Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1302: Tuyên Chiến Thế Giới Đại Ác!



Quỷ Cốc Tử nói.

- Lã Bất Vi, dẫn bọn họ tới đây đi!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Vâng!

Lã Bất Vi lập tức dẫn theo một vài thần tử bay ra ngoài.

Ngoài thành, Tôn Ngộ Không dẫn theo một nhóm người, khoác áo để tang, đã đợi nhiều ngày vẫn chưa thấy Diêm Xuyên. Hắn vốn đã tuyệt vọng. Nhưng hắn chợt nghe Diêm Xuyên gầm lên với Võ Chiếu, nhất thời nghe hiểu được ý định của Diêm Xuyên.

Mọi người nhất thời kích động một hồi.

Tôn Ngộ Không lệ rơi đầy mặt.

Rất nhanh, Lã Bất Vi đến trước mặt Tôn Ngộ Không.

- Các vị, Đại Đế đã trở về, mời các vị vào quảng trường Triều Thiên Điện yết kiến Đại Đế!

Lã Bất Vi khách khí nói.

- Tạ ơn Lã đại nhân!

Tôn Ngộ Không lau nước mắt nói.

Đoàn người nhanh chóng đến cửa Triều Thiên Điện.

Vừa vào cửa Triều Thiên Điện, Tôn Ngộ Không không chút do dự quỳ xuống.

Ngày xưa thế giới Đại Thiên, Tôn Ngộ Không chỉ bái sư tôn, chỉ lạy thiên địa. Nhưng đến cuối cùng hắn lại phát hiện, mình bị mọi người tính kế. Chỉ có Thông Thiên giáo chủ vô cùng thưởng thức đối với sự ngông nghênh của mình. Tại thời điểm quần hùng thế giới Đại Thiên hi sinh mình, là Thông Thiên giáo chủ đứng ra ngăn cơn sóng dữ, cứu được bản thân mình.

Là Thông Thiên giáo chủ dẫn theo mình đi tới thiên địa này.

Ở chỗ này, bởi vì cảm kích Thông Thiên giáo chủ, Tôn Ngộ Không chỉ bái một mình Thông Thiên giáo chủ. Bất kỳ người nào khác, Tôn Ngộ Không đều không bái. Cho dù ngày xưa ở tại Thiên giới Đại Chu, hắn đối với Võ Chiếu cũng chưa từng hành lễ.

Nhưng hôm nay, Tôn Ngộ Không lại bỏ tôn nghiêm của mình xuống, chỉ vì mối thù này.

- Diêm đế, Ngộ Không khẩn cầu Diêm đế, báo thù cho ân công Thông Thiên giáo chủ!

Tôn Ngộ Không nhất thời bái lạy.

Nhìn Tôn Ngộ Không, Diêm Xuyên khe khẽ thở dài:

- Ngươi chung không phụ lòng Thông Thiên!

- Ân công có ơn tái tạo, Ngộ Không vĩnh viễn không quên! Chỉ cần có thể báo thù, có thể phong ấn Liên Thần, Ngộ Không nguyện ý dập đầu trước mọi người, cầu xin tất cả những người nguyện báo thù cho ân công.

Tôn Ngộ Không cắn răng nghiến lợi nói.

- Năm xưa, ân công cùng Diêm đế chính là bạn tri kỉ. Ngộ Không không có năng lực, không có cách nào báo thù cho ân công. Chỉ cầu xin Diêm đế nể tình bằng hữu với ân công ngày xưa, có thể dồn hết toàn lực. Ta biết, chuyện này đối với Diêm đế có chút khó khăn. Dù sao, thực lực của Liên Thần ngập trời, khó có địch thủ. Nhưng, Ngộ Không vẫn muốn cố gắng một lần!

Tôn Ngộ Không khẩn cầu.

- Khẩn cầu Diêm đế ra tay!

Phía sau một trăm người đồng thời dập đầu nói.

Quần thần không nói gì. Diêm Xuyên chắp tay, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Bầu trời âm u, mây đen vờn quanh. Một tia ánh sáng chiếu xuống, khiến người ta thoáng kiềm chế.

...

- Bách Ế, sư phụ của ta tên gọi là Hồng Quân, hiện tại đang đàm luận với Bách Hoàng. Người dãn theo ba sư huynh đệ chúng ta đến Bách gia chiêm ngưỡng. Ngươi là cháu đích tôn của Bách Hoàng. Ta là đệ tử của Hồng Quân. Chắc hẳn sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt?

- Ha ha ha ha ha, sảng khoái. Bách Ế, lần trước, ngươi giúp ta cản một kiếm, lần này, ta giúp ngươi cản một đao. Như vậy xem như là hòa nhau. Đám ác tặc này đã làm hại nhân gian nhiều năm. Chúng ta xem ai giết nhiều hơn!

- Quỷ Cốc Tử học cứu Thiên Nhân. Ngươi cũng không kém. Tuy nhiên, sau này chúng ta sẽ không thể cùng nhau lang bạt thiên hạ. Lão sư có kế hoạch lớn muốn làm. Ba người sư huynh đệ của ta muốn toàn lực phối hợp với lão sư!

- Bách Ế, vì phối hợp với lão sư, có thể thân thể ta sẽ tách ra khỏi thần hồn. Nếu có một ngày, thân thể ta đối địch với ngươi, giết!

- Bách Ế, sau này ngươi có thể không nhìn thấy ta nữa. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi và ta là huynh đệ!

- Diêm Xuyên, kẻ địch của ngươi cũng chính là kẻ địch của. Thanh Long Đại Đế thì đã làm sao? Cùng lắm thì cùng ta xuống Bích Du Cung mà thôi. Ta cùng ngươi đánh!

............

.........

... ——

Từng ký ức đã từng có với Thông Thiên chợt hiện lên trong đầu của Diêm Xuyên.

Dần dần, nắm đấm của Diêm Xuyên càng nắm càng chặt. Trong mắt thoáng ướt.

- Diêm đế, Ngộ Không khấu cầu!

Tôn Ngộ Không lại bái lạy.

- Đứng lên đi. Mối thù của Thông Thiên cũng chính là mối thù của trẫm!

Diêm Xuyên cắn răng nghiến lợi nói.

- Ách?

Tôn Ngộ Không đột nhiên ngẩng đầu.

- Lã Bất Vi, khanh mau truyền lệnh khắp thiên hạ, Đại Trăn tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, binh phạt thế giới Đại Ác!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Cái gì?

- Đại Đế!

Mọi người nhất thời kêu lên.

Binh phạt thế giới Đại Ác? Hiện tại sao?

- Đại Đế, Liên Thần thế lớn. Tuy rằng hắn bị Chung Sơn, Phục Hy đánh trọng thương, nhưng thực lực biểu hiện ra lại là thập thất trọng thiên. Đại Trăn ta hiện tại liền binh phạt thế giới Đại Ác sao?

Lã Bất Vi kinh ngạc nói.

- Đúng!

Diêm Xuyên hít sâu một cái gật đầu một cái.

Quần thần ồ lên. Trước đây không lâu cảnh tượng hình chiếu của Liên Thần đến Hàm Dương vẫn quanh quẩn ở trong đầu bọn họ. Một cường giả bá đạo như vậy, hiện tại phải đi nghênh chiến sao?

- Chiến!

Diêm Xuyên quát nhẹ một tiếng, nhất thời cắt ngang những lời nghị luận của quần thần.

- Thần tuân chỉ!

Lã Bất Vi cực kỳ trịnh trọng nói.

- Mạnh Văn Nhược, do khanh viết hịch văn thảo phạt, chuẩn bị binh phạt thế giới Đại Ác!

Diêm Xuyên hạ lệnh.

- Thần tuân chỉ!

- Điều Bạch Khởi, Vương Tiễn, Mông Điềm, Kim Đại Vũ, Thương Ưởng vào dương gian. Dịch Phong làm người dẫn đầu chinh phạt thế giới Đại Ác, lập tức lập ra kế hoạch binh phạt thế giới Đại Ác!

Diêm Xuyên hạ lệnh.

- Thần tuân chỉ!

Phía sau mọi người hét theo nói.

Liên Thần đúng là cường đại. Hắn cường đại tới mức làm chúa tể một giới, âm thanh chấn thiên hạ. Nhưng tại Đại Trăn, quần thần còn không đến mức bị tên tuổi của Liên Thần doạ khiếp. Diêm Xuyên không hạ lệnh thì thôi, một khi hạ lệnh, nhất thời quân thần một lòng nhất trí đối ngoại.

Đại Trăn nhanh chóng chuẩn bị binh phạt thế giới Đại Ác.

Mấy ngày nay, từ trước đến nay đều là thế giới Đại Ác xâm lấn thế giới thứ nhất. Đây vẫn là lần đầu tiên Đại Trăn chuẩn bị xâm lấn binh phạt thế giới Đại Ác.

Tất cả quần thần đều cung kính nhận lệnh.

Trước mặt, Tôn Ngộ Không lại không ngăn nổi nước mắt.

Tôn Ngộ Không không phải một người dễ rơi nước mắt. Thậm chí ở thiên địa này đã trăm vạn năm, đây là lần đầu tiên Tôn Ngộ Không lớn tiếng gào khóc. Nhưng lúc này hắn lại không làm sao ngăn được tiếng gào khóc. Xung quanh cũng không có bất kỳ người nào sẽ châm biếm hắn.

Đây là một loại nước mắt cảm kích.

- Đa tạ Diêm đế, đa tạ Diêm đế!

Tôn Ngộ Không lập tức nói.

- Đùng! Đùng! Đùng!

Tôn Ngộ Không liều mạng dùng đầu đập mạnh xuống đất, để biểu đạt cảm kích của mình trong lúc này.

Đó lại là Liên Thần. Ngoại trừ loại cường giả tuyệt thế như Phục Hy, Tướng Thần, Chung Sơn ra, còn có ai dám động tới lông mày của hắn? Diêm Xuyên lại vì tình bằng hữu ngày xưa, quyết định liều mạng với Liên Thần?

- Ngươi không cần dập đầu. Nếu như ngươi có thù sâu, đi tìm Dịch Phong, cùng chuẩn bị kế hoạch cùng đi lên chiến trường, cùng xông lên giết địch đi!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Vâng! Tạ ơn Diêm đế!

Tôn Ngộ Không lập tức lên tiếng trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.