Các cường giả xung quanh ập đến toàn bộ bị định ở trên không trung.
Khổng Ngạo Thiên có thể định cả thiên tiên, huống chi là mấy phàm nhân này?
Mộng Hồng Anh siết chặt trường tiên, mắt tràn đầy kinh ngạc.
Khổng Ngạo Thiên cong lên khóe môi cười nói:
- Đừng trừng ta kiểu ta, ta sớm không phải là Ngạo Thiên thánh tử năm xưa. Ta cao quý hơn tất cả ngươi. Chắc ngươi rất tò mò về thực lực của ta? Ha ha ha ha, đám phàm nhân các ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được! Ha ha ha ha,
Khổng Ngạo Thiên cười to cất bước đi vào trong Thần giới.
Bên ngoài vô số cường giả bị đóng đinh tại chỗ, nóng ruột nóng gan.
Nhưng rất nhanh, trong Thần giới vang lên tiếng hét to:
- Thỉnh bảo bối, xuất du!
Sau tiếng quát là tràn ngập tiếng quạ kêu.
- Oa!
- Oa!
- Oa!
- Oa!
Trong Thần giới.
Khổng Ngạo Thiên lại gặp phải một nam nhân mang hồ lô. Đó là một nam nhân mặc lục y đạo bào, lưng cõng một hồ lô to lớn màu xanh.
Miệng hồ lô chĩa vào Khổng Ngạo Thiên.
Nam nhân mang hồ lô hét một câu:
- Thỉnh bảo bối, xuất du!
Miệng hồ lô bay ra một đống Hỏa Nha, số lượng như vô tận.
Tốc độ của Hỏa Nha cực nhanh, giống như xuyên việt thời không, chớp mắt phô thiên cái địa bao phu Khổng Ngạo Thiên. Thiên địa Thần giới vào khoảnh khắc này tràn ngập Hỏa Nha. Mỗi con Hỏa Nha chỉ có một chân, xung quanh chúng là kim hỏa ngập trời.
Bùm!
Chỗ Khổng Ngạo Thiên như là mặt trời nổ tung.
Khổng Ngạo Thiên kinh kêu:
- Thiên Đạo Hội Tụ!
Nhưng Hỏa Nha như không hề chịu quấy rầy.
Ầm ầm!
Thân thể Khổng Ngạo Thiên bị nổ thành trăm mảnh vụn, lửa cháy hừng hực, giống như sắp đốt gã thành tro.
Vù vù!
Hình như nổi lên cuồng phong, mảnh vụn xác Khổng Ngạo Thiên bị cuốn lấy, lao hướng lối ra Thần giới.
Ầm ầm!
Mảnh vụn Khổng Ngạo Thiên trốn ra ngoài.
Mảnh vụn Khổng Ngạo Thiên bay ra khỏi Thần giới, nhanh chóng nối lại, biến thành bộ dạng Khổng Ngạo Thiên ban đầu, nhưng giờ phút này trông gã rất chật vật.
Khổng Ngạo Thiên hét với đám thuộc hạ:
- Đi!
Khổng Ngạo Thiên kinh hoàng chạy trốn ra xa.
Trong mắt Khổng Ngạo Thiên tràn ngập kinh hoàng:
- Thần giới thật khủng khiếp, hồ lô quá cường đại. Đó là kim ô, ức vạn kim ô?
Khổng Ngạo Thiên lẩm bẩm:
- Còn đáng sợ hơn cả Mộng Tam Sinh, khủng bố hơn cả hoàng hồ lô trước đó. Ta chính là Đạo Thần, dù chỉ là Đạo Thần mới sinh ra nhưng cũng là bất tử bất diệt. Vậy mà mới nãy ta cảm thấy hủy diệt, suýt chút nữa ta đã bị hủy diệt?
Khổng Ngạo Thiên kinh hoàng chạy trốn.
Trong Thần giới.
Vô số km ô bay một lát rồi lại trở vào trong hồ lô màu xanh.
Ầm ầm!
Tình cảnh cực kỳ đồ sộ, rất nhanh, toàn bộ Đan Túc Kim Ô đều chui vào trong hồ lô.
Nam nhân mang hồ lô nhìn lối ra Thần giới, nheo mắt nói:
- Toái thi trọng sinh? Đây chính là Đạo Thần? Hừ, chờ Hỏa Nha Hồ Lô của ta lại mở một phong ấn thì dù ngươi có là Đạo Thần cũng sẽ bị đốt cháy!
Nam nhân mang hồ lô phất vạt áo xanh, cõng Hỏa Nha Hồ Lô đạp bước đi vào trong Tổ Sơn.
Tây Thần châu, bên ngoài Vạn Phật thành.
Hiện tại Khổng Đạo Khâu đang đứng trên đỉnh một ngọn núi, nhìn Vạn Phật thành đang trong tình trạng giằng co.
Một nam nhân mang hồ lô vàng đang đối diện tất cả cường giả của Đạt Phật thiên triều.
Khổng Đạo Khâu nhìn, nhíu mày nói:
- Người này là ở Thần Tông thánh địa? Tại sao trước kia chưa từng thấy mặt? Hắn đến làm cái gì?
Khổng Đạo Khâu nghe phía xa tranh đấu, nhíu mày nhìn.
- Sát Đế?
Khổng Đạo Khâu kinh ngạc nói:
- Cái gì? Người này điên sao? Hắn thật sự muốn đối địch với toàn Vạn Phật thành? Khổng Ma Kha được trợ giúp, hiện tại có thực lực dù là ta cũng không phải là đối thủ!
- Đánh nhau? Khổng Ma Kha quả nhiên vẫn như cũ, không nói mấy câu đã thiếu kiên nhẫn?
Khổng Đạo Khâu lắc đầu than thở.
- Thỉnh bảo bối, chuyển thân!
Bùm!
Đầu của Khổng Ma Kha bay ra.
Khổng Đạo Khâu mặt cứng đờ, trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khổng Đạo Khâu giật mình kêu lên:
- Chuyện, chuyện này không thể nào!
Một đao chém đầu Khổng Ma Kha? Trong khoảnh khắc? Chỉ trong giây lát?
Khổng Đạo Khâu kinh kêu:
- Chuyện này không phải sự thật, không thể nào!
Phía xa, đầu Khổng Ma Kha bị ném bay lộ vẻ không thể tin, gã bị chém? Một đao chia làm hai?
Đầu Khổng Ma Kha văng ra, sau lưng gã, đám thần tử, thị vệ đều hóa đá, sau đó kinh kêu:
- Điều này không thể!
- Thánh thượng!
- Không!
.........
......
...
Đám thần tử gào thét, bi hận đan xen.
Phía xa, trên đỉnh một tòa cung điện, Sát Đế đôi mắt âm trầm, trán nhô long cốt, lạnh lùng nhìn Khổng Ma Kha bị chém đứt đầu. Quanh thân Sát Đế toát lệ khí tận trời, một người đứng mà giống như thiên quân vạn mã áp đến.
Vô số thị vệ vốn xông tới thấy đầu Khổng Ma Kha rời khỏi thân thì rất kinh sợ.
Xông? Xông cái quái gì?
Các thị vệ nhào hướng Khổng Ma Kha:
- Thánh thượng!
Khổng Ma Kha không thể tưởng tượng được, gã không ngờ Sát Đế trước mắt hung hãn như vậy, giết chóc dứt khoát đến thế.
Đầu của Khổng Ma Kha miễn cưỡng phát ra tiếng:
- Liên Thần, cứu ta!
Trên đầu của Khổng Ma Kha chậm rãi bay ra một đóa sen trắng.
Trong sen trắng vang lên một thanh âm:
- Ta đã cứu ngươi, mới vừa rồi một đao kia chém luôn cả thần hồn, nếu không có ta giữ thần hồn của ngươi thì hiện tại ngươi đã là cái xác không đầu!
Đầu của Khổng Ma Kha phập phồng kinh sợ hỏi:
- Tạ ơn Liên Thần, đó là đao gì?
Giọng của Liên Thần vang lên:
- Trảm Tiên Hồ Lô, Trảm Tiên Phi Đao. Nhưng hình như chưa đạt tới thời kỳ mạnh nhất, nếu không thì dù là ta cũng không giữ được ngươi!
- A?
Bùm!
Đầu của Khổng Ma Kha rớt xuống đất.
Phía xa Sát Đế nheo mắt.
Sát Đế kinh ngạc hỏi:
- Còn chưa chết?
Đây là lần đầu tiên Trảm Tiên Phi Đao không giết chết một thần hồn.
Sát Đế nhấc chân định đi tới.
- Thần Tông thánh địa và Khổng gia ta nước giếng không phạm nước sông, hôm nay ngươi muốn kết thù với Khổng gia ta sao?
Ầm ầm!
Trên bầu trời Vạn Phật thành bỗng vang một tiếng nổ điếc tai, uy nghiêm to lớn đè ép, muốn đánh lui Sát Đế xông tới chỗ đầu của Khổng Ma Kha.
Sát Đế ngẩng đầu, lệ khí tận trời.
Đám đệ tử Khổng gia giật mình kêu lên:
- Lão tổ tông?
Mọi người nhìn lên.
Chỉ thấy trên trời cao có một nam nhân áo xanh đứng, mặt nam nhân có vài vết rạn, khiến người nhìn lạnh run.
Vết rạn, không phải vết sẹo!
Vết rạn kia trông cực kỳ quái dị, giống như là nam nhân áo xanh làm bằng gốm sứ, gốm vỡ ra xuất hiện vết rạn.
Mặt nam nhân áo xanh đầy vết rạn, mắt chứa sát khí, lạnh lùng nhìn Sát Đế.
Hai người mắt lộ hung quang, khí thế tăng vọt, sát khí xâm nhập, cường giả xung quanh biến sắc mặt.
Phùng Thiệu ở phía xa nét mặt sa sầm:
- Ngươi chính là?
Khổng Ma Vương đối đầu với Sát Đế.
Phùng Thiệu lập tức phản ứng lại, nhân dịp này chạy tới chỗ đầu của Khổng Ma Kha rớt xuống.