Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1213: Lùng Bắt Thanh Long Đại Đế!



Nói xong, Thông Thiên giáo chủ bay về phía xa, muốn dẫn Thanh Long Đại Đế rời xa khỏi nơi này.

Thanh Long Đại Đế cười lạnh, nhưng không hề đi theo Thông Thiên giáo chủ, mà nhìn chăm chú vào thành Lạc Dương.

- Diêm Xuyên vẫn ở trong thành Lạc Dương, có đúng hay không? Ha ha, thế nào? Diêm Xuyên, ngươi cũng muốn làm con rùa đen rút đầu sao?

Thanh Long Đại Đế lạnh lùng quát lên.

Ầm ầm ầm!

Bên ngoài thành Lạc Dương, đại địa nhanh chóng dâng lên. Những trận địa chấn cực mạnh phá tan xung quanh trận pháp. Bên trong thành Lạc Dương, trong nháy mắt cũng phát sinh ra chấn động.

Sắc mặt Võ Chiếu trầm xuống, đạp không bay ra khỏi thành Lạc Dương.

- Thanh Long Đại Đế, ngươi muốn tìm Diêm Xuyên, ở đó!

Võ Chiếu nhanh chóng chỉ về một hướng.

- Sao? 

Ánh mắt Thanh Long Đại Đế thoáng lạnh lẽo.

Lúc này, hai mắt Võ Chiếu biến thành màu xanh, vận dụng hết thị lực, dường như có thể nhìn thấy nơi xa xôi.

Nơi Võ Chiếu chỉ, chính là một cương vực khác, nơi sơn cốc của Diêm Xuyên ngân đồng đang bế quan.

- Sư muội? 

Thông Thiên giáo chủ nhất thời nổi giận nói.

- Diêm Xuyên vừa giúp ngươi phục quốc, ngươi liền bán đứng Diêm Xuyên sao?

Thông Thiên giáo chủ phẫn nộ như vậy, nhất thời khiến Thanh Long Đại Đế cảm tháy hiếu kỳ.

Theo hướng Võ Chiếu chỉ, Thanh Long Đại Đế nhìn về phía xa. Hắn nhanh chóng xác định vị trí của một sơn cốc.

Tuy rằng không nhìn thấy Diêm Xuyên, nhưng hắn có thể nhìn thấy được một đám thuộc hạ của Diêm Xuyên, còn có cả Mộng Tam Sinh.

- Quả nhiên, thuộc hạ của Diêm Xuyên đều ở đó! 

Ánh mắt Thanh Long Đại Đế lập tức sáng ngời.

Một phía khác, Thông Thiên giáo chủ cáu giận thoáng nhìn về phía Võ Chiếu, sau đó đạp không bắn về phía sơn cốc kia.

Vèo!

Trong nháy mắt Thông Thiên giáo chủ đã bay xa. Thanh Long Đại Đế cũng muốn tới trước bắt lấy Diêm Xuyên. Trong nháy mắt hắn vội vàng bay về phía sơn cốc nơi Diêm Xuyên ngân đồng đang bế quan.

Trong nháy mắt nguy cơ của thành Lạc Dương đã được hóa giải.

Võ Chiếu đứng ở giữa không trung, cười lạnh nhìn chăm chú về phía xa.

Tại cửa Tử Vi Điện, Tử Vi Đại Đế nhìn Nam Ngoại Châu.

- Ồ? Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Huyền Diệu? Tại sao bọn họ lại tiến vào cương vực Vĩnh Hằng vậy? 

Tử Vi Đại Đế nhíu mày nhìn về phía nam.

- Báo, chủ thượng, Thanh Long Đại Đế xuất hiện! 

Một thuộc hạ chạy tới.

- Ồ? Ở đâu? 

Ánh mắt Tử Vi Đại Đế sáng ngời.

- Hắn đang ở thành Lạc Dương!

Tử Vi Đại Đế nhanh chóng vận dụng hết thị lực nhìn về phía tây.

- Quả nhiên là Thanh Long Đại Đế!

Thị lực của Tử Vi Đại Đế khóa chặt hình bóng của Thanh Long Đại Đế, trên mặt chợt hiện lên một nụ cười dữ tợn.

Cửa Tử Vi Điện!

- Tả Phụ, Hữu Bật, thông báo cho nhóm người Tham Lang, theo trẫm bắt Thanh Long Đại Đế! 

Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói.

- Vâng!

Hai người lên tiếng trả lời.

Ầm!

Tử Vi Đại Đế đạp không lao ra khỏi quảng trường Tử Vi Điện, xông thẳng về phía Tây Ngoại Châu.

Trong chớp mắt, Tử Vi Đại Đế đã đến phía chân trời.

Tả Phụ nhìn chằm chằm về hướng Tử Vi Đại Đế vừa rời đi. Hữu Bật nhanh chóng sai người dùng mạng bài truyền tin, báo tin cho nhóm người Tham Lang Phá Quân.

Tại đại doanh của Văn Khúc, Văn Khúc đang chỉ huy đại quân xuất phát tiến về phía Tây Ngoại Châu, bỗng nhiên tin tức truyền đến.

Thần sắc Văn Khúc biến đổi: 

- Gọi các quân đoàn trưởng đến đây!

- Vâng!

Rất nhanh, nhóm người Tham Lang đã tụ tập đến đại doanh của Văn Khúc.

- Chủ thượng gởi thư, đợi mệnh, chuẩn bị theo chủ thượng, lùng bắt Thanh Long Đại Đế! 

Văn Khúc nói.

- Ồ? 

Trong mắt mọi người sáng ngời.

Ánh mắt mỗi người đều lộ vẻ kích động.

Dù sao, Tây Ngoại Châu căn bản là vật trong túi. Hoàn Tây Nam Châu, Nam Ngoại Châu cũng sẽ nhanh chóng rơi vào trong tay Tử Vi Thiên Giới.

Nếu như khống chế được Thanh Long Đại Đế đúng như cách đã làm với Trường Sinh Đại Đế, tất cả chín châu dương gian, sẽ có sáu châu thuộc về Tử Vi Thiên Giới.

Hơn nửa thiên hạ dương gian thuộc về Tử Vi Thiên Giới?

Nếu làm vững chắc hơn nửa thiên hạ này, lấy lực lượng sáu châu, nghiền ép lực lượng ba châu, Tử Vi Thiên Giới sẽ giống như mặt trời ban trưa!

- Lộc Tồn ở lại bảo vệ Văn Khúc. Đến lúc đó Phá Quân, Cự Môn, Liêm Trinh theo ta đi trợ giúp chủ thượng! 

Tham Lang mở miệng nói.

- Được!

Mọi người lên tiếng trả lời.

- Tả Phụ, Hữu Bật gởi thư, có nói cụ thể ở chỗ nào không? 

Tham Lang nhìn về phía Văn Khúc.

- Không biết. Tuy nhiên, chẳng bao lâu nữa thư sẽ được gởi tới. Thị lực của Tả Phụ đã khóa lại hình bóng của chủ thượng. Chỉ cần chủ thượng dừng lại, Tả Phụ sẽ lập tức truyền tin cho chúng ta! 

Văn Khúc nói.

- Vậy thì tốt! 

Tham Lang gật đầu một cái.

Thanh Long Đại Đế khí thế hùng hổ bắn nhanh về phía sơn cốc nơi Diêm Xuyên ngân đồng đang bế quan.

Thông Thiên giáo chủ vô cùng lo lắng. Nhưng xét về phương diện tốc độ, hắn vẫn chậm hơn so với Thanh Long Đại Đế.

Ầm!

Tốc độ của Thanh Long Đại Đế tăng vọt, nhanh chóng bỏ rơi Thông Thiên giáo chủ lại phía sau.

- Thanh Long Đại Đế, đứng lại! 

Thông Thiên giáo chủ nôn nóng quát lớn.

Trong lúc nhất thời, Thông Thiên giáo chủ bám vào Tru Tiên Kiếm, hóa thành một đạo lưu quang, giảm bớt khoảng cách giữa hai người đi rất nhiều.

Bên trong sơn cốc, Mộng Tam Sinh đang kiên nhẫn chờ đợi. Tất cả số lượng thú giao hoán còn lại sau khi Xà Tinh Tinh lấy đi đều được đựng trong hồ lô Hồng Mông.

Mạnh Dung Dung, Bạch Khởi, Kim Đại Vũ và các rồng cũng kiên nhẫn chờ đợi.

- Sao? 

Chân mày Mộng Tam Sinh đột nhiên nhíu lại, nhìn về phía tây.

Nơi xa xôi, hai đạo lưu quang một trước một sau nhanh chóng phóng tới.

Hai mắt Mộng Tam Sinh thoáng nheo lại.

Đám người Bạch Khởi cũng nhìn thấy Mộng Tam Sinh có phần dị thường. Tấtcả quay đầu nhìn lại. Mọi người vận dụng hết thị lực, rốt cuộc thấy được hai đạo lưu quang một trước một sau phóng tới.

- Đề phòng! 

Bạch Khởi quát to một tiếng.

Bạch Khởi lấy ra đại đao. Trên đỉnh đầu Kim Đại Vũ lơ lửng một cái chuông vàng cực lớn.

Bọn họ chỉ mới vừa lấy vũ khí ra, đạo lưu quang màu xanh phía xa đã đến gần.

Ầm!

Một thân ảnh màu xanh ầm ầm xuất hiện. Thân hình hắn vừa dừng lại, một cơn bão cường đại xông thẳng đến.

Trận gió bão cường đại kia trùng kích tới. Trong nháy mắt những ngọn núi xung quanh đã bị san thành bình địa. Sơn cốc trước kia nhất thời biến thành một gò núi trụi lủi. Đại điện mọi người đang bảo vệ nằm ở trên đỉnh của gò núi trọc đó.

- Thanh Long Đại Đế? 

Sắc mặt Kim Đại Vũ biến đổi.

Hai mắt Mộng Tam Sinh cũng thoáng nheo lại.

- Chủ thượng, chủ thượng! 

Một trong sáu rồng kéo xe, Kháng Kim Long nhất thời hưng phấn kêu lên.

- Lớn mật! 

Bạch Khởi quát to một tiếng, vỗ một chưởng vào trên người Kháng Kim Long.

Ầm!

Trên người Kháng Kim Long đột nhiên phát ra vô số kim quang. Nhất thời thân thể Kháng Kim Long mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất.

Kháng Kim Long thập tứ trọng thiên. Theo lý thuyết, Bạch Khởi không thể nào một chiêu chế phục được như vậy. Nhưng đáng tiếc, vì đề phòng Kháng Kim Long làm phản, nên đã sớm hạ nhiều tầng cấm chế trên người Kháng Kim Long. Bạch Khởi chỉ dẫn động những cấm chế này mà thôi.

- Khốn kiếp! 

Thanh Long Đại Đế nhất thời phẫn nộ quát to một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.