Tiên Quốc Đại Đế

Chương 164: Bước thứ hai,tích oán (2)



​​

- A?

Diêm Xuyên tự tin nói:

- Bước thứ ba, tử cừu! Tiếp đến phải xem ngươi, Đại Hà tông thậm chí là ta sẽ hết sức phối hợp ngươi thực hiện bước thứ ba.

- Tử cừu?

Diêm Xuyên thản nhiên nói:

- Ba U tông lập tức sẽ trừ danh, sắp rồi.

Thượng U điện.

Thượng Vô Kỵ nhíu mày đi tới đi lui trong đại điện, hơn một tháng nay tóc gã bạc mấy cọng. Trung U tông, Thượng U tông tranh chấp khiến Thượng Vô Kỵ có cảm giác bị tính kế.

- Chuyện này là sao? Rốt cuộc là ai tính kế ta?

- Chắc chắn có âm mưu gì đó!

Thượng Vô Kỵ lòng rất bứt rứt.

Một đệ tử xông vào đại điện, kêu lên:

- Báo!

Thượng Vô Kỵ bực mình quát:

- Có chuẹn gì?

- Bẩm sư phụ, Diêm Vương điện truyền tin tức đến!

- A?

- Một đệ tử của chúng ta xâm nhập Diêm Vương điện, thấy Diêm Xuyên vừa trở về, bẩm báo sư phụ sốt ruột thế nào, Diêm Xuyên đã đồng ý rồi!

Mắt Thượng Vô Kỵ sáng lên:

- Đã đồng ý?

Đệ tử kia đáp:

- Vâng, nói là giữa trưa ngày mai mời sư phụ đi Diêm Vương điện gặp mặt.

- Tốt, tốt!

Thượng Vô Kỵ rốt cuộc gặp một chuyện suôn sẻ.

Giữa trưa ngày thứ hai, Thượng Vô Kỵ mang hai đệ tử vội chạy tới Diêm Vương điện.

Diêm Xuyên đã chờ ở bên ngoài Diêm Vương điện.

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Thượng điện chủ, Diêm Vương điện đơn sơ, xin đừng trách.

Thượng Vô Kỵ khách sáo dáp:

- Đâu, đâu có.

- Thượng điện chủ đến tìm ta nhiều lần mà ta bận làm việc bên ngoài, thành thật xin lỗi.

- Không sao.

Diêm Xuyên cười nói:

- Mời, ta đã chuẩn bị mỹ tửu của Đại Hà tông ta, nếu Thượng điện chủ không chê thì xin bình phẩm một phen.



Vô Ưu thành, trong một vùng rừng núi.

Một tiểu sơn pha, xung quanh sương trắng tràn ngập, bên trong có mười bốn bóng người.

Phùng Thái Nhiên dẫn đầu, sau lưng lão đứng phong chủ ba phong Đại Hà tông, Đoạn Tam Thuật và một số gương mặt mới.

Một khuôn mặt lạ trầm giọng hỏi:

- Chưởng môn, vội vã gọi chúng ta trở về chỉ vì để Thần cảnh Đại Hà tông ta và Ngự Yêu tông ám sát một đám Khí cảnh, Tinh cảnh sao?

Một người khác sắc mặt khó xem nói:

- Đúng vậy, cái này quá...

Phùng Thái Nhiên trầm giọng nói:

- Ám sát một đám Khí cảnh? Ha ha, các ngươi trở về nên không biết nhiều chuyện. Tám Thần cảnh ra ngoài chỉ sáu người trở lại nhưng vẫn hơi thiếu, thôi cũng được, tiếp theo nhất định phải dốc hết sức.

Ba cường giả Ngự Yêu tông trầm giọng nói:

- Phùng tông chủ yên tâm, Ngự Yêu tông ta nhất định sẽ dốc hết sức!

Phùng Thái Nhiên gật đầu, nói:

- Ừm!

Đoạn Tam Thuật hỏi:

- Chưởng môn, mọi chuyện sắp xếp xong chưa?

Phùng Thái Nhiên cười nói:

- Được rồi, Diêm Xuyên đã mời Thượng Vô Kỵ đến Diêm Vương điện, tiếp theo sẽ là quá trình Thượng Vô Kỵ ma hóa.

- Ma hóa?

Phùng Thái Nhiên cười lạnh nói:

- Chờ đi, Thượng Vô Kỵ rất nhanh sẽ trở thành tên điên.

Mạc Vô Hối nghi hoặc hỏi:

- Vậy chúng ta sẽ giết ai?

Phùng Thái Nhiên cười nói:

- Chủ yếu là hai người, Thượng Đại Sơn, Thượng Ân.

Mạc Vô Hối nhíu mày nói:

- Thượng Ân? Đó là nhi tử của Thượng Vô Kỵ, tu vi Khí cảnh. Thượng Đại Sơn? Đó là đệ đệ của Thượng Vô Kỵ, một trong năm Thần cảnh của Thượng U tông?

Phùng Thái Nhiên trầm giọng nói:

- Đúng vậy. Thượng U tông, Trung U tông xung đột hai tháng, tử thương gần trăm, Thượng Vô Kỵ rốt cuộc kêu đệ đệ Thượng Đại Sơn đến trong thành tọa trấn. Đây là nhân vật mấu chốt, chúng ta đợi gần một năm. Tới khi đó cùng nhau ra tay, quyết không thể để hắn chạy thoát!

Đoạn Tam Thuật cười nói:

- Yên tâm đi, chúng ta đến mười bốn Thần cảnh, chẳng lẽ không nhốt hắn được sao?

mười bốn Thần cảnh mai phục ở một tiểu sơn cốc phía xa.

Hai thực lực, gần năm mươi người giằng co, một bên đen, một đên đỏ.

Thủ lĩnh áo đỏ quát lạnh:

- Khốn kiếp, hôm nay các ngươi với cút ra khỏi đây!

Trong đám người thủ lĩnh áo đỏ xen lẫn Lưu Cương, Đan Thanh Tử ở một bên hát đệm.

Thủ lĩnh áo đen rống trở lại:

- Chỗ này là địa bàn của Thượng U tông ta, các ngươi cút đi!

Lưu Cương châm lửa thổi gió nói:

- Hừ! Cút? Ngươi nghĩ rằng chúng ta là chó sao? Kêu chúng ta cút?

Trong đám người, Đan Thanh Tử quát:

- Khốn kiếp, đã hai tháng, giết mười sư huynh đệ chúng ta. Đám tạp chủng các ngươi, ta liều mạng!

- Grao!

Ầm!

- Muốn chết!

Bùm!

Phút chốc hai phe lại mãnh liệt va chạm. Rút ra trường kiếm, lấy ra pháp bảo, chiến đấu trong sơn cốc ầm ĩ không dứt, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, xung đột lớn mới lại bắt đầu.

- A a!

Trong xung đột hỗn loạn truyền đến từng tiếng hét thảm.

- Hắn đánh bị thương Mã sư huynh, hãy báo thù cho Mã sư huynh!

- Lục sư đệ? Hắn làm Lục sư đệ tàn phế, đánh cho ta, đánh cho ta!

.........

......

...

Chiến đấu cực kỳ hỗn loạn, gần trăm người, Tinh cảnh, Khí cảnh ẩu đả nhau.

Lúc này sâu trong sơn cốc có bảy, tám người đến.

Người dẫn đâu là một ông lão tóc trắng, mắt sáng như ánh sao, bên cạnh lão là nhi tử của Thượng Vô Kỵ, Thượng Ân.

Thượng Ân cười khổ nói:

- Nhị thúc, lại đánh nhau.

Ông lão tóc bạc Thượng Đại Sơn nói:

- Cứ kéo dài như vậy không phải là cách. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Thượng Ân cười khổ nói:

- Chỉ cần phụ thân thấy Diêm Xuyên thì mọi chuyện dễ dàng giải quyết, nhưng có lẽ Trung U tông cũng biết tình hình gấp rút, nên mới từng bước ép sát.

Thượng Đại Sơn hừ lạnh:

- Hừ!

Tiếng hừ vang dội xông vào đám tu giả hỗn loạn.

Các tu giả dừng lại.

Mặt đất nằm bảy, tám người trọng thương.

Thượng Đại Sơn hừ lạnh nói:

- Khốn kiếp, ai cho các ngươi lá gan, dám đến địa bàn của Thượng U tông ta gây sự?

Một người đàn ông nằm trên mặt đất biểu tình độc ác nói:

- Đây không phải là Thượng U tông của ngươi, là của Trung U tông ta!

Thượng Đại Sơn mặt lạnh xuống, vung tay.

Ầm!

Người đàn ông vốn đã bị thương nặng giờ hộc máu, bay ra ngoài, thương càng thêm thương.

Thượng Đại Sơn lạnh lùng nói:

- Không lớn không nhỏ!

Lại có đệ tử Trung U tông tiến lên:

- Thì ra là Thượng Đại Sơn tiền bối. Thượng U tông chính mồm đồng ý nhường ra nơi đây, tại sao cứ không chịu đi?

- Ngươi là ai?

............

......

...

Thượng Đại Sơn quát mắng đám đệ tử Trung U tông.

Trong lúc mọi người không chú ý, Lưu Cương, Đan Thanh Tử mang theo đệ tử mới rồi đã bị thương nay còn nặng thêm rời khỏi đám người.

Lưu Cương ẩn vào núi rừng, Đan Thanh Tử mang đệ tử Trung U tông trọng thương hôn mê nhanh chóng xuyên qua rừng núi, chạy hướng Vô Ưu điện.

Mục Dã vương đang cùng thành chủ Trịnh Hồng nói chuyện rất là vui vẻ.

Đan Thanh Tử bỗng mang một người bị thương vọt vào đại điện.

Đan Thanh Tử sốt ruột xông vào đại điện, la lên:

- Sư phụ, không tốt, không tốt!

Mục Dã vương lạnh lùng nói:

- Khốn kiếp, không biết đây là đâu sao? Là chỗ cho ngươi xông loạn sao?

Đan Thanh Tử sốt ruột nói:

- Sư phụ, thành chủ, Thượng Đại Sơn của Thượng U tông xuống tay, không để ý tình cảm năm tông ta đánh bị thương đệ tử của Trung U tông. Người này bị Thượng Đại Sơn đánh thương, không cứu nữa thì sẽ hết thuốc cứu chữa.

Thành chủ Trịnh Hồng biến sắc mặt nói:

- Cái gì? Không thể nào!

Thành chủ Trịnh Hồng nhanh chóng tiến lên, thấy đệ tử Trung U tông hôn mê thì mặt trầm xuống, đẩy một chưởng vào người đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.