Tiên Quốc Đại Đế

Chương 568: Đoạt Trận (2)



Nơi này Huyền Tiên có tới mười lăm người. Còn có Địa tiên mạnh hơn. Hai người này cũng dám nói giết sao?

Đương nhiên, có lúc tu vi không thể đại biểu cho tất cả, giống như hai sát thần Đại Trăn trước mắt này!

Coong!

Thần Hoàng Chuông đột nhiên phát ra một tiếng động rất lớn. Lần này, Kim Đại Vũ không tiếp tục nương tay nữa.

Tiếng chuông lớn vang lên, nhất thời tạo ra một gợn sóng kim sắc mênh mông lan về phía đám tiên nhân.

Thần Hoàng Chuông có bao nhiêu huyền diệu? Lúc trước, từ việc Kim Đại Vũ không sử dụng pháp bảo đã có thể thấy được, Kim Đại Vũ chỉ coi trọng pháp bảo Thần Hoàng Chuông. Nếu không có, hắn thà rằng tay không đối địch. Điều này có thể thấy được sự cường hãn của Thần Hoàng Chuông khiến Kim Đại Vũ sinh ra sự khinh bỉ đối với pháp bảo trong thiên hạ.

Một tiếng chuông vang lên. Gợn sóng màu vàng kim vừa ra, quả nhiên đạt được hiệu quả lớn.

Giờ phút này bốn Địa tiên thật may, miễn cưỡng đỡ được sóng âm này. Nhưng một đám tiên nhân cấp thấp phía sau đầu óc đột nhiên trở nên mê muội.

Có thể chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng nháy mắt này lại là trí mạng.

Vương Tiễn vung trường kiếm lên, nhất thời xông vào đoàn người.

Ầm!

Tại chỗ, một vị tiên nhân nổ tung.

- Giết!

Một sát khí màu lục bạo phát xung quanh cơ thể Vương Tiễn t, hình thành một huyết vụ vờn quanh Vương Tiễn. Kiếm đạo của Vương Tiễn có thể không có tinh diệu như Diêm Xuyên, nhưng kiếm đạo của Vương Tiễn thể hiện một sát tính. Con đường của hắn chính là con đường giết chóc. Trong khí đó kiếm đạo của Diêm Xuyên lại là con đường đế vương.

Hai kiếm đạo không giống nhau, thể hiện ra phong cách không giống nhau.

Kiếm của Vương Tiễn dễ giết!

Ầm! Ầm! Ầm!.........

Trong nháy mắt khi đám tiên nhân mê muội, Vương Tiễn một đường giết qua. Đã có tám tiên nhân nổ chết dưới kiếm của Vương Tiễn.

Vương Tiễn tiếp tục không ngừng giết chóc trong một khắc.

Sau một khắc khi đám tiên nhân phục hồi lại tinh thần, đã có tám đồng liêu nổ chết.

- A, khốn kiếp!

- Muốn chết!

- Để mạng lại!

............

Đám tiên nhân trở nên điên cuồng, lao về phía Vương Tiễn.

Trong mắt bốn Địa tiên hằn lên tia máu. Mỗi người vung kiếm, vung đao, lao vào tấn công Vương Tiễn.

Tất nhiên Kim Đại Vũ cũng không có nhàn rỗi. Thần Hoàng Chuông vang lên, nhất thời mặt trời dường như hoảng sợ, chấn động đến mức đám tiên nhân ngã trái ngã phải.

Kim Đại Vũ hóa thân thành Kim Ô, vỗ đôi cánh kim sắc một cái. Nhất thời từng đạo kim vũ giống như đao phong cắt vỡ từng pháp bảo. Cự trảo Kim Ô giơ ra.

Ầm! Ầm! Ầm!

Đầu của ba tiên nhân nhất thời bị nắm nổ tung ra.

- Muốn chết!

Bốn Địa tiên dường như phát điên. Trường kiếm trong bọn họ tay nhất thời đâm về phía Kim Đại Vũ.

Coong!

Kim vũ của Kim Đại Vũ giống như áo giáp hoàng kim vậy. Trường kiếm lại không phá qua được bộ lông của Kim Đại Vũ.

- Oa!

Kim Đại Vũ kêu lên một tiếng. Xung quanh lập tức dâng trào ra rất nhiều Thái Dương Chân Hỏa. Thái Dương Chân Hỏa vừa ra, nhất thời bao phủ đám tiên nhân bên trong.

- Không tốt, là Thái Dương Chân Hỏa!

Đám tiên nhân nhất thời biến sắc thét lên ầm ĩ. Thái Dương Chân Hỏa vẫ nhốt đám tiên nhân lại.

Vương Tiễn, Kim Đại Vũ ở bên trong điên cuồng giết chóc.

Chiến, chiến, chiến!

Địa tiên thì đã làm sao? Hai đại sát thần càng không sợ. Mũi kiếm, hắc trảo chính là thần binh lợi khí không ngừng va chạm vào pháp bảo của các Địa tiên.

Diêm Xuyên, Phụng Âm Dương đứng trên một ngọn núi nhỏ không xa. Diêm Xuyên đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn vào trận chiến. Trong ánh mắt không nhìn ra chút gợn sóng nào.

Trong tay Phụng Âm Dương nắm lại, bắt pháp quyết. La bàn dưới chân không ngừng bơi lội. Rõ ràng, Phụng Âm Dương đang điều khiển long mạch đại địa trong lòng đất.

Bên ngoài đại trận băng tuyết, sau khi đám tiên đi vào, Lý Thương Hải lạnh lùng nhìn trận pháp. Bốn phương tám hướng còn có mấy trăm người đang phối hợp với Lý Thương Hải để củng cố trận pháp.

Bỗng nhiên, uy lực của đại trận băng tuyết tăng vọt lên.

- Không đúng. Sao vậy?

Lý Thương Hải bỗng nhiên biến sắc.

Một lực hút vọt về phía Lý Thương Hải, dường như muốn cuốn cả Lý Thương Hải vào bên trong đại trận.

- Không tốt!

Lý Thương Hải đưa tay đánh ra một chưởng.

Ầm!

Lý Thương Hải rút lui ra bên ngoài trăm trượng.

- A! A!......

Xung quanh truyền đến rất nhiều tiếng la hét. Những thần tử Đại Ngạc Thiên Triều hiệp trợ Lý Thương Hải bày trận đều bị hút vào trong.

Đại trận băng tuyết cuốn lên trận bão táp càng lúc càng lớn, sức tàn phá còn lớn hơn lúc nãy.

- Sao có thể như vậy được. Đại trận do ta bố trí ra, làm sao có thể bị cướp đoạt được? Hơn nữa, còn hung mãnh hơn cả vừa nãy?

Lý Thương Hải kinh hãi nói.

Nhưng đây là đại trận do mình bày ra. Đoạt trận? Điều này hoàng đường tới mức nào? Làm sao có thể giải thích được. Nhưng sự thực lại đang diễn ra ngay trước mắt.

- Phụng Âm Dương?

Sắc mặt Lý Thương Hải biến đổi.

Lại là một trận bão tuyết cuốn tới, dường như muốn cuốn Lý Thương Hải vào đại trận.

Sắc mặt Lý Thương Hải biến đổi, quay đầu lại trốn chạy. Thời khắc hắn trốn chạy, vẻ mặt vô số cay đắng:

- Tại sao lại như vậy? Sao lại như vậy được!

Bên trong đại trận, Vương Tiễn và Kim Đại Vũ vẫn đang điên cuồng giết chóc. Đám Địa tiên nhất thời không làm gì được gì. Huyền Tiên, Nhân tiên lại nhanh chóng trở thành hai nửa dưới mũi kiếm, trở thành vong hồn dưới hắc trảo. Đầu mỗi người nổ tung. Cảnh tượng cực kỳ đẫm máu.

Thời điểm hai đại sát thần giết người, còn có thể khiến bốn Địa tiên tay trắng trở về.

- Khốn kiếp, dừng tay!

Bốn Địa tiên gào thét.

Bốn người căn bản không ngăn cản được. Nhưng nếu không ngăn cản, đám tiên nhân thuộc hạ này sẽ càng chết nhanh hơn. Nhưng tuy là ngăn cản, đám thuộc hạ vẫn chết, chỉ là chết chậm hơn một chút mà thôi.

- Đại nhân, cứu mạng!

Ầm!

Thời điểm một Huyền Tiên vừa hô to cứu mạng, đầu của hắn đã bị Kim Ô ầm ầm vồ nát.

Bốn Địa tiên vô cùng lo lắng.

Bất đắc dĩ, hai Địa tiên nhất thời kêu lên:

- Bắt giặc phải bắt vua trước. Các ngươi ngăn cản bọn họ, chúng ta bắt Diêm Xuyên!

Hai Địa tiên kêu lên một tiếng lo lắng, sau đó lao thẳng về phía Diêm Xuyên.

- Giết!

Hai Địa tiên bắn ra hai đạo kiếm khí khổng lồ, ép thẳng tới chỗ Diêm Xuyên.

Ánh mắt Diêm Xuyên trở nên lạnh lẽo. Hắn đưa tay phải ra. Ngay lập tức, trong bàn tay phải xuất hiện tinh quang toả sáng. Thời điểm vô số tinh quang vờn quanh, một một lực hút khổng lồ xuất hiện. Hai đạo kiếm khí, kể cả hai Địa tiên, nhất thời bị tất cả hút vào trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên.

Vũ trụ trong lòng bàn tay!

...

Một chỗ khác, Khổng Ma Kha cũng gặp phải bốn đại Địa tiên dẫn theo một đám tiên vây giết.

Sau khi một vài thần tử bị giết chết, rốt cuộc Khổng Ma Kha đã nổi giận.

- Liên Thần!

Khổng Ma Kha hô lên một tiếng.

Ầm!

Cánh đồng tuyết dưới chân Khổng Ma Kha, đột nhiên xuất hiện một đóa Bạch Liên lớn ngàn trượng to, bao lấy tất cả đám tiên nhiên vào bên trong. Trên đỉnh đầu Khổng Ma Kha cũng dâng lên một đóa hoa sen trắng xoay chầm chậm. Một lực lượng thần thánh khổng lồ ép về phía đám tiên nhân.

- Đây... đây là lực lượng gì vậy?

Đám tiên nhân cả kinh kêu lên.

- Lực lượng muốn các ngươi chết!

Sắc mặt Khổng Ma Kha lộ vẻ hung hãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.