Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 67: 67: Vẫn Không Thắng Nổi




Cùng lúc này ở trong sơn viên vắng vẻ, Phá Thiên đã tiếp xong chiêu thứ chín của Đằng Thiếu Quân, bị thương nặng đến mức toàn thân như bị núi đè, không nhúc nhích nổi.

Vừa rồi hắn mạnh miệng nói muốn cùng Đằng Thiếu Quân đồng quy vu tận không sai, nhưng nói và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà lúc này xem ra sự khác nhau đó còn lớn hơn cả lệch trời.

Giờ tu vi của hắn đã cạn sạch, Loạn Đả Cân Kinh hầu như mất đi tác dụng, thân thể thì mọc ra vết thương to nhỏ chằng chịt.

Nói thật hiện tại muốn cầm kiếm lên còn khó huống hồ giết Đằng Thiếu Quân.

Hắn nói ra lời hùng hồn bá đạo như thế chẳng là đang hy vọng có một kỳ tích nào đó xảy ra, mà cụ thể chính là một cỗ lực lượng huyền bí đang ẩn tàng ở một nơi nào đó trong thân thể.

Vào lúc này nếu có thể tùy tiện điều động nó, so với Đằng Thiếu Quân đang rơi vào cảnh dầu cạn đèn tắt thì quả là điều vô cùng tốt đẹp, không chừng còn có thể lật thuyền trong mương, chuyển bại thành thắng nữa.
Nhưng đến cùng thì đó cũng chỉ là mong muốn của cá nhân Phá Thiên mà thôi, đến khi đối diện nguy cơ sinh tử, dù có là anh hùng hảo hán cũng khó tránh khỏi bị dọa cho thất hồn lạc phách.

Phá Thiên dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, hắn cũng bị khí thế của Đằng Thiếu Quân doạ sợ, chỉ là nỗi sợ này của hắn chưa kịp bộc phát thì đã bị cơn giận cắn nuốt hết thảy.

Nói đúng hơn là sự cuồng nộ từ việc phản kháng số mệnh của Phá Thiên lúc này mạnh hơn so với nỗi sợ đến từ cái chết cho nên hắn gần như không chịu tác động nhiều của nỗi sợ vốn luôn tồn tại trong hồn phách của mỗi người.
Chó cùng rứt dậu, con giun xéo lắm cũng quằn, người biết bản thân không thể thoát khỏi cái chết chắc chắc sẽ liều mạng phản kháng, đây là bản năng tất yếu mà bất kỳ sinh linh nào cũng có.

Cho nên khi suy nghĩ này phát sinh trong lòng Phá Thiên, một cỗ hận ý theo đó bao trùm thức hải, trong đầu hắn lúc này chỉ có duy nhất hai chữ thù hận, hận Đằng Thiếu Quân đến tận xương tủy, chỉ muốn gi3t chết cả nhà gã, diệt sạch cả tộc gã cũng chưa xả hết được cơn giận trong lòng hắn hai chục năm qua.

Ngay từ ban đầu Phá Thiên cũng không có ý tứ gi3t chết Đằng Thiếu Quân mà chỉ muốn gã thu liễm thái độ không tốt với hắn một chút thôi.

Nhưng bây giờ khi hắn bị ép đến đường cùng, chút thiện tính trong lòng hắn cũng đã tan biến sạch, đổi lại là một cỗ ác khí xâm chiếm hết thảy thần trí và tâm can.
Điều trùng hợp là khi Phá Thiên chính thức bùng phát sát niệm, từ sâu trong thức hải, có một luồng chấp niệm vô cùng cường đại, một tia ý thức mạnh mẽ đang cộng hưởng với cảm xúc tiêu cực và ý chí bất phục của hắn mà trở nên cuồng bạo hơn bao giờ hết.

Ma Hoàng tỉnh giấc, nói chính xác hơn là lão bị cỗ ý chí này của Phá Thiên đánh động nên mới tỉnh lại.

Dưới con mắt tinh tường của Ma Hoàng mà nói, chỉ cần nhìn qua sự dao động hỗn loạn của linh thức bên trong thức hải của Phá Thiên thì lão cũng đủ hiểu Phá Thiên đang trải qua chuyện gì.

Chỉ có người rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy cấp mới có thể bị xúc động một cách mạnh mẽ như vậy, có suy nghĩ tiêu cực đến như vậy.

Ma Hoàng thức tỉnh, thần niệm lập tức lan toả ra phạm vi xung quanh.


Chỉ sau một cái chớp mắt, hết thảy ngọn nguồn mọi chuyện đều bị Ma Hoàng nắm rõ trong lòng bàn tay, một con ruồi bay ngang cũng không lọt.
- Khà khà, thì ra là một đám oắt con thích thể hiện uy phong.

Rất tốt, rất tốt, tiện thể bóp ch3t lũ chuột nhắt các ngươi, nuôi béo ma chủng của ta.

Haha haha
Theo tiếng cười của Ma Hoàng, biển ma khí trong thức hải của Phá Thiên dậy sóng, một cỗ ý thức mạnh mẽ của Ma Hoàng nhanh chóng vùng lên, như muốn cường hãn chiếm lấy quyền khống chế tuyệt đối với thân thể hắn.

Luồng ý thức tà dị này bình thời bị lực lượng của Loạn Đả Cân Kinh áp chế, nhưng hiện tại khi Loạn Đả Cân Kinh suy yếu, ý thức của Phá Thiên lại bị cơn giận dữ ăn mòn, vô tình tạo ra điều kiện thuận lợi để nó sinh sôi nảy nở.

Dĩ nhiên Ma Hoàng rất muốn đoạt xá Phá Thiên, nhưng lão cũng biết lợi hại trong đó cho nên vẫn chưa hạ quyết định sau cùng.

Đối với một ma đầu tu vi thông thiên như lão mà nói, đoạt xá một sinh linh nhỏ bé chẳng qua là việc muốn hay không mà thôi, không đáng để bận tâm nhiều.

Bình thường lão chỉ mượn tay Phá Thiên bồi dưỡng ma tâm, cũng không mặn mà gì chuyện bên ngoài.

Hôm nay cũng thế, nếu không phải vì Phá Thiên làm ra hành động quá trớn thì e rằng lão cũng ngủ say không biết gì rồi.
Mà ngay lúc này, Đằng Thiếu Quân nghe thấy Phá Thiên trong thời điểm thoi thóp đòi dẫn gã cùng xuống suối vàng thì khí tức toàn thân bất chợt bùng phát dữ dội, tảng đá lớn trên đầu liền bị gã cường ngạnh nâng cao thêm một đoạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể vỗ xuống.

Hành động này của Đằng Thiếu Quân chẳng khác gì đang nói thay cho lời từ chối với đề nghị của Phá Thiên, đồng thời bày tỏ thái độ quyết tuyệt của mình trước chuyện sinh tử của hắn.
- Haha, nực cười.

Muốn đồng quy vu tận cùng với bổn thiếu chủ, ngươi xứng sao? Còn không chết đi cho ta!
Đằng Thiếu Quân quát to, núi đá trong tay cũng ầm ầm nện xuống thân thể Phá Thiên nằm cách đó chỉ tầm hai trượng.

Nhưng đúng lúc này, theo ý niệm của Ma Hoàng chuyển động, bỗng nhiên toàn thân Phá Thiên ma khí tràn ra, một cỗ lực lượng hắc ám to lớn và mạnh mẽ không ngừng đổ từ thức hải ra toàn thân Phá Thiên, khiến cho tu vi của hắn nhất thời tăng vọt.

Chỉ trong một cái chớp mắt, Phá Thiên đã cảm thấy toàn thân tràn trề lực lượng, kinh mạch bị linh khí bơm căng, phần da thịt bị thương lành lại một cách nhanh chóng, cơ bắp đã rụng rời mềm nhũn bỗng dưng được tiếp thêm sinh khí, kiên cố hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Loại cảm giác một tia tiềm lực trong thân thể bộc phát ra khiến cho Phá Thiên nhất thời hưng phấn tột độ.
- Haha, chính là nó, chính là nó.
Phá Thiên tự nói một mình, mặc dù tâm trí bây giờ chỉ còn mỗi sự giận dữ và cuồng nộ, nhưng ý thức của hắn vẫn không hoàn toàn mất đi, vẫn nhận ra loại tiềm lực này quả nhiên ẩn tàng ở một nơi bí mật nào đó trong thân thể mà trước nay hắn chưa chạm tới được.


Hắn cứ tưởng mình sẽ phải chết dưới tay Đằng Thiếu Quân, lại không ngờ vào lúc sinh tử cận kề trong gang tấc cỗ lực lượng kia lại xuất hiện, cứu hắn một bàn thua trông thấy.

Phá Thiên trừng đôi mắt đã vằn vện huyết quang nhìn Đằng Thiếu Quân, toàn thân ma khí bao phủ, máu huyết sau khi dung nhập ma khí bỗng chuyển thành một màu đen quánh như mực, linh động hơn gấp bội phần.

Sự cuồng nộ của hắn trước đó chỉ là vũ phu bốc phét hiện tại đã biến thành hùng ngôn tráng chí của một võ tướng mình đồng da sắt đang dùng hịch văn tuyên bố với cả thiên hạ một chân lý bất diệt trên chiến trường, quyết tử chiến cùng với kẻ thù, một bước không lùi.

Ý chí và lực lượng hợp nhất, tu vi của Phá Thiên bỗng chốc bạo trướng trở nên lớn mạnh một cách khủng khiếp không gì ngăn nổi.
Răng rắc, cự thạch bị lực lượng mạnh mẽ của Đằng Thiếu Quân ép xuống người Phá Thiên giống như một ngọn núi rơi từ trên trời xuống, khí thế bức người, muốn đè bẹp thân thể nhỏ bé của Phá Thiên thành thịt nhão.

Đằng Thiếu Quân toàn lực tung ra một kích này, khí lực trong thân bị gã điều động triệt để không giữ lại một chút nào.

Gã hoàn toàn tin tưởng rằng một kích này sẽ gi3t chết Phá Thiên, thậm chí ngay cả xương cốt cũng bị đánh thành bột mịn.

Nhưng trong chốc lát, biểu tình hăm hở trên mặt Đằng Thiếu Quân bỗng chuyển một màu tái nhợt.

Đây là do linh khí bên trong thân thể nghịch loạn tạo thành nội thương, cũng là do trạng thái cảm xúc của Đằng Thiếu Quân có sự biến đổi đột ngột.
Chỉ nghe ầm một tiếng, cự thạch đột nhiên bị một cỗ lực lượng cường đại ngăn cản hướng đi, lập tức khựng lại giữa không trung.

Phá Thiên chẳng biết từ khi nào đã vùng dậy, lúc này một tay hắn đã chặn đứng thế tới của cự thạch, một tay vẫn bình thản buông thõng, gương mặt hiện lên sát ý lạnh đến thấu xương.
- Chỉ có thế thôi sao?
Nghe xong lời này, Đằng Thiếu Quân chết điếng hồn, tâm trí rối như tơ vò.

Vừa rồi sát chiêu đột ngột bị chặn lại giữa đường, gã còn đang loay hoay không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cho đến lúc này đây, khi phát hiện ra Phá Thiên chính là người ngăn cản một kích vừa rồi của mình, toàn thân Đằng Thiếu Quân chợt run lên, một loại cảm giác tức giận xen lẫn sợ hãi trào lên tận óc.

Gã vẫn chưa dám tin Phá Thiên có thể đỡ được sát chiêu mạnh mẽ nhất của mình mà còn đỡ chỉ với một tay, thậm chí là trong tình trạng bản thân vừa mới bị mình đánh cho trọng thương.
Trần Bá Giang trợn mắt mà nhìn, qua nửa ngày mà vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Y rõ ràng trông thấy Phá Thiên bị Đằng Thiếu Quân đánh cho nằm lăn trên mặt đất không bò dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt đón nhận cái chết, một chút giãy dụa cũng không làm ra nổi.

Thế mà chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đã vùng dậy tiện tay đỡ một kích trời giáng này của Đằng Thiếu Quân.


Phải biết dùng thực lực của y ở thời khắc đỉnh phong cũng không dám đỡ một kích này của Đằng Thiếu Quân, kể cả khi biết Đằng Thiếu Quân đang phải dùng đan dược chèo chống thì lực lượng tự thân cộng với trọng lượng của cự thạch nện xuống là cực lớn.

Nếu chính diện đón nhận một cú đánh này, sợ rằng không chết xương cốt cũng bị gãy làm mấy đoạn chứ chẳng đùa.

Vậy mà Phá Thiên lại làm được, còn làm được một cách vô cùng dễ dàng, điều này khiến cho y nhất thời không lý giải nổi, cứ đứng đơ ra như trời trồng.
Nhưng còn không để ai lên tiếng, Phá Thiên đã nhếch mép cười một tiếng, sau đó năm ngón tay bóp mạnh một cái, ngọn núi nhỏ lập tức bị trảo lực hùng hậu nghiền thành mảnh vụn bắn loạn ra khắp nơi.

Ầm một tiếng, cự thạch tan nát, Đằng Thiếu Quân bị lực lượng phá toái đẩy lùi một đoạn, chật vật không chịu nổi, mờ mờ ảo ảo đã xuất hiện vết thương ngoài da.
- Khốn kiếp.
Ngỡ tưởng một kích vừa rồi có thể gi3t chết Phá Thiên, chẳng ngờ một kích này lại dễ dàng bị Phá Thiên phá giải như vậy, đã thế còn khiến mình bị thương.

Đằng Thiếu Quân giận dữ gầm lên, nhất thời từ thẹn hóa giận, từ trong người lấy ra một cái lọ nhỏ, lập tức mở nắp lọ trút tất cả vào miệng.

Mặc dù không biết đối phương lấy khí lực từ đâu để ngăn cản một kích kia của mình nhưng loại cảm giác bất an đã khiến cho Đằng Thiếu Quân không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Với hành động vừa rồi của Phá Thiên làm ra, rất có thể là hắn đã đột phá cảnh giới trong lúc chiến đấu.

Loại khả năng này cũng không phải không thể xảy ra, mà nếu thực như vậy, Đằng Thiếu Quân lại sợ bản thân sẽ rơi vào thế nguy khốn, nhất là khi tu vi bản thân đã bị vắt kiệt trong thời gian ngắn.
Đằng Thiếu Quân biết mình không thể do dự nữa, linh khí nội thể đã bị sử dụng sạch sẽ, thậm chí hai viên Tiềm Linh Đan Trần Bá Giang ném cho cũng vì một kích này mà tiêu sạch, muốn tiếp tục đánh giết Phá Thiên không thể không sử dụng Tiềm Linh Đan để cầm cự.

Đằng Thiếu Quân đương nhiên biết tác hại to lớn của việc sử dụng Tiềm Linh Đan vượt quá liều lượng, chẳng qua hiện tại gã không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống mà thôi.

Hơn nữa gã còn cảm thấy may mắn vì Phá Thiên là người nghèo, không có tiền để mua đan dược như gã, bằng không hôm nay còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
Đối diện đó không xa, Phá Thiên tận mắt nhìn thấy hết mọi chuyện.

Chỉ cần nhìn sơ qua là biết bên trong cái lọ kia có chứa thứ gì, chẳng qua hắn không ngờ đối phương lại quyết tâm giết mình đến như vậy, loại cảm xúc phẫn nộ lại tăng thêm một bậc.

Chợt trong đầu Phá Thiên xuất hiện một loại ý tưởng hết sức tàn bạo, đó là giết người.

Một tia thần niệm của Ma Hoàng nương theo hỏa khí của Phá Thiên nhanh chóng chiếm cứ một phần quyền khống chế đối với thân thể của hắn, đồng thời đưa ra những loại mệnh lệnh đầy tính cục súc mà không kèm theo bất kỳ lời giải thích gì.
Nhưng vào thời điểm này, Phá Thiên không những không cảm thấy đó là những ý tưởng sai lầm hay vô lý, ngược lại còn cảm thấy nó hết sức đúng đắn và hay ho.

Chính vì thế mà ngay sau đó, loại sát khí trên người Phá Thiên lại tăng lên một lần nữa, ánh mắt đã đỏ như máu, huyết mạch đen thùi lùi nổi cộm lên trên da có thể nhìn thấy dễ dàng.

Nếu không phải hiện giờ là ban đêm thì Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang sớm đã nhìn ra điểm khác biệt trên người Phá Thiên từ lâu.
- Giết hắn đi.
Lời đề nghị của Ma Hoàng luẩn quẩn trong đầu Phá Thiên, không ngừng thôi thúc thân thể hắn làm ra hành động cụ thể.


Cũng không lâu lắm, Phá Thiên đã đưa ra quyết định cuối cùng, đôi mắt bỗng trợn trừng lên một cái, ma khí bắn ra, miệng chỉ hé ra nói ngắn gọn một câu:
- Phần của ngươi xong rồi, bây giờ đến lượt ta.
Phá Thiên thốt ra một câu vô cùng lạnh lẽo, thanh âm rơi vào tai Đằng Thiếu Quân giống như băng đá phong bế thần hồn khiến cho gã ngây người tại chỗ.

Trong chớp mắt tu vi toàn thân Phá Thiên bùng phát dữ dội.

Theo ý niệm của Ma Hoàng xoay chuyển, ma khí trong phạm vi mấy dặm xung quanh bỗng nhiên phát sinh dị động, nhanh như cắt lao vào thân thể Phá Thiên trùng trùng điệp điệp như nước lũ đổ về biển đông.

Bình thời Phá Thiên căn bản không thể khống chế được cỗ ma khí này, nhưng mà bây giờ khi có sự giúp đỡ của Ma Hoàng thì mọi chuyện lại suôn sẻ đến lạ thường.
Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang cách đó không xa dường như cũng cảm nhận được sự tồn tại của loại lực lượng tà ác này, toàn thân bỗng dưng lạnh toát, gai ốc nổi lên rần rần, một tia thần hồn bị uy áp của Ma Hoàng chế trụ, phát sinh cảm giác lo sợ cùng cực.

Loại sát khí kinh thiên động địa này nhanh chóng tác động vào sâu trong hồn phách, trấn trụ tinh thần, khiến cho Trần Bá Giang và Đằng Thiếu Quân nhất thời không thể làm ra bất kỳ một hành động phản kháng nào.
- Ngươi, ngươi dám tu luyện ma công?
- Haha, ma công, ta không biết cái gì gọi là ma công.

Bất quá ma công thì như thế nào? Chỉ cần gi3t chết các ngươi, chẳng phải mọi chuyện đều kết thúc êm đẹp hay sao? Thần không biết, quỷ không hay, ai có thể làm gì được ta chứ? Hừm!
Đằng Thiếu Quân kinh hãi nhìn Phá Thiên, mà Trần Bá Giang cũng hốt hoảng không kém.

Hai người gần như cùng lúc phát hiện ra loại lực lượng Phá Thiên đang sở hữu không phải là lực lượng tự thân, có thể đang dùng một loại ma công hoặc dị đan thượng phẩm nào đó thúc dục ra.

Bọn họ còn phát hiện ra loại khí tức này có rất nhiều điểm tương đồng với ma khí ở Hắc Yêu Động trước đây, không thể sai được.

Càng về sau loại áp lực càng tăng lên khiến cho bọn họ càng thêm tin chắc vào phán đoán của mình là đúng.

Lúc này liên kết với chuyện Phá Thiên bày ra ngày hôm nay, Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang thêm một lần nữa hoảng hồn, tự hỏi có khi nào bản thân bị lừa cho đến chết hay không?! Cả hai bốn mắt nhìn nhau, trong chốc lát không biết nên tiếp tục chiến đấu hay co giò bỏ chạy.

Nhìn thấy khí tức trên thân Phá Thiên mỗi lúc một cường đại, loại tâm tư giết người diệt khẩu cũng dần chìm vào quên lãng, đổi lại là suy nghĩ nên làm gì tiếp theo để đảm bảo an toàn tính mạng của mình.
Bất quá Phá Thiên chẳng hề bận tâm, hắn nào có biết ma công là cái gì, cho nên đối diện lời Đằng Thiếu Quân nói chỉ xem như là đang bao biện cho sự yếu kém của gã mà thôi.

Hắn chỉ đinh ninh nghĩ rằng đây là tiềm lực của mình, là lực lượng vốn dĩ thuộc về hắn mà bị hắn bỏ sót mà thôi, căn bản không phải ma công gì hết.

Có thể xem đây giống như là lực lượng mà một người say đang trong cơn giận có thể nắm giữ, dù lý trí mất đi nhưng khí lực thì vẫn còn, thậm chí còn sung mãn hơn bình thường là khác, nào có liên quan gì đến ma công.

Hắn chỉ biết tu vi bản thân đang tăng lên từng phút từng giây, cảm giác bản thân mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Hắn còn biết bản thân cần phải đánh chết cái tên khốn nạn đang đứng trước mặt này, chỉ có thế thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.