Ta đã cho là ta sẽ không
còn gặp lại long thái tử của Đông Hải - Mặc Tương .
Thật không ngờ ước vọng
tốt đẹp này chỉ kéo dài nửa tháng, liền hóa thành bọt biển.
Từ xa nhìn thấy kẻ đáng
ghét đó đang bước trên mây mà đến, ta thở dài một hơi.
"Miêu Miêu, ngươi có
khỏe không!"
Ta cúi đầu không để ý, cá
chép tinh Cẩm Văn ở bên cạnh cười khanh khách hai tiếng sau đó nói nhỏ với ta,
"Ta nói Cốc Miêu Miêu, long thái tử Đông Hải này xem ra rất lo lắng cho
ngươi đó!"
Thật không? Ta ngẩng đầu,
liền nhìn thấy Mặc Tương tiến đến trước mặt ta trưng ra bộ mặt giống cười mà
lại như không cười, lập tức trong lòng sinh ra cảnh giác, chỉ ngẩng nhìn những
đám mây bên cạnh đang trôi đi một cách chậm chạp, lại thở phào nhẹ nhõm, nơi
này sớm không phải là long cung ở nơi biển sâu kia, ta còn lo lắng làm gì, nghĩ
thông suốt lí lẽ này, ta vặn vẹo thân mình một cách thoải mái, vẫn nhắm mắt
dưỡng thần.
"Cốc Miêu Miêu, uổng
công ta lo lắng ngươi đến nơi đây chịu khổ, ngựa không dừng vó tới đón ngươi
trở về, ngươi lại có thái độ này?" Mặc Tương dường như rất tức giận, giọng
nói rơi vào tai, đều vang ầm ầm. Nhưng ta không cảm thấy thái độ của ta có cái
gì không đúng à, trước kia ở dưới đáy biển, nếu một mình hắn xúi quẩy đi tìm
ta, ta cũng luôn giống như giả chết phớt lờ à nha.
"Ai, Long thái tử,
chuyện này không được!" Bỗng nhiên nghe được tiếng kinh hô
của Cẩm Văn, ta mạnh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy năm ngón tay kia của Mặc
Tương hơi chụm lại giống như mống vuốt, mục tiêu, dường như thẳng về hướng cái
eo thon nhỏ của ta!
Cẩm Văn ngươi thật tốt,
sau này ta sẽ không ghét bỏ ngươi ...
"Cẩm Văn không dám,
chỉ là Miêu Miêu là lễ vật mà thái tử phi đưa đến, thái tử điện hạ tùy ý mang
vật trong Nguyên Hoàng cung đi như vậy, nô tì thật sự khó có thể ăn nói với
Thần Quân!"
Đúng vậy đúng vậy, là phu
nhân nhà ngươi đưa ta lên đây, bây giờ ngươi lại đem ta mang về, phu nhân sẽ
không vui, chắc đó, chắc đó! Trong lòng ta la hét điên cuồng, không biết làm
thế nào để có thể nói thành tiếng, chỉ đành phải âm thầm rơi lệ ào ào.
"Có quan hệ gì đến
ta đâu?" Mặc Tương từ trước đến giờ luôn cao ngạo, giờ phút này Cẩm Văn
dám ngăn cản hắn, giống như chạm vào vảy rồng. Mà hết lần này đến lần khác dáng
vẻ của Cẩm Văn lại có chút không biết làm sao, hiên ngang lẫm liệt che chắn ở
trước ta, nói, "Long thái tử cố ý như thế, vậy lấy tính mạng của nô tì
trước đi!"
Ai, ai! Ngày thường cá
chép tinh này nói móc ta không ít, thế nào hôm nay bảo vệ ta như thế, ta suy
nghĩ mà không rõ, nhưng cũng sợ Mặc Tương làm nàng ta bị thương, chỉ đành phải
ra sức vặn vẹo lá cây rì rào lay động, lo lắng suông, như dự liệu, Mặc Tương
quay đầu sang liếc nhìn ta, khóe môi cong lên, giọng nói cũng ôn hòa đôi chút,
"Bây giờ biết lấy lòng ta ?"
Lấy lòng cái rắm! Ta đây
là lo lắng, là lo lắng!
Cẩm Văn cố tình liếc ta
một cái, trong ánh mắt đó có vài phần xem thường, thật sự rất tức giận.
"Trước kia ta thích
nhất dáng vẻ nỗ lực lấy lòng này của ngươi, lúc mới đầu cảm thấy buồn cười, lâu
ngày, ngược lại cũng cảm thấy đáng yêu!" Mặc Tương đưa tay ra chạm nhẹ vào
thân mình ta một cái, ta lập tức cứng đờ, thắt lưng vốn đang lay động lập tức
thẳng đứng tựa như Tiểu Bạch Dương[1], kết quả động tác như vậy, lại
dẫn đến tiếng cười khẽ của Mặc Tương. Đang buồn bực không thôi, chợt nghe một
giọng nam trầm thấp, "Long thái tử của Đông Hải đến Nguyên Hoàng cung,
không biết có chuyện gì không?"
Giọng nói lạnh lùng này,
nghe qua có vài phần quen tai. Ta muốn nhìn qua, Mặc Tương kia che ở trước mặt
ta giống như một ngọn núi lớn, vì thế ta chỉ có thể từ một khe hở nhỏ, nhìn
thấy một bạch y.
"Viêm Hoàng Thần
Quân hữu lễ!" Mặc Tương kia không biết từ chỗ nào lấy ra chiếc quạt trắng
của hắn khẽ quạt nhẹ hai cái, cũng thật làm ra vẻ nhẹ nhàng lễ độ, ta cười
nhạt, hận không thể sinh ra một cơn gió lớn, thổi bay vị long thái tử này cho
ta, để ta có thể thấy phong thái của Viêm Hoàng Thần Quân nha! Cả ngày đều nghe
Cẩm Văn nhắc tới Viêm Hoàng Thần Quân có bao nhiêu tuấn lãng, vẫn luôn chứa đầy
tò mò, hiện tại có cơ hội, có lẽ nào lại để lỡ mất chuyện tốt này? Ta oán niệm
a ta oán niệm...
"Lúc trước Mặc Tương
tiến vào La Sát Hải trấn áp yêu thú, không thể tham gia thọ yến của Thần Quân,
thật sự tiếc nuối, hôm nay cố ý đi đến bái phỏng, thứ nhất là muốn chúc mừng
đại thọ, thứ hai, là vì nhận lỗi. Ngày đó nương tử đưa lễ vật chúc mừng đến,
bởi vì nhất thời sai lầm, nhìn lầm hải tảo này cho rằng là trân bảo mà mang đến
đây, thật sự xấu hổ. Hôm nay kính tặng vật quý báu nhất của long cung đèn Thất
Thải Lưu Ly, còn xin Thần Quân thứ lỗi!" Mặc Tương nói xong, đã mở cái hộp
ra, hào quang nhiều màu làm cho mây trắng xung quanh đều bị nhuộm màu sắc, liền
vừa vặn trừng mắt lạnh về phía dáng vẻ hy sinh vì nghĩa của Cẩm Văn cũng đang
“a” lên một tiếng, hơi hơi dại ra nhìn Mặc Tương, mà ta vì nhìn từ phía sau
lưng, chỉ có thể âm thầm phỏng đoán, cái bộ mặt kia của Mặc Tương khi bị đèn
lưu ly in lên mặt, có phải là muôn màu rực rỡ, chắc là tức cười lắm.
Chỉ là giọng nói của Viêm
Hoàng Thần Quân kia vẫn không có một tia gợn sóng, "Tặng lễ chỉ cần tấm
lòng là được, đèn Thất Thải Lưu Ly là vật mà Long Vương yêu thích nhất, thật sự
là quá mức quý trọng, tiểu Miêu Miêu này, rất được, trong bụi hoa ở đây ngược
lại trở thành một loại hoa hiếm thấy."
Ta được khích lệ, lập tức
vạn phần lên mặt, kết quả Mặc Tương kia giống như có mắt mọc sau ót, quay đầu
lại trừng ta một cái, lại làm cho ta một phen nín nghẹn, gập người xuống.
"Nói thật, không dối
gạt Thần Quân, linh thú theo ta đi La Sát hải trấn yêu, sau khi trở về không
thấy Miêu Miêu này thì rất nhớ nhung không màng chuyện cơm nước, mặc cho từ từ
gầy yếu, mong rằng Thần Quân giúp đỡ, cho ta đem Miêu Miêu này trở về."
Ta nổi giận!
Cái con quái vật Cửu Anh
mà hắn nuôi dưỡng rõ ràng chỉ ăn thịt, nó đương nhiên cơm nước không muốn ăn
rồi!
"À?" Giọng nói
vốn trong lạnh của Thần Quân giờ phút này hơi hơi cao lên, làm như câu nói vừa
rồi của Mặc Tương làm cho hắn có phần hứng thú, âm cuối kéo dài như thế, thế
nhưng khiến cho ta cảm thấy có vài phần quyến rũ, á, không biết rốt cuộc Viêm
Hoàng Thần Quân này có tướng mạo như thế nào, càng thêm hiếu kỳ rồi! Ta dùng
sức ló đầu ra xem, vì thế toàn bộ thân mình nghiêng
về phía trước, uốn cong lên giống như bị bẻ gãy, lúc này Mặc Tương hắn cố tình
lại cười nhạt ra tiếng, "Người xem, Miêu Miêu cũng rất muốn trở về, vội
đến độ không chờ đợi được!"
Vèo! Ta lập tức lui thân
trở về, nhìn không chớp mắt, trong lòng âm thầm lảm nhảm, "Ta là Tiểu Bạch
Dương ..oa..oa.. Tiểu Bạch Dương, ngươi mới gấp đến độ không đợi được
..oa..oa..gấp đến độ không đợi được !"
"Một khi đã như
vậy..." Lời của Thần Quân mới nói được phân nửa, ta lập tức hoảng sợ,
nhưng mà nên làm như thế nào để cho hắn biết tâm tư của ta? Ta không muốn trở
lại đáy biển sâu lạnh, tối như mực kia, ta thích đất đai, trời xanh, mây trắng
cùng ánh nắng, hơn nửa tháng nay tuy rằng chịu đủ châm chọc khiêu khích của cá
chép tinh, nhưng cũng là những ngày hạnh phúc nhất trong ba trăm năm qua của
ta, ta không muốn trở về! Muốn ta trở về, ta thà chết!
Không đúng! Ta thà chết
chứ không chịu khuất phục!
Ta vốn đang điên cuồng
lắc đầu, nhưng lại sợ Thần Quân nhìn không thấy, vì thế thân mình ngửa ra sau
đến thấp nhất, suýt nữa là sát đất luôn, sau đó lấy gốc rễ cố định vị trí, dùng
hết toàn lực bắt đầu lắc lư vẽ hình tròn, đến khi ta mệt đến độ eo mỏi lưng đau
hữu khí vô lực suýt nữa nằm sắp trên mặt đất thở hổn hển, Cẩm Văn mới mở miệng.
"Miêu Miêu, ngươi
đang làm cái gì?"
Ta sửng sốt, cái eo nhỏ
mảnh khảnh kêu lộp cộp một chút, có lẽ là gãy rồi~
Sau đó liền nhìn thấy
Thần Quân bạch y bị Mặc Tương che khuất kia sải bước đến giống như vượt qua
muôn sông nghìn núi hướng về phía ta, trên đế giày màu trắng, có một vòng tơ
vàng viền lên.
Trong trường hợp đó mặc
dù người của hắn đứng trước mặt ta, cũng bởi vì tư thế hiện giờ của ta dù có
ngưỡng mặt cũng tựa như nằm thẳng trên mặt đất, hơn nữa ánh sáng của tia nắng,
khiến ta nhìn không rõ mặt mày của hắn, chỉ cảm thấy quanh thân hắn bao phủ một
tầng thần quang nhàn nhạt, làm cho từ đáy lòng người ta sinh ra ý sùng kính.Thì
ra, thần tiên chân chính, là có dáng vẻ này a!
"Ngươi có bằng lòng
về Đông Hải hay không?"
Chưa từng nghĩ đến Viêm
Hoàng Thần Quân này cư nhiên lại hỏi tâm ý của ta, sau một lúc hơi ngây người,
ta ra sức lay động lá cây dài nhỏ, Thần Quân kia cũng có sở trường giải thích ý
muốn của cây cỏ, không giống Mặc Tương tên đáng ghét tùy ý xuyên tạc ý tứ của
ta.
"Đã như vậy, chính
là không muốn ?"
Ta nhẹ nhàng gấp khúc lá
cây tỏ vẻ gật đầu đồng ý.
"Đã không đồng ý,
thì ở lại nơi này của ta cũng được!"
Nghe được lời này, ta lập
tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng nhẹ nhàng hẳn đi, giọng nói của Viêm
Hoàng Thần Quân này, thật sự là thiên âm a, tiên âm a, khiến cho ta cảm thấy
vững lòng và hạnh phúc. Giống như những năm tháng trước kia, lúc đại hạn
chưa đến, dưới cảnh núi xanh nước biếc, âm thanh tiếng sáo trong trẻo của tiểu
mục đồng cưỡi trâu vang vọng, là niềm hạnh phúc mà ta ẩn chứa trong lòng suốt
ba trăm năm qua từ khi ta sinh ra đến bây giờ.
"Nói bậy! Nàng rõ
ràng là không đồng ý! Miêu Miêu, theo ta trở về!" Mặc Tương còn chưa từ bỏ
ý định, thế nhưng lại thất lễ đưa tay túm lấy ta, chẳng qua là tay kia khi đến
gần bên người Thần Quân liền không thể tiến thêm một bước, chắc là bị cản trở.
Giờ phút này sắc mặt hắn đỏ hồng, cần phải dùng không ít sức lực, trái lại Thần
Quân kia, nhìn không ra có động tĩnh gì, tuy rằng ta không hiểu tu vi cao là
như thế nào, giờ phút này cũng có sự phân chia rõ ràng, long thái tử oai dũng
thiện chiến, rất có uy danh ở Đông Hải, lại như trước vẫn không địch lại Viêm
Hoàng Thần Quân , chậc chậc, ta bỗng nhiên cảm thấy tiền đồ tươi đẹp trước mắt,
rời xa đáy biển sâu lạnh tối tăm kia, lúc này không còn là mộng nữa.
"Long thái tử đem
nàng mang về như vậy, không biết lần sau thái tử phi có phải lại sai lầm đem
nàng đưa đến nơi khác hay không? Cũng có lẽ xem nàng là cỏ dại mà san
bằng?"
Sắc mặt Mặc Tương khẽ
thay đổi, duỗi tay ra thế nhưng lại bị kiềm hãm lại, sau đó chậm rãi rút tay
trở về. Chợt thấy hắn híp mắt mỉm cười, cúi người cung tay hành lễ, "Vậy
còn làm phiền Thần Quân chăm sóc."
Ta cảm thấy cảnh xuân
tươi đẹp .
"Khách khí!"
"Chỉ là sau này phải
thường thăm viếng hậu hoa viên của Thần Quân, còn xin Thần Quân tạo điều kiện
dùm!" Mặc Tương tiếp tục nói, sau đó liếc nhìn ta một cái rất có thâm ý.
"Không có gì mà
ngại!"
Trong lòng ta run sợ .
Thần Quân, chuyện này sao
mà được? Thế nào có thể không ngại đây? Ngài để cho người này nọ tùy ý ra vào
hậu hoa viên của ngài như vậy, nếu không nói rõ thì sẽ đạp hư cây cỏ trong vườn
thì sao? Huống chi nơi này còn có đại cô nương nũng nịu Cẩm Văn, ngài không lo
lắng hắn đem Cẩm Văn ăn mất sao!
Aii ——
_______
[1] Tiểu Bạch Dương: Cây bạch dương,
loại cây có thân luôn mọc thẳng đứng lên cao