Phi chu rời xa chiến trường có Độc Đằng.
Đoàn người Diêm Xuyên đương nhiên không trông thấy cuộc chiến giữa Cái U vương và Dậu Nguyệt đạo quân.
Nhưng điều đó không cản trở Diêm Xuyên suy đoán. Quỷ đế? Âm phủ thiên triều thượng quốc? Kiếp trước mình ở dương gian, cũng giống nhau là thánh thượng một quốc.
Đối phó với Dậu Nguyệt đạo quân chắc quỷ đế cũng có thủ đoạn riêng, huống gì cả nước tiến vào, cường giả đông đúc. Dậu Nguyệt đạo quân chắc chắn không chiếm được ưu thế gì.
Phụng Âm Dương nghiêm túc nói:
- Hoàng thượng, dựa theo sư phụ ta để lại tin tức phong thủy thì lần này tế phong thủy thông hướng tiên giới lối vào sẽ mở rộng đến vạn trượng, hai mươi ngày sau lối vào thu nhỏ mãi đến trở về như lúc ban đầu.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Ồ? Hai mươi ngày? Có chuẩn bị mà đến, hai mươi ngày đủ cho cả nước hắn vào rồi.
Phụng Âm Dương chắc chắn nói:
- Thế giới này sẽ tự độn tu bổ nên tối đa liên thông tiên giới chỉ chừng hai mươi ngày, hơn nữa lần này mà thôi. Vì lần này dùng gần như một nửa cường giả mạnh nhất Nam Thần châu, còn có tất cả phong thủy sư mới thành công huyết tế, không thể làm lần thứ hai, trừ phi hoàn thành điều kiện lúc trước, nhưng nó quá khó khăn.
Diêm Xuyên hỏi:
- Ừm. vậy Hoàng Tuyền Lộ thì sao?
Phụng Âm Dương chắc chắn nói:
- Hoàng Tuyền Lộ đã mở thì sẽ không đóng lại nữa, chăc chắn quỷ đế có thể tùy ý tiến vào âm phủ thế giới chúng ta. Nhưng Hoàng thượng yên tâm đi, mặc dù âm phủ thế giới chúng ta không mạnh mẽ bằng dương gian nhưng có nhiều cường giả, quỷ đế kia không có khả năng một lần là xong, thậm chí, lần này quỷ đế diệt sát hàng loạt tông chủ tông môn là kẻ địch với toàn Nam Thần châu, sau này chắc chắn là rối loạn.
Diêm Xuyên nhìn Hoắc Quang, nói:
- Hoắc Quang, đáp xuống một thành trì, truyền ra tin tức quỷ đế xuất thế huyết tế cường giả các đại tông môn!
- Tuân lệnh!
Phụng Âm Dương cười hỏi:
- Hoàng thượng định đảo loạn Nam Thần châu?
Diêm Xuyên cười đáp:
- Đúng thế, tại sao phải để quỷ đế rảnh rỗi chứ?
Lối vào Hoàng Tuyền Lộ.
Cái U vương nhìn Độc Cô thế gia rời đi, lại ngó xung quanh, dường như đang tìm đám Diêm Xuyên, Mộng Hồng Anh.
Cái U vương thản nhiên nói:
- Tiểu nha đầu chạy nhanh thật.
Cái U vương không tìm thấy Mộng Hồng Anh cũng không đặc biệt kiếm, vì nàng ở trong mắt y chẳng đáng là gì.
Cái U vương trầm giọng hỏi:
- Lý khanh, để ngươi chuẩn bị cách cục 'cửu tinh phục chính' đã xong chưa?
Lý Thương Hải biểu tình phức tạp nói:
- Bẩm thánh thượng, phong thủy sư ở thế giới này đúng là lợi hại, thần tìm đến một trong hai phong thủy sư mạnh nhất thiên hạ, đã bố trí cửu tinh thành, chỉ chờ mãnh tướng, văn thần triều ta kế thừa. Tiếc là...
- Đáng tiếc cái gì?
Lý Thương Hải thở dài nói:
- Bẩm thánh thượng, vì không khiến nhiều nơi chú ý nên thiếu tay sai, trong đó tham lang tinh vì ngoài ý muốn đã bị kẻ lạ cướp lấy, thiếu di cửu tinh hiện tại chỉ còn lại tám tinh, xin thánh thượng trách phạt!
Cái U vương tò mò nói:
- Tham lang tinh? Thứ đó không thể khốn chế, trong đám quần thần của trẫm tìm đã lâu không thấy người thích hợp nhất, là ai kế thừa nó vậy?
Lý Thương Hải nói:
- Là một Con Của Sói, từ nhỏ lớn lên trong bầy sói, tính tình hung dữ, nhưng tâm linh thì trong suốt.
Cái U vương nghiêm túc nói:
- Con Của Sói? Thì ra là vậy. Lý khanh, ngươi không làm sai điều gì, lần này lập công lớn, ngay hôm nay trẫm phong co ngươi làm trấn quốc công, hưởng khí vận trung đẳng.
Lý Thương Hải hưng phấn kêu lên:
- Tạ ơn thánh thượng!
Cái U vương nghiêm túc nói:
- Nếu đã không có tham lang tinh thì tám tinh khác không được có sơ sẩy gì. Trẫm sớm lựa chọn các tướng chư thần rồi, dẫn theo họ nhanh chóng kế thừa bát tinh!
Lý Thương Hải khom lưng nói:
- Tuân lệnh!
Phía trên phi chu.
Sớm đã không còn thấy chiến trường Cái U vương pphias xa, Diêm Xuyên quay sang nhìn Mộng Hồng Anh đứng một bên.
Mộng Hồng Anh ăn mặc vẫn nóng bỏng như vậy, cầm cây roi dài, rất là hấp dẫn.
Diêm Xuyên nhìn Mộng Hồng Anh, nói:
- Mộng Hồng Anh, Lý Thương Hải sớm đuổi đi các tông môn mạnh nhất, không ngờ ngươi ở lại. Chắc ngươi đại biểu Thần Tông thánh địa?
Mộng Hồng Anh liếc Diêm Xuyên, lạnh lùng nói:
- Diêm Xuyên, mặc dù ngươi cứu ta nhưng ta sẽ không cảm kích ngươi!
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Ta không cần ngươi cảm kích, chỉ có một vấn đề muốn hỏi mà thôi.
- A?
Diêm Xuyên hít sâu, hỏi:
- Hiện tại Tử Tử sống có tốt không?
Mộng Hồng Anh nhìn Diêm Xuyên, biểu tình phức tạp, im lặng một lúc mới nói:
- Ngươi còn nhớ nàng, không uổng Tử Tử mối tình sâu đậm với ngươi. Yên tâm đi, Tử Tử sống tốt lắm, hiện tại ở thần tông ngụ thoải mái, chẳng qua có lúc ngẩn ngươi nhìn cây lược.
Diêm Xuyên giật mình.
- Lược?
Diêm Xuyên nghĩ tới. Lược? Không lẽ năm đó là Vô Ưu thành mình hai lần chải đầu cho Tử Tử, là cây lược đó? Cũng vì chải đầu cho Tử Tử mà đưa đến thiên phạt, may là lúc đó miêu miêu cùng thiên đính mạnh mẽ mới hóa hiểm thành an.
Lược? Tử Tử luôn mang nó theo bên người?
Mộng Hồng Anh nét mặt sa sầm nói:
- Diêm Xuyên, ta cảnh cáo ngươi!
Diêm Xuyên nhìn Mộng Hồng Anh:
- A?
Mộng Hồng Anh biểu tình tức giận nói:
- Nếu ngươi dám tổn thương Tử Tử thì Mộng Hồng Anh ta là người thứ nhất không tha cho ngươi!
Diêm Xuyên nhìn Mộng Hồng Anh, mỉm cười nói:
- Tử Tử là thê tử của ta, đây là chuyện phu thê chúng ta, không cần ngươi lo.
Mộng Hồng Anh trừng mắt:
- Ngươi...!
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Thần Tông thánh địa chắc ở Trung Thần châu? Vừa lúc đi qua cùng ngươi gặp mặt Tử Tử.
Mộng Hồng Anh thế mới bình tĩnh nỗi lòng chút:
- Hừ!
Thế giới quá lớn, phi chu bay đi cũng mất thời gian khá dài, thậm chí bay ra khỏi Nam Thần châu cần tới hai năm.
Một đường hướng bắc, mọi người tự tìm chỗ trên phi chu bế quan tu luyện.
Hai năm sau.
Một gian phòng nhỏ Mộng Hồng Anh ở, nàng thức tỉnh khỏi tu luyện, nhẹ nhàng đóng lại trận pháp, chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí.
*Ầm!*
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng vang thật lớn.
Mộng Hồng Anh biến sắc mặt, vội vọt lên sàn tàu.
Mộng Hồng Anh vịn lan can nhìn chỗ phát ra tiếng nổ.
Chỉ thấy phía xa một ngọn núi lửa phun trào, núi lửa to lớn xông tận trời, lửa bốc lên cao chiếu rọi mây đỏ rực, mưa lửa rơi bốn phương tám hướng, bên dưới các sinh linh gặp nguy hiểm.
Dã thú chạy loạn, bầy chim bay tứ tán, cực kỳ hỗn loạn.
Mộng Hồng Anh nhíu mày, đi tới đi lui trên sàn tàu, vội nhìn xung quanh.
Mộng Hồng Anh nhướng mày, nói:
- Không đúng, không đúng, chỗ này ta từng tới, nó là 'Độc cô hỏa sơn vực', khắp nơi núi lửa, không phải tuyến đường đi hướng Thần Tông thánh địa ta!
Vừa lúc này Hoắc Quang tuần tra đến.
Mộng Hồng Anh trầm giọng hỏi:
- Hoắc Quang, chỗ này không phải tuyến đường đi Thần Tông thánh địa ta, Diêm Xuyên định làm gì?
Hoắc Quang đối xử với Mộng Hồng Anh xem như khách sáo.
Hoắc Quang cười nói:
- Mông đạo hữu đừng lo, tổng tuyến đường vẫn là đi Thần Tông thánh địa, chẳng quac trên đường cách độc cô hỏa sơn vực không xa nên ngừng lại một thời gian ngắn, Hoàng thượng có một điệt tử ở đây, đi thăm viếng một chút rồi sẽ lên đường tiếp.
Mộng Hồng Anh biểu tình quái dị lặp lại:
- Diêm Xuyên? Điệt tử?
Khựng lại một lúc rồi Mộng Hồng Anh thoải mái, tuy nhiên biết điệt tử của Diêm Xuyên ở đây khiến nàng ngẩn ngơ. Diêm Xuyên mà có điệt tử?
Hoắc Quang cười nói:
- Đúng vậy, ban đầu phàm nhân quốc gia, Yến quốc thái tử, Diêm Vô Địch! Sau này đi theo Độc Cô Kiếm vương tu hành, Độc Cô gia tộc ở gần đây nên Hoàng thượng tiện đường ghé thăm.
Mộng Hồng Anh gật đầu:
- Ừm.
Ngược lại Mộng Hồng Anh hơi tò mò nhìn gian chủ điện mà Diêm Xuyên cư ngụ.
Mộng Hồng Anh biểu tình thay đổi.
- A?
Chỉ thấy xung quanh chủ điện Diêm Xuyên ở kết một tầng như là miếng băng mỏng, khói lạnh bốc lên.
Hoắc Quang cũng lộ vẻ tò mò:
- A?
Trong chủ điện, Diêm Xuyên ngồi xếp bằng điều chỉnh tu vi của mình.
Bỗng huyệt thần đình run lên, trong huyệt do 'Thôn thiên đạo kinh' ngưng tụ 'Thanh thiên lôi vân' bỗng nhiên run run.
Thanh thiên lôi vân run run hóa thành vòng xoáy to lớn mạnh hút nhiệt lượng xung quanh.
Nhiệt lượng?
Thanh thiên lôi vân hút, tất cả nhiệt lượng trong dại điện đều bị hút lấy, trong không gian kết một tầng băng mỏng.
Tiếp theo, băng sương dưới đất kéo dài ra ngoài điện.
Diêm Xuyên vui mừng mở to mắt:
- Thôn thiên đạo kinh? Rốt cuộc sắp đột phá?
Hiện tại Diêm Xuyên như là bị sương tuyết bao phủ, sắp bị đông cứng.
Diêm Xuyên kinh kêu:
- Lạnh quá, thôn thiên đạo kinh? Cái này mới tăng lên tầng thứ hai mà ta đã đông lạnh chịu không nổi rồi, công pháp gì thế này?
*Ầm!*
Diêm Xuyên đẩy cửa đại điện mở ra, vội vọt ra ngoài.
Lúc Diêm Xuyên xông ra vừa vặn đụng phải Mộng Hồng Anh và Hoắc Quang.
Hai người ngạc nhiên nhìn Diêm Xuyên.
Quanh người Diêm Xuyên đầy băng tuyết, giống như cả người đông thành băng vậy.
Mộng Hồng Anh bật cười nói:
- Diêm Xuyên? Ngươi luyện công kiểu gì vậy? Công pháp băng khối ư? Luyện mình thành khối băng?
Nguồn tại http://Truyện FULLDiêm Xuyên không rảnh cùng Mộng Hồng Anh đấu võ mồm, hiện tại hắn cảm thấy cả người ngày càng lạnh, má ơi, công pháp gì thế này?
Đột nhiên Diêm Xuyên nhìn hướng núi lửa phía xa phun trào, mắt sáng lên.
Diêm Xuyên ra lệnh nói:
- Hoắc Quang, trú đóng gần đây, chờ trẫm trở về!
Hoắc Quang lên tiếng:
- Tuân lệnh!!
*Vèo!*
Diêm Xuyên lao nhanh hướng núi lửa phun trào.
Trên đường bay đi Diêm Xuyên thấy ngày càng lạnh hơn, xung quanh khí lạnh nhiếp người, băng tuyết rơi đầy, hắn đi qua đâu thì tuyết nổi lên hoặc là mưa đá rơi.
Còn bản thân Diêm Xuyên hiện tại giống y như Mộng Hồng Anh nói, xung quanh hình thành băng tầng hình người, băng tầng ngày càng dày, như là muốn giam hắn vào trong núi băng.
Diêm Xuyên răng va lập cập nói:
- Lạnh quá, thanh thiên lôi vân, ngươi đúng là khiến ta muốn chết mà!
*Bùm!*
Diêm Xuyên nhảy vào trong núi lửa.
Dung nham núi lửa tận trời, khoảnh khắc Diêm Xuyên lao vào trong thì bỗng đông lại.
*Ca ca ca ca!*
Chỗ miệng núi lửa hình thành đá dung nham giống hình hoa nở.
Núi lửa to lớn phun trào chớp mắt đông lại, vô số sinh linh tứ tán mờ mịt nhìn trời.
Phía trên phi chu Mộng Hồng Anh há to mồm cứng đờ.
Mộng Hồng Anh nghẹn nửa ngày phun ra một câu:
- Thật sự là công pháp băng khối rồi!