Tiên Quốc Đại Đế

Chương 50: Nỗi nhục của Yến Quốc



Thao trường Yến Kinh!

Dựa lưng vào một toà núi lớn, bên dưới chân núi được lát bằng đá trắng, tường cao vây xung quanh bốn phía mà bên trong bốn bức tường chính là một thao trường cực lớn.

Trên thao trường lúc này có năm loại khôi giáp tướng sĩ chia ra đứng tại năm vị trí khác nhau, mỗi vị trí là một phương thế lực.

Tại hướng chính bắc, Yến Đế thân mặc Long bào đang ngồi trên Long ỷ. Bên cạnh hắn là một đám trọng thần cao thủ của Yến quốc, còn trước mặt thì bày rất nhiều rượu ngon cũng như sơn hào hải vị. Nhưng trên mặt hắn lúc này không có tâm tình thưởng thức những thứ này mà thay vào đó là vẻ mặt lo lắng đang tập trung quan sát tình huồng trên sân đấu.

Giờ phút này trên sân đấu có hai gã cường giả đang chém giết lẫn nhau.

Bóng đao ánh kiếm liên tục hợp rồi lại phân, rồi đột nhiên hai tia ánh sáng màu hồng, lam theo hai người tách ra, lúc này sau một hồi chiến đấu kịch liệt nhưng hai bên vẫn bất phân thắng bại.

Đứng ngay tại hướng đông bắc lúc này cũng là một phương thế lực khác.

Trong đám người đứng đó, có Lưu Cương cung phụng của Trịnh quốc, hiển nhiên đây chính là đám người đại biểu cho Trịnh quốc tham gia hội đàm lần này.

Một người trong đó, mặc Long bào tứ trảo, hiển nhiên đây chính là Thái tử Trịnh quốc.

Chẳng qua trong nhóm người này, hình như cũng không lấy Thái tử Trịnh quốc làm người chủ trì đại cục.

Lưu Cương lúc này ngồi ở bên cạnh Thái tử Trịnh quốc, rõ ràng địa vị hắn cũng không thua kém Thái tử. Mà Lưu Cương giờ phút này lại đang nịnh nọt một người đàn ông trung niên.

- Tam sư huynh, nghe nói ngài đã luyện Tinh hóa Khí tiến vào Khí cảnh rồi phải không?

Lưu Cương nhỏ giọng hỏi.

- Đúng vậy, ngay tại mấy tháng trước, khi ngươi cùng sư tôn đi trước Phong Thuỷ trận, ta đã đột phá lên Khí cảnh! Khí cảnh a, cảm giác thật sự khác biệt!

Người đàn ông trung niên kiêu ngạo nói.

- Đó là do tam sư huynh kỳ tài ngút trời, sư đệ thật sự hâm mộ từ lâu, sau này nếu sư đệ có gì không hiểu, kính xin tam sư huynh vui lòng chỉ giáo!

Lưu Cương nịnh nọt nói.

- Ha ha ha, sư huynh đệ cùng nhà, tất nhiên là phải như vậy rồi!

Tam sư huynh thoả mãn nói.

- Nghe nói sư huynh có hai đại yêu sủng, thứ nhất chính là Tam Thải Thần Ngưu này, lực lượng vô cùng, sức mạnh vô biên, so với yêu xà thu được lúc trước của ta mạnh hơn mấy lần?

Lưu Cương quay về phía sau, nhìn một con trâu to lớn cao hai trượng nói.

- Yêu xà của ngươi sao? Hắc hắc! Nó há có thể cùng thần ngưu của ta so sánh? Mặc dù cả hai đều có tu vi Tinh cảnh, nhưng mười con yêu xà của ngươi cũng không phải đối thủ của thần ngưu này!

Tam sư huynh khinh thường nói.

- Ha ha...đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa đệ nghe nói huynh còn có một con yêu sủng khác, hơn nữa còn là loại yêu thú phi hành hiếm có mà ngay cả đại sư huynh cũng đều hâm mộ không thôi!

Lưu Cương tán thán nói.

- Ha ha ha ha, không sai, đại sư huynh thực lực mạnh hơn so với ta nhưng nói về mặt yêu sủng, chính xác là mỗi lần chứng kiến 'Bức Thần' của ta đều hâm mộ không thôi!

Tam sư huynh tự đắc nói.

- Vậy con Bức Thần này đang ở đâu?

Lưu Cương hỏi.

- Ta đã ra lệnh cho nó đi kiếm ăn rồi, đệ không cần quản nó!

Tam sư huynh cười nói.

- Yêu thú của Tam sư huynh đều tùy ý nuôi thả, có thể thấy được tam sư huynh đối việc nô dịch đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, trong đám môn hạ của sư tôn hẳn là không có người nào có thể so sánh!

Lưu Cương liên tục nịnh hót nói.

- Ha ha ha ha!

Tam sư huynh bị nói một hồi nở ruột nở gan.

Lưu Cương một bên nịnh nọt tam sư huynh, một bên nhìn nhìn trong sân đấu.

- Nhưng mà lại nói, lần này năm quốc gia đánh cược với nhau cùng với sự tưởng tượng của ta có chút bất đồng a!

Tam sư huynh nhìn trận đấu đang diễn ra trong thao trường, trầm giọng nói.

- A? Tam sư huynh vì sao lại nói như vậy?

Lưu Cương nghi hoặc nói.

- Nguyên bản ta chuẩn bị nhìn xem tên tiểu nghiệt chủng Diêm Xuyên kia ra sao, đáng tiếc, hắn không đến!

Tam sư huynh đáng tiếc nói.

- Ừ, có lẽ là hắn không dám đến!

Lưu Cương cười làm lành nói.

- Còn nữa, không phải các cung phụng của quốc gia đều là Lực cảnh viên mãn sao? Như thế nào Tinh cảnh lại nhiều như vậy? Yến quốc có ba người, Hàn quốc có tám người, Sở quốc bảy người, Ngụy quốc tám người?

Tam sư huynh nghi hoặc nói.

- Sư huynh nói bọn họ sao? Bọn họ cũng giống như ta, ngày ấy tất cả đều được mấy lão tổ tông dẫn vào Phong Thuỷ trận. Những người này cũng quả thực là vận khí tốt, thời khắc Long khí cuối cùng của Phong Thuỷ trận bùng nổ hóa thành ngàn vạn Long khí cỡ nhỏ, những người này có thể đều chiếm được một phần cho nên may mắn đều tấn thăng lên Tinh cảnh!

Lưu Cương suy nghĩ một chút nói. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Ha ha, cao thủ Tinh cảnh nhiều như vậy, xem ra Yến Đế phải đau đầu rồi!

Tam sư huynh cười nói.

- Diêm Đào vừa chết, bản thân Yến quốc đã bước đi trên con đường hủy diệt rồi, cố gắng giãy dụa cũng chỉ là phí công mà thôi!

Lưu Cương khinh thường nhìn thoáng qua hướng Yến Đế đang ngồi trên Long ỷ nói.

Đám người Trịnh quốc đều lạnh lùng nhìn xem.

Phía đông nam, phía tây bắc, phía tây nam lần lượt là Thái tử Ngụy quốc, Sở quốc, Hàn quốc đang đứng cùng với một đám cao thủ.

Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào trong sân thi đấu.

- Ầm!

Một âm thanh thật lớn vang lên, trận thi đấu bỗng nhiên dừng lại.

Một người đang đứng ngạo nghễ trên sân, tên còn lại ngã xuống trên mặt đất, toàn thân đầy máu, không còn sức tiếp tục trận chiến.

- Trương lão!

Yến Đế biến sắc.

Bên cạnh hắn rất nhanh có hai người tiến lên, nâng dậy Trương lão đã bị thương.

Người bị thương nọ đứng lên, vẻ mặt hổ thẹn nói:

- Yến Đế, tại hạ vô năng!

- Việc này cũng thể không trách ngươi!

Yến Đế khe khẽ thở dài.

- Đem Trương cung phụng dìu xuống nghỉ ngơi!

Yến Đế thở dài nói.

- Dạ!

Trương cung phụng bị đánh bại. Tên còn lại lui về phía tây bắc của Sở Quốc.

- Yến Đế, hai mươi thành trì của ngài! Ta thay mặt phụ hoàng xin đa tạ Yến Đế, thay mặt Đại Sở đa tạ!

Thái tử cầm đầu Sở quốc cười nói.

Yến Đế nhìn Thái tử Sở quốc, sắc mặt âm trầm, nắm tay xiết chặt.

- Yến Đế, cứ mỗi hai mươi năm một lần, chúng ta năm nước đều tổ chức đánh cược, không dùng xung đột vũ trang, chi vẻn vẹn đánh cuộc lãnh thổ quốc gia, đây là truyền thống từ xưa truyền lại, trước kia mỗi nước đều có thắng có bại, có lẽ lần này vận khí của Yến quốc có vẻ không tốt a!

Thái tử Sở quốc cười nói.

- Vận khí không tốt? Cũng chưa chắc, hẳn là vận khí tốt mới đúng.

Phía tây nam, một tên Thái tử khác nở nụ cười.

- A? Thái tử Hàn quốc? Sao lại nói như vậy?

Thái tử Sở quốc nghi hoặc hỏi.

- Yến quốc có hai trăm mười hai thành trì, cho dù thua tất cả chúng ta mỗi nước hai mươi thành trì, tổng cộng cũng chỉ tám mươi thành trì mà thôi, Yến quốc của hắn vẫn còn có một trăm ba mươi hai thành trì mà!

Thái tử Hàn quốc cười nói.

- Hả?

Mọi người khó hiểu nhìn về phía Thái tử Hàn quốc.

Thái tử Hàn quốc nhìn chằm chằm vào Yến Đế nói:

- Diêm Đào đã chết, Yến quốc đã mất đi sự thủ hộ của Tiên môn, há có thể cùng chúng ta bốn nước còn lại so sánh? Lần này vẻn vẹn chỉ mất đi tám mươi thành trì mà thôi, còn không phải là Yến quốc rất may sao?

- Đúng vậy, chỉ mất đi có tám mươi thành trì, Yến Đế hẳn là nên vui mừng, ngay từ đầu tiền đặt cược của chúng ta đều không quá lớn!

Bên kia Thái tử Ngụy quốc cũng phụ họa nói theo.

- Hừ!

Sắc mặt Yến Đế trở nên xám xịt.

Tám mươi thành trì, tám mươi cái thành trì a, Yến quốc nhất thời nữa khắc đều thua sạch chỉ trong hai ngày.

- Đồ khốn, Thái tử của chúng ta đã bái nhập Tiên môn, ai nói ta Yến quốc không có Tiên môn thủ hộ?

Một tên cung phụng bên cạnh Yến Đế kêu lên.

- Thái tử Yến quốc? Vừa mới bái nhập Tiên môn? Ha ha ha, Vương cung phụng, ngươi chẳng lẽ không biết hay sao? Những người tu hành trong Tiên môn, bọn họ truy cầu chính là trường sinh bất tử, căn bản không trông nom việc thế gian, trừ phi là huyết mạch chí thân, mới có thể ra tay chiếu cố hậu nhân, sư tôn của Thái tử Yến quốc dù cho có lợi hại thì thế nào? Hắn sẽ đến tọa trấn giúp Yến quốc các ngươi sao? Việc duy nhất các ngươi có thể làm chỉ là đợi Thái tử Yến quốc mạnh lên, có thể hắn là một nhân tài ở thế tục, nhưng muốn trong thời gian ngắn trở thành cao thủ, ngươi cho rằng có thể sao?

Thái tử Hàn quốc khinh thường nói.

Yến Đế nhìn chằm chằm vào mọi người ở đây, nắm tay xiết mạnh.

- Quy củ mấy trăm năm của năm nước, 'Diêm Thu Vũ' ta sẽ tuân thủ. Tám mươi cái thành trì, ta sẽ đúng hẹn dâng lên, năm nước hội đàm chấm dứt, chư vị có thể đi!

Sắc mặt Yến Đế khó coi nói.

- Đi? Ha ha ha, Yến Đế, việc này đã xong đâu?

Lưu Cương đột nhiên chen lời nói.

- Sao? Lưu Cương? Ngươi có ý tứ gì?

Yến Đế trầm giọng nói.

- Không có ý gì, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngài một chút, minh ước năm đó của năm nước nói rõ nước nào thua cuôc có thể tiếp tục xin đánh cuộc, ngươi hiện tại có thể tiếp tục đánh cuộc a!

Lưu Cương cười nói.

- Đúng vậy, ngươi còn có thể lại khiêu chiến chúng ta. Chúng ta tùy thời phụng bồi!

Thái tử Sở quốc kêu lên.

- Không sai, tám mươi cái thành trì a, ngươi không nghĩ có thể lấy lại bằng cách đánh cược tiếp sao?

Thái tử Hàn quốc cười nói.

- Ta còn chưa có tận hứng đâu! Cùng lắm thì, chúng ta đánh cuộc nhỏ một chút. Dù sao thành trì của Yến quốc ngươi rất nhiều, sau này cũng vứt bỏ, không bằng bây giờ vứt bỏ, ha ha ha ha!

Thái tử Ngụy quốc cười to nói.

- Khinh người quá đáng!

Yến Đế vỗ Long ỷ quát lớn.

- Két két két!

Quân đội Yến quốc đều giơ lên binh khí.

- Hừ, Yến Đế, ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám ra tay với chúng ta, chính là phản bội minh ước, bốn nước chúng ta nhất định vây công Yến quốc các ngươi, làm cho Yến quốc triệt để bị diệt.

Thái tử Trịnh quốc trừng mắt nói.

- Không sai, ta mà thiếu một cọng tóc gáy, liền dùng Đại Yến quốc chôn cùng!

Thái tử Sở quốc quát lớn.

- Yến Đế, không thể a!

Một đám cấp dưới đều ngăn Yến Đế đang tức giận lại.

Yến Đế trừng mắt, áp chế sự tức giận trong lòng, chậm rãi lại lần nữa ngồi xuống.

- Ha ha ha ha, Yến quốc? Ngày xưa đứng đầu năm nước là Yến quốc sao? Rõ ràng toàn một lũ vô dụng, vị Trương cung phụng vừa thua trong tay chúng ta, kỳ thật đã đầu nhập vào Sở quốc của ta!

Thái tử Sở quốc trào phúng cười nói.

-Cái gì?

Yến Đế trừng mắt.

Cách đó không xa, Trương cung phụng toàn thân là máu đang được đưa đi đột nhiên dừng chân quay đầu lại.

- Thái tử Sở quốc, ngươi không phải đáp ứng ta không nói ra sao?

Sắc mặt Trương cung phụng khó coi nói.

- Ngươi sợ cái gì, sau này đi theo bản Thái tử, ngươi là người Sở quốc, ai dám động đến ngươi?

Thái tử Sở quốc kiêu ngạo nói.

- Thật là, ôi, được rồi!

Trương cung phụng gật gật đầu.

- Trương lão, ngươi, ngươi, ngươi...!

Yến Đế nhìn chằm chằm vào Trương cung phụng trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi nói.

- Yến Đế, ngươi đối với ta rất tốt, nhưng mà Yến quốc đại thế đã mất, ta đã ở Tinh cảnh, sau này cần có người cao hơn chỉ điểm ta phát triển. Thái tử Sở quốc đã hứa dẫn ta đến gặp lão tổ tông của bọn họ, thực xin lỗi!

Trương cung phụng cười khổ nói.

- Phản đồ, phản đồ!

Yến Đế quát.

Trương cung phụng cũng không để ý mà đi về hướng Thái tử Sở quốc. Thương thế vừa rồi coi như đảo mắt liền tốt hơn. Hiển nhiên vừa rồi tất cả chỉ là làm bộ.

- Ha ha ha, Yến Đế, còn phải so đấu sao? Yến quốc của ngươi còn có người có thể so đấu với chúng ta sao?

Thái tử Sở quốc cười to nói.

- Bệ hạ, cựu thần cùng bọn họ liều mạng!

- Bệ hạ, ta cũng muốn cùng bọn họ liều mạng!

- Bệ hạ, thỉnh hạ chỉ, ta liền giết hết bọn chúng!

...

Một ít cựu thần Yến quốc đều yêu cầu ra trận, nhưng những cựu thần này, lông mày đã bạc trắng, làm gì còn sức mà chiến?

Yến Đế nhắm mắt, trên mặt hiện lên một tia bi ai.

- Ha ha ha ha!

Đám Thái tử đắc ý cười lớn.

Trước kia bốn nước còn lại bị Yến quốc áp chế, hiện tại trái ngược, mặc dù bây giờ đang ở Yến quốc nhưng Yến Đế cũng bị áp đảo gắt gao.

- So đấu hay không so đấu à? Yến Đế, ngươi cũng nên cho một lời giải thích à!

Thái tử Hàn quốc âm dương quái khí nói.

- Đúng vậy a, cho một lời giải thích a!

- Ha ha ha ha!

...

Yến quốc hôm nay, vô cùng nhục nhã, nhưng mà Yến Đế cũng không cách nào phát tác, trong nội tâm bị đè nén dị thường. Tướng sĩ Đại Yến lại có người vụng trộm lau nước mắt.

Mối hận bị sỉ nhục cả nước hôm nay, giống như mối hận bị cướp đoạt vợ! Hết lần này tới lần khác chính mình lại bất lực, bi thương biết bao!

- Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc...!

- Lộc cộc lộc cộc lộc cộc...!

Trong lúc này, bên ngoài thao trường truyền đến rất nhiều tiếng ngựa phi.

- Hả?

Tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía cửa lớn của thao trường.

- Ầm!

Cửa lớn ầm ầm đổ xuống cuốn lên cát bụi mù mịt.

- Hí...! Hí...!...

Liên tiếp tiếng ngựa hí xông thẳng lên trời.

Bụi mù tán đi. Một đoàn cẩm vệ quân cưỡi ngữa chạy vào.

Diêm Xuyên đi phía trước đám kỵ binh, chậm rãi đi vào. Trong mắt hắn tinh quang bắn ra bốn phía, dò xét cả đám người đang ở trong thao trường này. Một đám tướng sĩ theo sát phía sau, cả người tràn đầy mùi máu tanh, chiến ý phóng thẳng lên trời.

- Các ngươi là ai? Không biết đây là chỗ nào sao?

Thái tử Sở quốc quát lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.