"Ta cược ba tỉnh, bốn mươi hai thành Nam Cương Yến Quốc! Ngươi dám đánh cuộc không?" Diêm Xuyên nghiêm nghị nói.
"Hả? Ba, ba tỉnh? Bốn mươi hai thành?" Lưu Cương hít sâu, lắp bắp hỏi.
Điều kiện này tương đương với một phần năm lãnh thổ của Yến quốc, lấy toàn bộ Nam Cương ra đặt cược?
Không chỉ có Lưu Cương, thái tử Diêm Vô Địch ở phía sau cũng biến sắc, phải biết rằng, trước đó đặt sáu thành trì đã rất mạo hiểm, sao Diêm Xuyên còn đánh cược như vậy?
"Như thế nào? Không dám sao?" Diêm Xuyên cười nói.
"Buồn cười, không phải ta không dám mà là ngươi có thể xuất ra không?" Lưu Cương quát lớn.
"Trong Yến quốc, lời của ta chính là lời của Yến Đế, ngươi nói ta có thể xuất ra không?" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
"Ngươi, ngươi, ngươi!" Lưu Cương nhất thời câm lặng.
"Bốn mươi hai thành mà thôi, hãy hỏi thử sư tôn của ngươi xem hắn có dám hay không!" Diêm Xuyên chế giễu.
"Sư, sư tôn?" Lưu Cương nhìn về phía Mục Dã Vương thăm dò.
Bốn mươi hai thành, một mình Lưu Cương hắn không dám tự quyết định.
Mục Dã Vương nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên trầm mặc một chút rồi đột nhiên cười to nói:"Ha ha ha ha, tốt, không hổ là con của Diêm Đào, đến khí phách cũng giống nhau, bốn mươi hai thành sao? Chỉ bốn mươi hai thành, Bắc Cương Đại Trịnh ta cũng có bốn mươi hai thành, Lưu Cương, cược với hắn!"
"Vâng!" Lưu Cương ứng tiếng trả lời.
Ở trong mắt Mục Dã Vương, Lưu Cương có tu vi Lực Cảnh thập trọng, còn tu vi của Diêm Xuyên chỉ đạt Lực Cảnh bát trọng, hơn nữa chắc chắn là Diêm Xuyên không có kinh nghiệm bằng, sao Lưu Cương có thể thua trận này được?
"Diêm Xuyên, nếu như ngươi đã muốn quốc gia tàn lụi thì mau tới đây, hahaha!" Lưu Cương ổn định lại tâm thần rồi cười nói.
Ở bên cạnh Diêm Vô Địch lộ vẻ lo lắng nhưng lời nói sắp buông ra lại không biết tại sao chợt nhịn xuống. Hắn nhìn về phía Diêm Xuyên đầy phức tạp.
"Đánh cuộc, có thể, nhưng ta phải hỏi cho rõ ràng, là một mình ngươi cùng ta so đấu hay là ngươi với Mục Dã Vương cùng đối phó ta?" Diêm Xuyên cười cười nói.
"Láo xược!" Mục Dã Vương trợn mắt, giận dữ hét lên.
"Hừ sư tôn của ta chắc chắn sẽ không nhúng tay vào, chỉ một mình ta đấu với ngươi!" Lưu Cương cũng quát lên.
"Được thôi, có điều ta xuất kiếm rất nhanh, nếu không dừng tay kịp, một khi Mục Dã Vương ngươi thấy đồ đệ bảo bối bị nguy hiểm thì cứ cứu người đi nhá!" Diêm Xuyên cười nói.
"Cuồng vọng!" Thanh âm Mục Dã Vương lạnh lùng vang lên.
"Diêm Xuyên, chẳng lẽ ngươi chỉ có công phu miệng lưỡi? Nhanh xuất kiếm!" Lưu Cương quát.
"Ta không có kiếm!" Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Mục Dã Vương: "….!"
Lưu Cương:"…! "
"Chất nhi, đem Tử Thanh kiếm của ngươi cho ta mượn dùng một chút, sau khi đánh bại Lưu Cương, ta sẽ trả lại cho ngươi!" Diêm Xuyên nhìn về phía Diêm Vô Địch và nói.
Sắc mặt Diêm Vô Địch hiện vẻ phức tạp cổ quái nhìn Diêm Xuyên.
"Vương thúc, mời!" Diêm Vô Địch có chút không tình nguyện đưa Tử Thanh kiếm sang.
Cầm lấy Tử Thanh Kiếm trong tay, đầu ngón tay của Diêm Xuyên khẽ búng ra.
"Đinh!"
"Tử thiết nguyên chất? Kiếm tốt, càng đặc biệt hơn là nó phù hợp với thể chất "Thiên Sinh Kiếm Cốt", xem ra vị sư phụ mà con mới bái cũng là một người rất hiểu kiếm!" Diêm Xuyên tán thưởng nói.
"Ồ?" Diêm Vô Địch ngạc nhiên.
Diêm Xuyên cầm Tử Thanh Kiếm nhẹ nhàng vung lên hai đường, tiếp đó nhìn về phía Lưu Cương nói:"Đến đây đi, ta ra tay rất nhanh đấy!"
"Hừ!" Lưu Cương hừ một tiếng lạnh lùng.
Ngay khi đó, đầu ngón tay của Lưu Cương đã vung lên.
"Vù!"
Phi kiếm Lưu Quang bỗng phát ra tiếng rung.
"Hưu…u…u!"
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu xanh liền phóng tới phía Diêm Xuyên với tốc độ cực nhanh, giống như muốn xuyên thủng Diêm Xuyên chỉ trong một chiêu.
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào phi kiếm.
Ánh mắt Diêm Xuyên tập trung lại, Tử Thanh kiếm trong tay bỗng nhiên đâm về phía trước một nhát.
"Đinh!"
Hai kiếm đột ngột va chạm vào nhau làm bắn ra vô số hoa lửa.
Phi kiếm bị bắn ngược trở về.
Trong chớp mắt đó, một vài ánh mắt chợt co rụt lại.
Mục Dã Vương, Thanh Long, Tửu Kiếm Sinh, thậm chí là Diêm Vô Địch với thể chất Thiên Sinh Kiếm Cốt.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Diêm Xuyên, bởi vì chiêu kiếm vừa rồi quá chuẩn xác, chuẩn đến mức có thể nói khó tin.
Trong lúc Diêm Vô Địch chiến đấu, kiếm chỉ tiếp xúc với nhau ở lưỡi kiếm, còn Diêm Xuyên lại là ở mũi kiếm.
Một điểm nhỏ như vậy mà Diêm Xuyên lại có thể đâm trúng ư?
"Trùng hợp? Nhất định là trùng hợp!" Tửu Kiếm Sinh lắp bắp lẩm bẩm.
Vẻ mặt của Diêm Vô Địch lại càng phức tạp, ánh mắt của Mục Dã Vương cũng hiện lên vẻ ngưng trọng.
Trong nháy mắt sau khi va chạm, phi kiếm lại tiếp tục bắn ngược trở lại, một lần nữa đâm về phía Diêm Xuyên.
Đúng lúc này, Diêm Xuyên đột nhiên mãnh liệt xoay người lại.
Hắn xoay người rất nhanh, rất mạnh!
Tử Thanh kiếm trong tay hắn cũng bị quăng mạnh một vòng, lúc tốc độ đạt đến cực hạn thì vừa vặn quay được một vòng.
Khi Tử Thanh Kiếm chĩa về phía Lưu Cương, Diêm Xuyên bỗng nhiên buông lỏng tay ra, tiếp đó liền cung cấp một phần trợ lực cho Tử Thanh Kiếm.
"Đi!" Diêm Xuyên quát lên.
Tử Thanh kiếm rời khỏi tay hắn bay ra, bắn thẳng đến Lưu Cương ở cách đó không xa với một tốc độ cực kì khủng khiếp chẳng khác gì phi kiếm.
"Véo.....ooo!"
Tử Thanh Kiếm cùng phi kiếm gần như lướt sát qua nhau, Tử Thanh kiếm bắn về phía Lưu Cương, phi kiếm đâm về phía Diêm Xuyên.
Chứng kiến tình huống như vậy, tất cả mọi người liền hóa đá tại chỗ.
"Diêm Xuyên đang làm gì? Tại sao hắn lại ném kiếm đi như thế?"
"Hắn điên rồi, Tử Thanh Kiếm đâu phải phi kiếm?"
"Hắn nghĩ rằng nó là phi tiêu sao?"
….
….
….
Không chỉ người ở bốn phía mà ngay cả Diêm Vô Địch và Mục Dã Vương cũng bị một màn này làm cho sững sờ.
Chỉ trong chớp mắt, phi kiếm đã đến trước mặt của Diêm Xuyên, dường như hắn sẽ bị phi kiếm lấy mạng.
Nhưng lập tức Diêm Xuyên khẽ xê dịch, thân thể hơi nghiêng sang một bên, tránh thoát phi kiếm trong gang tấc.
Phi kiếm bay sát qua chóp mũi của Diêm Xuyên, đúng là cực kì nguy hiểm.
Bấy giờ tất cả mọi người đều cho rằng phi kiếm tấn công không thành sẽ quay về nên hầu hết ánh mắt đều nhìn về phía Tử Thanh kiếm.
Song Diêm Xuyên lại tiếp tục ra tay, cánh tay phải của hắn đã duỗi ra từ lúc nào, chụp lại thành trảo, đang lúc mọi người chưa kịp thấy rõ thì hắn đã chụp được chuôi của phi kiếm.
Bắt lấy chuôi của phi kiếm ư?
Ném Tử Thanh Kiếm đi, lại bắt được phi kiếm?
Diêm Vô Địch kinh ngạc nhìn đấu pháp quái dị này.
Nhưng tất cả vẫn còn chưa kết thúc, Diêm Xuyên lại một lần nữa xoay người, vung mạnh phi kiếm một vòng, tạo ra một luồng động năng cực lớn. Ngay khi thân hình của Diêm Xuyên đột ngột chững lại, hắn liền ném mạnh một cái, phi kiếm lập tức bắn ra bay về phía Lưu Cương.
Tử Thanh Kiếm và phi kiếm đồng thời lao về phía Lưu Cương.
Hai lần xoay người đẹp đẽ, hai kiếm đồng loạt đâm về Lưu Cương.
Biến hóa kinh hồn làm cho mọi người vây quanh đều như ngừng thở, mắt long lên.
"Véo.....ooo!" "Véo.....ooo!"
Tử Thanh Kiếm tới trước mặt Lưu Cương đầu tiên. Mũi kiếm đáng sợ đã xuất hiện trước mặt, Lưu Cương làm sao còn tâm tư mà khống chế phi kiếm chứ? Hơn nữa phi kiếm giờ phút này như bị một luồng lực lớn giữ lại, khiến cho mình không thể nàokhống chế nó như bình thường.
"A!"
Lưu Cương hoảng sợ hướng về phía sau lui lại.
Nhưng cho dù có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn song kiếm?
"Véo!" "Véo!"
Hai thanh kiếm mang theo sát khí ngập trời, chỉ trong giây lát sẽ đâm thủng Lưu Cương.
"Sư tôn!" Lập tức Lưu Cương hoảng hốt kêu lên.
"Keng!" "Keng!"
Đột nhiên Mục Dã Vương chợt đứng chặn trước mặt Lưu Cương, hai tay mỗi bên bắt một thanh kiếm, các đầu ngón tay nắm lại, song kiếm tức thì run rẩy mãnh liệt.
"Ồ!" Mục Dã Vương kinh ngạc nhìn song kiếm bị nắm trong tay.
Lưu Cương tìm được đường sống trong cõi chết, đầu ướt đẫm mồ hôi, liên tục thở dốc, trong nội tâm vẫn còn hoảng sợ, chưa trấn định lại được.
Tất cả những người ở xung quanh đều bị tác động trước cảnh tượng kích động vừa rồi, trong lòng mỗi người đều sục sôi hẳn lên.
"Hay!" Mặc Vũ Hề kêu lên đầu tiên.
Mặc Vũ Hề nhìn về Diêm Xuyên, trong mắt hiện lên từng trận kích động, tựa như hai kiếm kinh nhân vừa rồi là do chính mình xuất ra vậy.
"Hay, hay, kiếm pháp hay!" Tửu Kiếm Sinh cũng hồi tỉnh, khen.
"Quá lợi hại, thật sự là quá lợi hại, không thể tưởng được rằng kiếm pháp còn có thể xuất ra như vậy!"
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cách sử dụng kiếm như vậy, quá đẹp!
"Ném kiếm, đoạt kiếm, rồi lại ném kiếm! Thật đặc sắc, đúng là không thể tưởng được!"
"Diêm Xuyên? Con của Diêm Đào? Quả nhiên là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh!"
…
…
…
Khắp nơi vang lên từng trận âm thanh khen ngợi, quả thực chiêu thức vừa rồi của Diêm Xuyên đẹp đến cực điểm.
Diêm Vô Địch phức tạp nhìn "Vương thúc" của mình, tuy bản thân được xưng là thiên tài kiếm đạo, nhưng không đến một hiệp đã thất bại dưới tay Lưu Cương, chẳng lẽ kiếm pháp của Vương thúc lợi hại hơn mình?
"Không, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi, nhất định sẽ trở thành kiếm tu mạnh nhất trong thiên hạ!" Diêm Vô Địch siết chặt nắm tay, tự thề với lòng.
Tiếng reo hò bốn phía không ngừng vang lên. Phía đối diện, sắc mặt của Mục Dã Vương và Lưu Cương lại cực kỳ khó coi.
Việc Mục Dã Vương xuất thủ đã chính thức tuyên cáo Lưu Cương đã hoàn toàn thất bại!
Bốn mươi hai thành của Đại Trịnh quốc cũng trong thời gian ngắn ngủi đã hoàn toàn đổi chủ.
"Sư, sư tôn, con không nghĩ tới Diêm Xuyên lại quăng kiếm, càng không ngờ hắn lại xuất thủ đoạt phi kiếm của đệ tử, đệ tử,…!" Lưu Cương vội vàng giải thích.
Nhưng giải thích thì có ích gì? Thất bại vẫn là thất bại.
Không thể tưởng được Diêm Xuyên hắn lại có thể ném Tử Thanh Kiếm, chẳng kịp đề phòng thì tất nhiên sẽ thất bại.
Mục Dã Vương nắm song kiếm trong tay, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Diêm Xuyên.
Thủ đoạn đẹp mắt của Diêm Xuyên chẳng khác gì tát cho mình một phát, làm cho mình không thể ngăn cản chút nào.
"Diêm Xuyên!" Mục Dã Vương lạnh lùng cất tiếng.
"Đa tạ bốn mươi hai thành của Mục Dã Vương! Diêm Xuyên tạ ơn!" Diêm Xuyên cười nói.
Giờ phút này, tiếng cười của Diêm Xuyên thật sự rất chói tai.
"Ha ha ha ha, đứa con ngoan của Diêm Đào!" Giọng nói của Mục Dã Vương cực kì lạnh lẽo.
Trong lúc nói, trong tay Mục Dã Vương đột nhiên bùng lên ánh sáng đen, dường như muốn phá hủy Tử Thanh kiếm để phát tiết nỗi hận trong lòng.
"Dừng tay!" Diêm Vô Địch lo lắng hô lên.
"Ai dám hủy kiếm của ta!" Đột nhiên từ trong không trung truyền đến một tiếng gầm thật lớn.
"Vù!" "Vù!" "Vù!"
Cùng với tiếng gầm, một luồng kiếm ý cường đại đồng thời được phóng ra, tức thì gần trăm người ở bốn phía chỉ cần người nào có kiếm thì thanh kiếm đều đột nhiên run rẩy. Giống như tất cả sắp nghênh đón kiếm vương vậy.
Tử Thanh Kiếm, phi kiếm Lưu Quang mặc dù bị Mục Dã Vương nắm trong tay nhưng giờ phút này cũng rung động kịch liệt.
Tửu Kiếm Sinh cảm nhận được sớm nhất, hắn nhanh chóng nắm chặt bội kiếm của mình, lúc này mới khiến bội kiếm không kêu lên theo.
"Véo!"
Bỗng nhiên Tử Thanh kiếm rời khỏi tay Mục Dã Vương bay vào giữa sân.
Mà ở giữa sân cũng đột nhiên nhiều ra thêm một người, một nam tử mặc áo bào gai màu đen, tóc mai hai bên đã bạc trắng, đứng sừng sững ở giữa sân, từ chỗ đứng, một cỗ kiếm ý bi thương ào ào phóng ra.
"Bộp~!" Nam tử chụp lấy Tử Thanh kiếm.
"Sư tôn!" Diêm Vô Địch kinh hỉ gọi.
"Độc Cô Kiếm Vương" Lông mày Thanh Long khẽ nhíu lại.
Nam tử áo đen đứng giữa sân, trong tay nắm Tử Thanh kiếm, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Mục Dã Vương, hai mắt giống như hai thanh kiếm phóng ra, cực kì sắc bén.
Khí thế mạnh mẽ, như một thanh bảo kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng người.
Text được lấy tại Truyện FULLTrước luồng khí thế này, rất nhiều trong số các cường giả đang đứng quan sát ở xung quanh phải dồn dập lui về sau.
"Là ngươi, Độc Cô Kiếm Vương?" Sắc mặt Mục Dã Vương lập tức trở nên rất khó coi.
"Kiếm của đồ đệ ta tại sao lại ở trong tay ngươi?" Độc Cô Kiếm Vương lạnh lùng chất vấn.