá Thiên là đếm số thôi, Đằng Thiếu Quân thì không, gã đếm là để Phá Thiên cho rằng gã tuân thủ nguyên tắc để nguyện ý cùng gã cứng đối cứng mà thôi.

Lúc này Phá Thiên đã bị gã đánh cho trọng thương, khả năng rời đi là rất nhỏ, không cần phải giữ bí mật làm gì nữa.
- Ta sớm biết ngươi sẽ lật lọng, nên cũng không hy vọng gì vào tờ giấy kia.

Bất quá ngươi cho rằng như thế là nắm chắc có thể gi3t chết được ta sao?
- Không thử làm sao biết! Đợi khi ngươi thấy thủ đoạn của ta, có lẽ sẽ không nói ra những lời ngu ngốc như vậy đâu.
Răng rắc một tiếng, ngay sau câu nói, Đằng Thiếu Quân không chần chừ phi thân đến một tảng đá lớn cách đó không xa.


Nói là tảng đá nhưng thực tế nó không khác một ngọn núi cỡ nhỏ bao nhiêu, chu vi mấy người ôm không xuể, tối thiểu phải nặng gấp mấy chục lần trọng lượng của Đằng Thiếu Quân.

Ban đầu ngay cả Trần Bá Giang cũng không biết Đằng Thiếu Quân định làm cái gì, mãi cho đến khi thấy Đằng Thiếu Quân gồng mình, khí tức dồn mạnh vào hai tay, Thiết Nhân Thần Công khiến cho da thịt gã biến thành từng mảnh vảy như vảy rồng thì y mới biết Đằng Thiếu Quân muốn làm gì.

Phá Thiên tâm tính có điềm tĩnh đến mấy thấy cảnh này cũng không khỏi choáng váng, da gà da vịt nổi lên.

Chỉ thấy Đằng Thiếu Quân xô xô đẩy đẩy một hồi, một lúc sau thì gầm lên một tiếng, bất ngờ khối đá to lớn nặng mấy ngàn cân vậy mà bị gã dùng đại lực nhấc bổng, nặng nề hướng chỗ mình đập tới.
- Cũng tốt, ta thành toàn cho ngươi.
Keng một tiếng, Phá Thiên dùng đại lượng khí lực thi triển Khống Linh Thuật kéo thiết kiếm trở về tay, tức tốc lại vung kiếm đón đỡ ngọn núi lớn đâm tới.

Đing một tiếng, tiếng thiết kiếm đâm vào trụ đá còn vang vọng chưa dứt thì tiếp đó lại xuất hiện một chuỗi thanh âm xột xoạt vang lên.

Phản chấn tạo ra nhất thời khiến cho tốc độ tiến tới của Đằng Thiếu Quân chậm rì rì, mà Phá Thiên thì bị đẩy lùi một đoạn dài mấy chục trượng trên mặt đất mới dừng lại được.

Giày vải dưới chân hắn đã rách toác từ bao giờ, trán cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Đằng Thiếu Quân càng lúc càng tăng lên tu vi, muốn dùng một chiêu này đấu khí lực với Phá Thiên.

Phá Thiên cũng chỉ có thể thuận theo, lực lượng toàn thân cũng dồn vào thiết kiếm mỗi lúc một lớn.

Trong nhất thời, cả hai bên rơi vào thế giằng co vô cùng căng thẳng.
- Tiểu oắt con, đến ngươi cũng dám đối nghịch với bổn thiếu chủ ta sao? Trong mắt của ta, ngươi chỉ là con kiến hôi không hơn không kém.

Đáng lẽ ta định sau khi trở thành đệ tử chân truyền sẽ đùa nghịch với ngươi một chút, để cho ngươi nếm mùi đau khổ.

Chỉ là không ngờ ngươi lại nôn nóng như vậy, chưa gì đã muốn ra vẻ ta đây.

Đã thế, từ ngày mai trở đi, thế gian này cũng không cần có sự hiện diện của ngươi nữa.
- Thiếu Quân huynh nói đúng, đánh chết hắn đi, Trần Bá Giang phụ họa một câu.
- Cũng được thôi, nhưng mà trước đó, ngươi phải dốc toàn lực cái đã.
- Như ý ngươi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.