- Siêu thoát so với vũ hóa, về phương diện sống lại thật sự có ưu thế lớn. Nhưng siêu thoát cũng có một tai họa!
- Ồ?
- Muốn đột phá nữa lại vô cùng khó khăn!
Khổng Hoàng Thiên trầm giọng nói.
- Rất khó?
- Không sai, rất khó, vô cùng khó. Ít nhất trong lúc ta thôi diễn, sau khi siêu thoát mỗi lần muốn đột phá, người siêu thoát đều gặp khó khăn gấp mười lần bình thường! Cho nên, kỷ thứ hai, người kỷ thứ nhất mới không nguyện siêu thoát.
Khổng Hoàng Thiên giải thích.
- Rất khó, cũng không phải là không thể nào đúng không?
Diêm Xuyên nhíu mày nói.
- A, ngươi biết Thiên Cương chứ. Từ lúc hắn mới bắt đầu siêu thoát đến bây giờ, hắn đã từng đột phá sao?
Khổng Hoàng Thiên cười nói.
Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại, cuối cùng gật đầu một cái, không tranh cãi về vấn đề đó nữa.
Bỗng nhiên, Diêm Xuyên nghĩ tới một câu nói Bách Hoàng lưu lại trong bách thụ năm đó.
- Không muốn siêu thoát, không muốn siêu thoát dễ dàng!
Đây là câu nói sau cùng của Bách Hoàng dành cho Diêm Xuyên, chẳng lẽ chính là nói về điều này?
- Đương nhiên, sau khi siêu thoát cụ thể thế nào ta vẫn không rõ ràng lắm. Có thể còn có những phương hướng khác. Trong điều này, chỉ có người siêu thoát mới rõ ràng.
Khổng Hoàng Thiên nói.
- Vậy trước khi ngươi chuẩn bị vũ hóa, đem cảnh giới này cho ta sao?
Rốt cuộc Diêm Xuyên đã tiếp nhận cách nói của Khổng Hoàng Thiên.
- Vậy phải xem thủ đoạn của ngươi thế nào đã.
Khổng Hoàng Thiên trịnh trọng nói.
- Làm sao xem?
Diêm Xuyên hỏi.
- Đoạt một nghiệp vị Đại Đế!
Khổng Hoàng Thiên nói.
- Nghiệp vị Đại Đế?
Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại.
- Không sai, ta nhiều nhất chỉ hai ngày nữa sẽ vũ hóa tan biến. Vừa vặn một đám Đại Đế tới đây. Cho nên, trong vòng hai ngày, ngươi nhất định phải đoạt được nghiệp vị Đại Đế. Bằng không, ta sẽ từ bỏ ý định truyền cho ngươi!
Khổng Hoàng Thiên nói.
Ý thức của Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào ý thức Khổng Hoàng Thiên, cuối cùng gật đầu một cái.
- Còn nữa. Ngươi phải nhớ kỹ, thần thông ký sinh, nếu không phải vạn bất đắc dĩ không nên dễ dàng sử dụng. Sự ảo diệu trong đó, trong thiên địa chỉ có ngươi và ta biết được!
Khổng Hoàng Thiên chỉ điểm nói.
- Ta sẽ nhớ kỹ!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Vù!
Ý thức Diêm Xuyên nhanh chóng bám vào bên trên thân thể của mình, chậm rãi thức tỉnh ra.
Vù!
Sau khi cắt không gian nhỏ này ra, Diêm Xuyên bước ra, nhất thời nhìn thấy Mặc Vũ Hề ở bên cạnh đang lo lắng tìm kiếm.
- Diêm Xuyên!
Mặc Vũ Hề niềm vui, bất ngờ lao tới.
Diêm Xuyên gật đầu một cái, khẽ cười.
Nhưng một khắc sau thần sắc Mặc Vũ Hề bỗng nhiên biến đổi.
- Ngươi… ngươi là Diêm Xuyên hay là Khổng Hoàng Thiên?
Mặc Vũ Hề sợ hãi nói.
Đã trải qua trận chiến với đám thú giao hoán, thần kinh Mặc Vũ Hề đã trở nên cực kỳ nhạy cảm.
- Không cần lo lắng, hắn là Diêm Xuyên!
Một giọng nói từ phía xa truyền đến.
- Meo! Diêm Xuyên, ngươi không có chuyện gì chứ?
Miêu Miêu cũng bay theo tới.
Đó chính là Miêu Miêu và Diêm Xuyên ngân đồng.
Nhân thân Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Nhân thân Diêm Xuyên nhìn Diêm Xuyên ngân đồng. Hai người nhìn nhau gật đầu một cái.
Đi theo bọn họ đến đây, còn có Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, Thông Thiên giáo chủ.
- Diêm Xuyên, ngươi không sao chứ?
Thông Thiên giáo chủ nói.
- Ta không sao! Tuy nhiên, tiếp theo có khả năng có việc phải làm!
Diêm Xuyên cười nói.
- Chuyện gì vậy?
Thông Thiên không hiểu nói.
- Giết Đại Đế!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ồ?
…
Cương vực Trung Ương.
Sát Đế, Hoàng Kim Đại Đế, Bạch Hổ Đại Đế, Huyền Vũ Đại Đế, ầm ầm lao ra, xông tới tấn công Tử Vi Đại Đế đã tiêu hao hết tinh huyết.
Tử Vi Đại Đế có vô số trọng bảo. Một đám cường giả không chỉ muốn loại bỏ tai hoạ ngầm về sau, còn muốn lấy được trọng bảo của Tử Vi Đại Đế.
Đại đức chi ấn, cái này đã khiến đám cường giả đỏ mắt thèm muốn nhất
Lúc này lại có một người mặc áo bào đen đột nhiên đến chắn trước mặt Thanh Long Đại Đế.
.
Minh Hà lão tổ.
Minh Hà lão tổ quay đầu thoáng nhìn về phía đại chiến của nhóm người Tử Vi Đại Đế, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà.
Minh Hà lão tổ càng coi trọng hai thanh thế chi kiếm mà Thanh Long Đại Đế đang nắm giữ.
- Cút ngay!
Thanh Long Đại Đế hét lớn.
Minh Hà lão tổ lại nở nụ cười tà:
- Tử Vi luyện mạng thuật? Quả nhiên kỳ hoa. Đi thôi, chuyển sang nơi khác. Ngươi hãy biểu diễn cho ta xem thử, thế chi kiếm này rốt cuộc có bao nhiêu thần kỳ!
- Muốn chết!
Thanh Long Đại Đế hét lớn đánh về phía Minh Hà lão tổ.
- Thần thông không gian, đại na di!
Minh Hà lão tổ quát to một tiếng.
Ầm!
Trong nháy mắt hai người biến mất khỏi chiến trường, không còn hình bóng.
Bốn đại cường giả xông tới bao vây tân công Tử Vi Đại Đế. Đám người Tham Lang, Phá Quân cũng không ngồi yên. Bọn họ nhanh chóng tiến lên. Đi theo còn có đám thuộc hạ của Trường Sinh Đại Đế.
Nhưng, lúc này giữa không trung bỗng nhiên lại xuất hiện bốn cường giả trên lưng mang theo hồ lô.
Hồ lô Hỏa Nha, Manh Lạc.
Hồ lô Băng Thiềm, Mẫn Hoàng.
Hồ lô Hư Vọng, Ngọc Lân.
Hồ lô Hồng Mông, Mộng Tam Sinh.
Một nhóm người chắn trước mặt một đám thuộc hạ Tử Vi Đại Đế.
- Là các ngươi sao?
Tham Lang nhất thời biến sắc.
Ầm!
Hỗn chiến tại Cương vực Trung Ương bắt đầu.
Chỉ còn lại có một mình Chu Tước Đại Đế.
Chu Tước Đại Đế nhìn chiến trường một chút, trong mắt lạnh lẽo:
- Bao vây tấn công Tử Vi Đại Đế sao? Một đám ngu xuẩn. Tử Vi Đại Đế là dễ giết như thế sao? So với bao vây Tử Vi Đại Đế, không bằng nhận được pháp bảo của Khổng Hoàng Thiên.
Nói xong, Chu Tước Đại Đế lại nhìn về phía biển rộng ngoài xa.
- Diêm Xuyên? Hừ! Lần này trẫm tuyệt đối sẽ không nương tay với ngươi.
Chu Tước Đại Đế đạp không, xông thẳng phía xa biển rộng rời đi.
Mặc dù Tử Vi Đại Đế tiêu hao hết tinh huyết, nhưng vẫn lấy sức một người đối chiến một đám Đại Đế.
Ầm!
Chiến lôi cuồn cuộn truyền vang khắp thiên hạ.
Một phía khác, tuy rằng Chu Tước Đại Đế không biết tung tích nhân thân Diêm Xuyên, nhưng vẫn chú ý tới phương hướng di chuyển của đám người Bạch Khởi, Thông Thiên. Hắn nhanh chóng tìm kiếm vị trí nhóm người Diêm Xuyên.
Phía trên bầu trời của một vùng biển rộng, ánh mắt Chu Tước Đại Đế lạnh lẽo nhìn xuống đáy biển.
Ầm!
Khí tức Chu Tước Đại Đế ầm ầm phóng ra. Nước biển xung quanh nhất thời bị ép về bốn phía nổ tan. Trùng kích cực lớn trong nháy mắt đã lao đến đáy biển.
Trong đáy biển, đám người Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên ngân đồng, Miêu Miêu, Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, Thông Thiên giáo chủ đang vây quanh Diêm Xuyên.
- Giết Đại Đế!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ồ?
- Meo!
Miêu Miêu hưng phấn kêu lên.
- Vì sao?
Thông Thiên giáo chủ nghi ngờ nói.
- Vì nghiệp vị Đại Đế!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
Chân mày Thông Thiên giáo chủ nhíu lại, gật đầu nói:
Ngươi chuẩn bị tìm ai ra tay?
Ngay vào thời điểm Thông Thiên giáo chủ vừa hỏi xong.
Ầm!
Một khí thế cực lớn từ trên giáng xuống. Tại vị trí đáy biển nơi mọi người đang đứng, nhất thời bị một trận báo trùng kích cuốn nước biển rẽ ra bốn phía.
Mọi người đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trên mặt biển.