Cổ Nguyệt Thánh Tử đứng trong đám người, nhíu mày nhìn phía xa Tử Tâm sơn trang tràn ngập sường mù.
Cổ Nguyệt Thánh Tử đến rất nhanh, thậm chí trước cả Mộng Hồng Anh, gã giấu trong đám người quan sát, nhưng không thể khẳng định đó có phải là đại trấn giới bia không.
Vô số nhánh cây mau chóng thu lại, từ từ rút vào thân thể đằng yêu hình người.
Diêm Xuyên nghi hoặc nhìn hướng đằng yêu:
- Tuyệt thế thần binh chi đằng yêu? Đệ thất?
Diêm Xuyên nhíu mày, kinh ngạc nói:
- Tuyệt thế thần binh? Xem ra ngươi đượ tiên nhân cương đại sáng tạo ra. Tuyệt thế thần binh? Ngươi xếp hạng bảy? Không lẽ còn có rất nhiều?
- A!
Đằng yêu hình người nhanh chóng thu nhỏ lại, hình dạng hơi giống với nhân sâm, vòng quanh Diêm Xuyên một vòng rồi dụi vào cánh tay hắn.
Diêm Xuyên vừa lòng gật gù nói:
- Mặc kệ ngươi đến như thế nào, nếu đã là của Diêm Xuyên ta thì chính là thuộc về ta! Đằng yêu? Nếu ngươi gọi là đằng yêu thì tư này ta kêu ngươi là Đằng Yêu đi!
- A!
Đằng Yêu vui vẻ kêu to, lại thu nhỏ, chui vào cổ tay trái của Diêm Xuyên, hình thành đồ án rễ cây.
Tuyệt thế thần binh? Lòng Diêm Xuyên sướng rơn.
Lần này đối diện thiên phạt, chẳng những không có bị thương, ngược lại tu vi tăng đến Thần cảnh bát tầng. Thôn thiên đạo kinh tăng lên đệ tam tầng, càng khiến Đằng Yêu tiến hóa đến trạng thái kiếp trước.
Tâm tình Diêm Xuyên cực tốt, vung tay áo, đạp bước đi ra ngoài sơn cốc.
Sơn cốc đã hoàn toàn thành sa mạc, Diêm Xuyên không thèm để ý.
Diêm Xuyên đi ra sơn cốc, trông thấy Tử Tử, Mộng Hồng Anh.
Mắt Tử Tử lóe ra lo âu, mắt Mộng Hồng Anh thì xẹt qua phức tạp.
Diêm Xuyên cười nói:
- Hồng Anh thánh nữ, lại gặp mặt.
Mộng Hồng Anh hừ lạnh:
- Hừ!
Hiển nhiên chuyện ở suối nước nóng trần trụi nhìn nhau vẫn đọng trong lòng nàng, hoặc bởi vì dè dặt mà vẻ mặt khó chịu nhìn Diêm Xuyên.
Tử Tử lo lắng hỏi:
- Xong rồi không?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Mọi chuyện đều xong.
Lúc này Kim Đại Vũ, Phụng Âm Dương, Hoắc Quang quay lại.
Tu vi của Kim Đại Vũ cao hơn Diêm Xuyên hai cảnh giới, liếc mắt liền nhận ra tu vi của hắn đến Thần cảnh bát tầng.
Kim Đại Vũ há to mồm, đùa chắc, tu vi tăng nhanh quá vậy?
Diêm Xuyên nói:
- Tử Tử, chúng ta nên đi thôi.
Tử Tử gật đầu:
- Ừm.
Mộng Hồng Anh bỗng thấy buồn phiền, nói:
- Phải đi sao?
Tử Tử cười nói:
- Ta muốn về nhà.
Mộng Hồng Anh không biết tại sao bỗng nhiên nói:
- Không bằng ta đi báo cho gia gia biết?
Tử Tử lắc đầu, nói:
- Không cần, đến ba mươi năm mà ta chưa từng gặp ông, hiện tại có thấy hay không thì chẳng quan trọng nữa.
Mộng Hồng Anh gật đầu:
- Vậy được rồi.
Diêm Xuyên nhìn hướng Khổng Ngạo Thiên.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ngạo Thiên thánh tử, mặc kệ phụ mẫu chúng ta có ân oán gì, hai chúng ta có cùng huyết mạch, ra khỏi Thần Tông thánh địa, đợi chúng ta an toàn liền thả ngươi đi.
Khổng Ngạo Thiên hưng phấn nói:
- A? Tốt, tốt! À mà chúc các ngươi vĩnh viễn không bao giờ tách ra!
Diêm Xuyên vung tay với Phụng Âm Dương. nguồn TruyenFull.vn
Phụng Âm Dương gật đầu, một luồng sáng trắng bắn lên chín tầng mây.
*Vèo!*
Ánh sáng trắng xông lên trời, như là một tín hiệu, sương khói bốn phía từ từ tán đi.
Sương khói tan, lộ ra chính giữa mặt đất hóa cát.
- Chuyện gì vậy? Tử Tâm sơn trang biến thành sa mạc ư?
- A, đó là Tử Tử thánh nữ, người đàn ông bên cạnh đứng gần như vậy, không muốn sống nữa ư?
............
......
...
Các tu giả bàn tán xôn xao.
Phía xa trong đám người, Cổ Nguyệt Thánh Tử nheo mắt.
Trong lúc mọi người ngoài ý muốn thì phía xa bay tới một chiếc phi chu, đáp xuống gần Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên dẫn dắt mọi người, từ biệt:
- Hồng Anh thánh nữ, cáo từ!
Mộng Hồng Anh không biết tại sao lòng đau đớn nhưng biểu tình vẫn thản nhiên, gật đầu.
- Muốn đi?
Không trung bỗng vang lên tiếng gầm.
Khổng Ngạo Thiên hưng phấn hét to:
- Cha, cha, ta ở đây nè!
*Vèo!*
Trên không trung bỗng hiện ra mười người, trong đó ó chín tên chính là cường giả Trung Hư cảnh đi theo Diêm Xuyên mấy tháng. Người dẫn đầu mặc đồ đen, mặt trắng bệch, mắt lóe tia sáng âm u.
Diêm Xuyên con ngươi co rút:
- Khổng Huyền Thủy!
Lần trước là công đức pháp tướng, lần này là bản thể đến.
Nếu là lúc trước, dù có nắm giữ Khổng Ngạo Thiên thì Diêm Xuyên cũng không yên lòng, nhưng bây giờ Đằng Yêu sống lại, hắn có vũ khí bí mật!
Bốn phía vang tiếng rống:
- Bái kiến Quý Thần điện chủ!
Khổng Huyền Thủy lạnh lùng nhìn đoàn người đứng trước phi chu.
Khổng Huyền Thủy thanh âm lạnh băng nói:
- Ngươi còn dám trở vè?
Diêm Xuyên cười nói:
- Không ngờ Khổng điện chủ bế quan luyện bảo cũng đi ra đưa tiễn ta.
Khổng Huyền Thủy quát lạnh:
- Đưa tiễn? Ha ha ha, để lại ngự tỉ của ngươi, thả con ta ra, nể tình ngươi là con của Khổng Tố Tố ta tha cho khỏi chết, cút khỏi Thần Tông thánh địa đi!
Diêm Xuyên ánh mắt lạnh lẽo, nói:
- Ha ha ha ha! Ngự tỉ của trẫm?
Bốn phía nhìn chằm chằm thái độ của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Trẫm muốn đi không ai có thể ngăn cản, muốn lấy ngự tỉ của trẫm thì đến Đại Trăn đi!
- A?
Khổng Huyền Thủy con ngươi co rút, khí thế cường đại tỏa ra ập hướng mọi người.
Kim Đại Vũ bước ra một bước, khí thế hung ác giằng co, nhưng cuối cùng gã kém hơn Khổng Huyền Thủy một chút, khí thế khó mà chiếm trên cơ.
Mộng Hồng Anh bước ra một trước, trầm giọng quát:
- Quý Thần điện chủ, ngươi làm vậy là sao?
Khổng Huyền Thủy lạnh lùng phản bác:
- Hồng Anh nha đầu, người ngoài như hắn bắt có thánh tử mà ngươi đi bảo vệ hắn?
Mộng Hồng Anh khuyên nhủ:
- Bọn họ chỉ là lo lắng Quý Thần điện chủ không chịu buông tay mà thôi, ta tin tưởng con người Diêm Xuyên. Hắn đã nói khi an toàn sẽ thả Ngạo Thiên thánh tử ra.
Khổng Huyền Thủy lắc đầu nói:
- Nhưng ta không tin.
Mộng Hồng Anh nhíu mày nói:
- Nếu ngươi không tin thì ta đi chung với họ, ra khỏi Thần Tông thánh địa ta sẽ mang Ngạo Thiên thánh tử trở về, sao hả?
Hiển nhiên Khổng Huyền Thủy không chịu bỏ qua, nói:
- Chuyện của ta không cần làm phiền ngươi!
Mộng Hồng Anh xụ mặt:
- Ngươi...!
Diêm Xuyên nhìn mht, cười khẩy nói:
- Khổng Huyền Thủy, thượng hư cảnh đệ nhất tầng, ngươi mới lên thượng hư cảnh không lâu?
Khổng Huyền Thủy nheo mắt:
- A?
Diêm Xuyên cười nói:
- Tử Tử, chúng ta đi thôi.
- Đi? Các ngươi không thể đi!
Khổng Huyền Thủy mặt sa sầm, nhoáng người lên chộp hướng Diêm Xuyên.
*Ầm!*
Trong sa mạc bỗng vươn lên một nhánh cây to cỡ thùng nước, tựa như giao long quất hướng Khổng Huyền Thủy.
- A?
*Ầm!*
Va chạm mạnh mẽ dấy lên bão tố, bão cát xung quanh bay lên trời.
Khổng Huyền Thủy khựng lại, mắt lóe tia kinh ngạc.
Không chỉ mình Khổng Huyền Thủy, tất cả người quen Diêm Xuyên đều biết sắc mặt. Nhánh cây rút về sa mạc, không ai biết nó từ đâu đến, nhưng hiểu một điều là Diêm Xuyên chặn lại Khổng Huyền Thủy!
Cổ Nguyệt Thánh Tử há hốc mồm kinh ngạc nhìn tình hình.
Kim Đại Vũ kính nể nhìn Diêm Xuyên, hiện tại nó không còn nghi ngờ gì thực lực của Diêm Xuyên nữa.
Mắt Khổng Huyền Thủy lóe tia không tin:
- Sao có thể?
Khổng Ngạo Thiên kêu lên:
- Cha đừng lo lắng, ta sẽ nhanh chóng trở về!
Mặc dù Khổng Ngạo Thiên kiêu ngạo coi trời bằng vung nhưng với phụ thân mình vẫn rất kính yêu. mới rồi một kích Khổng Ngạo Thiên đã nhìn ra điều gì, phụ thân không chiếm chút ưu thế, tiếp tục đánh lỡ như bị thương thì biết làm sao?
Nhưng nghĩ đến một roi thoáng qua vừa rồi thì tất cả vững bụng.
- Tuân lệnh!
Tham Lang lập tức thả Khổng Ngạo Thiên ra.
Khổng Ngạo Thiên ôm kinh ngạc, khó hiểu đi khỏi Diêm Xuyên.
Khổng Ngạo Thiên hưng phấn kêu lên:
- Phụ, phụ thân? Ta tự do!
Khổng Huyền Thủy khó hiểu nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Không biết huyết mạch của Khổng Ngạo Thiên thì thôi, nếu đã biết có cùng dòng máu với ta, Diêm Xuyên ta không có lý nào dùng thân thích làm con tin. Tử không phụ ta, ta không phụ tử!
Tử không phụ ta, ta không phụ tử?
Khổng Ngạo Thiên biểu tình phức tạp nhìn Diêm Xuyên. Ý của Diêm Xuyên là ngươi không có đối phó ta thì ta sẽ không châm chích ngươi, bởi vì chúng ta là thân thích?
Khổng Ngạo Thiên rất hận Diêm Xuyên, nhưng hiện tại lòng hơi phức tạp.
Diêm Xuyên nói với Tử Tử:
- Tử Tử, chúng ta đi thôi.
Tử Tử gật đầu:
- Ừm.
Khổng Huyền Thủy hét to:
- Không được đi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Sao hả? Chưa chết tâm với ngự tỉ của ta?
Khổng Huyền Thủy biểu tình phức tạp, cuối cùng trầm giọng nói:
- Nếu ngươi đã thả con ta, làm cửu cửu ta không lấy ngự tỉ của ngươi, ngươi có thể đi, nhưng mà...!
Khổng Huyền Thủy ánh mắt lạnh lùng chỉ Tử Tử:
- Nàng, không được đi!
Tử Tử? Không được đi?
Tử Tử ánh mắt âm trầm. Diêm Xuyên che chở nàng sau lưng, biểu tình lạnh băng.
Mộng Hồng Anh hét lên:
- Quý Thần điện chủ, Tử Tử thánh nữ là gia gia ta phong, không chịu ngươi quản chế!
Khổng Ngạo Thiên khó hiểu hét lên:
- Cha định làm gì? Để họ đi đi!
Khổng Huyền Thủy nhíu mày nói:
- Cha là vì tốt cho ngươi!
Khổng Ngạo Thiên hú hét:
- A? Tốt cho ta? Ta không cần, cha, nàng và Diêm Xuyên là phu thê, người giữ lại họ làm gì?
Khổng Huyền Thủy trầm giọng nói:
- Phu thê? Diêm Xuyên không xứng, trượng phu của nàng chỉ có thể là ngươi!
Khổng Ngạo Thiên kinh sợ hét:
- Ta không cần, ta không cần ôn thần, cha, ta không cần!
Người xung quanh tập thể im lặng.
Hai phụ tử lục đục nội bộ?
*Bốp!*
Khổng Huyền Thủy tát cho Khổng Ngạo Thiên một bạt tai.
Đánh xong một cái tát Khổng Huyền Thủy có chút hối hận. Đây là lần đầu tiên Khổng Ngạo Thiên bị phụ thân tát tai, che miệng, mắt tràn đầy không tin, lệ tuôn trào.
Khổng Ngạo Thiên khóc:
- Cha, cha đánh ta! Hu hu, mẫu thân, cha đánh ta kìa!
Đám tu giả xung quanh câm nín, tâm tính của Khổng Ngạo Thiên hơi quá rồi đi? Giờ khóc kêu người mẹ đã chết?
Khổng Huyền Thủy nhỏ giọng khuyên:
- Ngạo Thiên, vi phụ làm sao hại ngươi được? Ngươi có biết mệnh cách của Tử Tử là gì không? Vì sinh ra loại mệnh cách này, năm đó vi phụ làm biết bao thủ đoạn mới khiến phụ mẫu của Tử Tử kết hợp, tất cả chỉ vì ngươi, vì ngươi!
Khổng Huyền Thủy nhỏ giọng không để người khác nghe thấy, người ngoài còn tưởng là gã an ủi con trai.
Có phụ thân như vậy khiến đám tu giả hâm mộ đỏ cả mắt.
Khổng Ngạo Thiên lau nước mắt, khó hiểu hỏi:
- Vì ta ư?
Khổng Huyền Thủy nhỏ giọng an ủi:
- Đúng vậy, ngươi có thể chất đặc biệt, lúc trước vi phụ biết điều này xong có thể nói là tốn hao công sức mới tìm ra mệnh cách phụ mẫu của Tử Tử. Ngươi nhất định phải có được nàng, con ta chắc chắn sẽ trở thành kiêu ngọa của Khổng gia, đám Trung Hư cảnh đó hỗ trợ Khổng Ma Kha, Ma Kha thiên tử chứ gì? Hừ, tương lai thành tựu của con ta không kém gì hắn đâu!