Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 77: 77: Bản Chất Nữ Nhân




- Này này, các ngươi nói thử xem, đám nữ nhân trong Kỳ Đan Điện đều là cái dạng không tim không phổi cả sao, thế nào lại giống như cục đá vậy.

Thiên hạ vẫn nói nam nữ gặp nhau ắt sẽ nảy sinh tình cảm khác phái, ít nhiều gì cũng động chút tư tâm.

Đằng này đừng nói tư tâm, ngay một chút thiện cảm cũng không có nốt, còn lạnh hơn cục tuyết nữa.
- Ngươi cái kẻ ngốc này, đã bao nhiêu tuổi rồi mà không biết dùng đầu óc vậy.

Nữ thị nhân phàm tục khác, nữ đạo nhân Ứng Thiên Tông khác, thân phận khác nhau, mục tiêu khác nhau, ngươi nói bọn họ làm sao có cách hành xử tương đồng.

Nữ nhân phàm tục đến tuổi cập kê đã nghĩ chuyện gả vào nhà nào tốt, sinh mấy đứa, cách nhau mấy năm thì hợp lý.

Còn nữ nhân ở đây tâm hướng tu hành, tư tình nam nữ bị để sang một bên, ngươi nghĩ bọn họ cần thiết nhìn chúng ta vào mắt hay không? Chưa kể tứ trưởng lão cũng đâu có nhân tình, bọn họ là đệ tử dám qua mặt sư tôn mình sao?
- Đúng vậy đúng vậy, vị đạo hữu này nói rất là có lý.

Tứ trưởng lão nhìn diện mạo trẻ trung như vậy chứ thật ra tuổi tác không nhỏ đâu a.

Nếu muốn trở thành đệ tử thân truyền của nàng mà nói cũng không dễ dàng.

Dù sao ngoài đệ tử chân truyền tương lai có khả năng ngồi lên chức tông chủ ra, một cái đệ tử thân truyền tương lai có thể ngồi lên vị trí trưởng lão cũng không phải chuyện đùa.

Nếu chưa tu hành đến nơi đến chốn lại phát sinh tình cảm nam nữ với ngoại nhân, ngươi nói có phải tham vọng kia cũng nên bỏ đi hay không chứ?
- Nói như vị đạo hữu đây, chẳng phải cách đối xử của đám nữ nhân ở đây với mấy người chúng ta chẳng phải là tốt đẹp quá rồi còn gì.

Nếu thực sự đúng là như vậy, thế thì chỗ nguyện vọng kia của mấy người chúng ta chẳng phải khó mà thành hiện thực rồi.

Haiz, biết thế thì ta đã cắn răng mà đổi ngang chỗ Giáng Ma Thảo kia cho xong, việc gì phải tốn công đến đây cày ruộng chứ.
Cả đám học viên mới đi đằng sau không ngừng lên tiếng thảo luận, thanh âm càng lúc càng lớn khiến cho hai nữ đệ tử đi trước cũng loáng thoáng nghe thấy.

Bất quá trong hai người, chỉ có một người cảm thấy không được thoải mái, một người còn lại thì vẫn bình thản mà nghe, một lúc nói:
- Các ngươi đang nói chuyện gì đấy?
Đám học viên nghe thấy thanh âm này chợt im bặt, một người trong đó mạnh dạn vừa cười xuề xòa vừa đáp:
- À, cũng không có gì đâu sư tỷ.

Bọn đệ chỉ nói chút chuyện riêng thôi.
- Ta xem các ngươi là đang nói xấu chúng chị em trong Kỳ Đan Điện chúng ta thì đúng hơn, nào có chuyện riêng gì.

- Không có, sư tỷ nói vậy oan uổng cho bọn đệ quá.

Thực ra bọn đệ cũng thắc mắc không biết tại sao lại bị các vị sư tỷ trong Kỳ Đan Điện lại xa lánh bọn đệ mà thôi, cũng không có nói xấu ai cả.
Nghe đến đây, nữ đệ tử lớn tuổi hơn bỗng che miệng cười haha, ánh mắt nhìn lại đám học viên mới với vẻ tò mò, nói:
- Cái đó phải trách các ngươi, sao lại trách bọn họ chứ?
- Bọn đệ sao? Bọn đệ đã làm sai chuyện gì? Rõ ràng bọn đệ một mực tuân thủ nguyên tắc, làm đúng như hướng dẫn đi đăng ký, nào có động chạm ai đâu.
- Các ngươi không có, không phải ai cũng không có.

Hiện tại không có, quá khứ chưa chắc đã không có.

Bất quá cũng không thể trách các ngươi được, tính tình các nàng trước nay vẫn thế, lâu ngày thành quen, giờ đã không cải biến được.

Các ngươi muốn cùng các nàng hòa thuận, chỉ có thể tự thích ứng thôi.
Haiz, một tên đệ tử thở dài một tiếng, một tay ôm trán tỏ vẻ ngán ngẩm đến cùng cực.

Nhìn loại tâm trạng của hắn có thể suy đoán ước chừng chỉ thiếu chút nữa là bỏ học về nhà cưới vợ đến nơi rồi.
- Sư tỷ, có thể nói rõ lý do được không?
- Lý do sao? Chỉ có hai nguyên nhân, một là con mắt, hai là cái miệng của đám nam nhân các ngươi.
- Ồ, không hiểu gì cả.
Cả đám nam nhân lắc đầu tỏ ra không hiểu, ánh mắt hướng về nữ đệ tử lớn tuổi chờ đợi.
- Haiz, đến cùng thì hết thảy đều do hai con mắt không thật thà cùng cái lưỡi quá thẳng thắn của đám nam nhân các ngươi thôi.

Các ngươi có mắt thì lựa chỗ mà nhìn, ai bảo các chị em chúng ta vốn đã bỏ qua ngoại hình, bỏ đi ái niệm, kiên định tu hành, thế mà đám nam nhân các ngươi động một cái là nhìn ngắm lung tung làm gì.

Mà lỡ nhìn rồi thì cũng thôi đi, nhìn thấy rồi còn cái miệng cũng quá không biết uốn éo, tụm năm tụm bảy xì xào bảo tỷ này xinh, muội kia xấu, cô nương này mông lớn, bà chị nọ ngực phẳng.

Các ngươi không thử nghĩ xem, nếu các ngươi là bọn họ, ngày nào cũng bị nam nhân trêu ghẹo như vậy, năm dài tháng rộng liệu có trở nên cộc cằn hay không? Chưa nói các nàng có để ý đến lời khen lời chê đó hay không, nhưng mấy lời trêu ghẹo của các ngươi sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của các nàng, chẳng may d*c vọng nổi lên, làm sao mà chuyên tâm tu hành cho được? Hôm nay các nàng không muốn tiếp xúc với các ngươi, có thể cho các ngươi một đường thông thuận đã là may lắm rồi đấy, còn đòi hỏi gì.

Mà các ngươi cũng nên biết giữ cái lễ nghĩa, tránh gặp phải rắc rối không cần thiết.

Nhất là con mắt các ngươi nên thật thà một chút, còn cái miệng nên biết uốn bảy lần trước khi nói, hiểu cả rồi chứ?
Vị nữ đệ tử lớn tuổi vừa cười vừa nói, biểu tình vô cùng vui vẻ, nhìn như chẳng chút để chuyện kia vào trong mắt.

Thế nhưng cả đám học viên mới nghe thấy thì ai nấy đều giống như bị sét đánh, nhất thời khó mà tin được.


Thế nào nam nhân thấy nữ nhân mà không nhìn, không muốn thân cận, đó chẳng phải thái giám thì là gì? Tử Phục đứng gần cuối hàng nghe xong giống như bừng tỉnh đại ngộ, chợt hiểu ra nguyên nhân sâu xa của vấn đề.

Bất quá Phá Thiên thì lại đưa tay quệt mồ hôi trán, chợt nhớ cảnh mình nằm trong lòng Tuyết Liên cái ngày hôm đó.

Lúc đó hắn giả vờ bị thương gần gũi nàng ấy, sau còn bị Đằng Thiếu Quân vạch trần.

Cũng may là lúc ấy Tuyết Liên không làm ra phản ứng gì, chứ nếu mà nàng nổi đôm đốm lên, thực không biết sẽ xảy ra tình huống gì nữa.

Giữa bầu không khí thâm trầm, cũng không lâu lắm, bên trong hàng đã xuất hiện một câu nói đầy bất mãn vang lên:
- Ta nhổ vào, chúng ta là đệ tử tông môn mới thu nhận, bước vào tông môn cũng dâng đủ lễ vật, nào có ăn nhờ ở đậu của ai mà phải cúi đầu nịnh bợ chứ.

Hơn nữa bổn thiếu gia tuổi trẻ tung hành ngang dọc dọc ngang, còn không biết tính tình đám nữ nhân trên thế gian đều rắm thối cả hay sao? Cái gì mà chú tâm tu hành, cái gì mà rèm thưa liễu rũ, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, đều là bốc phét cả.

Bình thường thì thôi không nói, chứ một khi gặp phải hạng người tài tử phong lưu, trời sinh khôi ngô tuấn tú, thuận mắt dễ nhìn, trong lòng các nàng còn chẳng muốn người ta nhìn mình lấy một ca'i ấy chứ.

Nếu mà người ta mở miệng trêu chọc một câu, lập tức sẽ tỏ ra dáng vẻ e ấp như con gái nhà lành, má phấn ửng hồng, môi son mím chặt, mí mắt lấp lánh đưa tình đến tận miệng.

Còn giả như nhận được một lời hứa hẹn mà nói, đảm bảo trở về ngày nhớ đêm mong, trong lòng khao khát, chỉ hận không thể bàn núi lấp sông, phá lồng đập chậu để tìm tới tận cửa nữa là.
- Bất quá đó là đối với người nhìn thuận mắt mà thôi.

Chứ còn với người không thuận mắt mà nói, chỉ cần các ngươi nhìn một cái vào mấy chỗ nhạy cảm trên người thì đã đủ khiến các nàng nổi đóa lên rồi.

Khẳng định không chỉ mỗi ôm ngực dậm chân la hét ầm ĩ thôi đâu, thậm chí sẽ chửi các ngươi như chó con nhà hàng xóm vậy, nói các ngươi là đồ há0 sắc, không biết lễ nghĩa, không có gia giáo.

Nếu các ngươi dám mở miệng trêu ghẹo một tiếng, thậm chí còn dám xông lên liều mạng với các ngươi một trận chứ chẳng đùa.

Nữ nhân ở đâu mà chả thế chứ, Ứng Thiên Tông thì cũng thế cả thôi.

Các ngươi nói xem ta nói vậy có đúng hay không?
Nam tử này vừa mới nói xong thì cả đám liền ồ lên vỗ tay rào rào, người nào người nấy hả lòng hả dạ, cảm khái không ngớt, còn liên tục cất lời ca ngợi, mà ngay cả nữ đệ tử lớn tuổi cũng nhìn hắn ta với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Chỉ là nữ đệ tử nhỏ tuổi hơn lại thì nhìn hắn với ánh mắt hung hăng bất thường, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chân đi trước.

Một người khác nhanh miệng hỏi:

- Ồ, vị huynh đệ này kiến thức thật là sâu rộng uyên bác, dám hỏi danh tính là gì?
- Tại hạ Bá Trí, có lời chào đến chư vị bằng hữu.
- Quả nhiên, không hổ với cái tên Bá Trí.

Bất quá tiểu đệ muốn hỏi, làm thế nào biết được bản thân nhìn có thuận mắt hay không?
- Cái đó quá đơn giản rồi.

Trước tiên ngươi cần phải ăn mặc lịch sự, nói năng phải dùng ngữ điệu của bậc thánh nhân, dáng dấp đi đứng phải tỏ ra đoan chính, cách hành xử phải có tác phong của bậc thế gia công tử, nhà mặt phố bố cầm đầu nắm cổ thiên hạ.

Học theo ta này, bước chân phải dứt khoát một chút, ngực ưỡn tới trước một chút, mặt ngẩng cao kiểu như xem ông trời bằng cái vại nước ấy.

Đúng, như thế là chuẩn rồi.

Ngươi mà làm được như thế, nữ nhân nào trông thấy ngươi mà ngực nhỏ chẳng nhấp nhô thì ta liền làm cháu ngươi.
- Sư huynh nói chí phải, tới đây chắc sư đệ phải nhờ sư huynh chiếu cố nhiều hơn rồi.
- Không vội, vẫn còn chưa hết.

Biểu hiện như thế cũng chưa phải thành công đâu, mà chỉ để xem xem người ta có ấn tượng gì với mình hay không thôi.

Nếu như người ta có ấn tượng tốt rồi, đại loại như đã bật đèn xanh cho ngươi rồi, lúc đó muốn làm chuyện gì cũng dễ dàng.

Còn giả như nếu ngươi đường hoàng chào hỏi mà đối phương vẫn lãnh đạm, chỉ trả lời qua loa lệ bộ, vậy thì khẳng định nữ nhân này nhân sinh quan vô cùng khác biệt, không thể dùng cách đó để mà lừa phỉnh được.

Lúc đó tất hải suy nghĩ biện pháp khác.
Nhưng còn chưa để cho cả đám kịp trầm trồ khen ngợi, nữ đệ tử lớn tuổi đã chen vào nói một câu:
- Sắp đến nơi rồi, các ngươi nghiêm túc một chút cho ta.
Lúc này, ở trong đoàn người nối đuôi nhau đi tới, một nam tử khẽ cao giọng hỏi:
- Sư tỷ, chúng ta nên xưng hô với tỷ như thế nào?
- Ta là Vũ Yến, các ngươi cứ gọi Tiểu Yến cũng được.

Sư tôn phân phó ta học kỳ này trực tiếp quản lý các ngươi, mọi việc của các ngươi thời gian tiếp theo đều do ta phân công sắp xếp, có thắc mắc gì cũng có thể tìm tới ta.
- Vậy thì tốt quá, thế sư đệ có thể hỏi trước một câu được không?
- Cứ hỏi, không cần ngại.
- Sư tỷ phải hứa là không nổi giận đã?
- Được, nếu câu hỏi của ngươi không quá đáng.
- Lương bổng một tháng làm việc ở Linh Dược Điền đã trừ ăn uống ra còn lại bao nhiêu vậy sư tỷ?
Nghe xong câu hỏi, Tiểu Yếu sư tỷ hơi ngạc nhiên, bỗng dưng chậm chân đứng lại, quay đầu nhìn về người vừa mới đặt câu hỏi.

Thấy hành động của Tiểu Yếu sư tỷ như vậy, nam tử này tỏ vẻ ngượng ngùng, cảm giác như muốn rút lại lời vừa mới nói.

Bất quá những người xung quanh thì khác, ngay cả Phá Thiên cũng có chút muốn biết mức lương mà Kỳ Đan Điện có thể chi trả cho bọn họ cao thấp thế nào.


Dù sao trong số này không phải ai cũng đam mê nghề bốc thuốc, làm sao có thể nhắm mắt làm cho qua ngày với đồng lương rẻ mạt cơ chứ.

Tiểu Yếu sư tỷ thấy thế, ngẫm nghĩ một chút mới nói:
- Các ngươi nghĩ tính mạng và tu hành cái nào quan trọng hơn?
- Cái đó cần phải hỏi sao, đương nhiên là tính mạng rồi.

Chết rồi thì làm sao mà tu hành được.

Nhưng thế hai chuyện này thì có liên quan gì nhau chứ?
Một số người lên tiếng thì thào, âm thanh không lớn nhưng có thể nghe thấy rõ ràng.

Ai cũng thắc mắc không biết lương bổng Kỳ Đan Điện chi trả có liên quan gì đến việc sống chết hay tu hành, một số còn liên tưởng đến chuyện ghê sớm sắp xảy ra.

Bất quá chưa kịp xôn xao thì Tiểu Yến sư tỷ đã cao giọng nói:
- Thế thì đúng rồi.

Linh Dược Điền trồng linh thảo cứu người, cũng trồng linh dược phục vụ việc tu hành.

Mạng người là quan trọng nhất, tự nhiên công việc có liên quan đến sinh tử đồng tiền cũng dễ kiếm nhất.

Tông môn kiếm được nhiều tiền, chẳng lẽ lại đi bạc đãi các ngươi hay sao? Còn cả đan dược bổ khí, các ngươi nói xem nếu năm nào tông môn cũng thu lượng lớn môn đồ, các ngươi lại là người hiểu chuyện, biết làm ăn, như vậy còn lo túi tiền rỗng tuếch hay sao?
- À, thì ra là thế.

Sư tỷ làm bọn đệ tưởng làm ở đây sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nguyên lai vẫn còn tốt.
- Nói thì nói thế, bất quá cũng trách các ngươi quá nông cạn đi.

Các ngươi biết đây là đâu không, là Kỳ Đan Điện đấy.

Nếu các ngươi thông minh hơn một chút, tất sẽ biến tận dụng cơ hội tạo quan hệ với các nữ đệ tử ở đây.

Không chỉ tương lai các ngươi muốn mua linh dược với giá tốt hơn bên ngoài, muốn tìm người chế luyện linh đan với giá cả hợp lý cũng không hề khó.

Chưa kể nếu có thể tìm được một đạo lữ mà nói, chẳng phải tương lai hết thảy tài nguyên đều có người chu cấp tận răng hay sao? Đối với việc tu hành mà nói, còn có chuyện nào tốt hơn chuyện này sao?
- Cái này?
Một số người giống như không kịp tiếp thu, ngẩn ngơ suy nghĩ.

Một số khác nhanh trí hơn liền cung kính thi lễ mà nói:
- Cảm tạ Tiểu Yến sư tỷ tận tình nhắc nhở.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.