Một bên ngọn lửa tận trời, bên kia trăm vạn nho tu bị chôn sống.
Lý Tư chợt cười nói:
- Đốt sách, chôn sống nhân tài? Thánh thượng, thần bỗng cảm thấy hình ảnh này khá quen.
Đốt sách, chôn sống nhân tài?
Lý Tư nói xong, Lã Bất Vi, Vương Tiễn, Hoắc Quang, Tham Lang, Phụng Âm Dương đều gật gù, tình hình rất quen nhưng họ nghĩ không ra.
Diêm Xuyên nhìn mọi người.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Lại chờ đi, chờ độ xong tiên nhân kiếp, mở ra luân hồi phong ấn thì sẽ nghĩ đến mọi chuyện.
Mọi người thấy quen làm sao Diêm Xuyên không có cảm giác đó? Nhưng hắn hiểu luân hồi phong ấn ở sâu trong hồn phách, chỉ có thành tiên nhân mới giải phong được.
Mạnh Lăng Thiên cất bước tiến tới, đưa ra khối ngọc giản.
- Đây là sách bình Định Công Lao trong năm ngàn năm qua, ghi chép dân chúng trong thiên hạ làm tất cả chống hiến cho Đại Trăn thiên triều.
Diêm Xuyên cầm lấy ngọc giản, rót vào lũ tt.
Vù vù!
Diêm Xuyên đọc trong giây lát, ghi chép mênh mông ghi lại vô số dân chúng, vô số gia tộc.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Trẫm cảm thấy rất vui mừng.
- Lã Bất Vi!
- Có thần!
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ngươi chỉnh lý sách bình Định Công Lao, thống kê công lao, truyền cho thiên hạ. Xong rồi thông báo với thiên hạ là sau mười năm trẫm sẽ luận công ban thưởng!
Lã Bất Vi lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Một đám cường giả hưng phấn nói:
- Đa tạ thánh thượng!
Diêm Xuyên nhìn phía xa, bỗng nhiên cao giọng quát:
- Trẫm trở về, thiên hạ này sẽ tái hiện huy hoàng ngày xưa. Bắt đầu từ hôm nay, trẫm sẽ lại lập đô, ở Hàm Dương!
Giọng của Diêm Xuyên lại vọng khắp thiên hạ.
Hễ là con dân Đại Trăn đều nghe thấy giọng của Diêm Xuyên.
Đô triều tại Hàm Dương.
Diêm Xuyên kêu lên:
- Lưu Cương, Dịch Phong!
Hai người đồng thanh kêu lên:
- Có thần!
Lấy Hàm Dương làm cơ sở, liên lạc thành trì trong thiên hạ, trùng kiến hệ thống thiên hạ.
- Tuân chỉ!
- Doãn Hận Thiên!
- Có thần!
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Bố cáo thiên hạ, ba mươi năm tại Hàm Dương, thiên hạ đại khảo! Cùng lúc đó, do ngươi trù bị các chuyện đại khảo.
- Thần tuân chỉ!
Diêm Xuyên kêu lên:
- Hoắc Quang, Vương Tiễn, Kim đại Vũ, Phùng Thiệu!
- Có thần!
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Trùng kiến bốn quân đoàn của các ngươi, ban cho các ngươi làm vi bình thiên hạ tứ lộ nguyên soái. Hoắc Quang là Đông nguyên soái, Vương Tiễn là Nam nguyên soái, Kim đại Vũ là Tây nguyên soái, Phùng Thiệu là Bắc nguyên soái, nhanh chóng binh phạt thiên hạ, tiêu diệt hết thảy phản loạn!
- Thần tuân chỉ!
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Thế lực hành thiên hạ đại luật, hiệp trợ thiên hạ bình định!
- Thần tuân chỉ!
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Phụng Âm Dương phụ trách xây dựng Hàm Dương, chế tạo vạn tánh đô triều!
- Thần tuân chỉ!
- Lã Bất Vi!
- Có thần!
- Trong khi thống kê công lao thiên hạ thì phân chia quan viên thành hai nhóm Hàm Dương, luân lưu tìm hậu nhân của mình, dàn xếp lại.
- Tuân chỉ!
Hàm Dương thánh đô, hơn một ngàn vạn quan binh hưng phấn nói:
- Tạ ơn thánh thượng!
Năm ngàn năm trừ Đại Trăn thiên triều có thể tụ tập thần tâm, một cái khác khiến ngàn vạn quan binh vướng bận chính là thân nhân huyết mạch ngày xưa của mình. Giờ phút này thánh thượng cho mình đi tìm thân nhân, các quan viên ai nấy cảm động đến rơi nước mắt.
Phía xa, lửa lớn đã ngừng cháy, trăm vạn nho tu, các tiên nhân vạn Nho thánh giáo đều bị chôn sống chết.
Đại Trăn thiên triều trở về đợt thứ nhất là đốt sách, chôn sống nhân tài lập uy.
Tiên giới, trong một tòa cung điện to lớn.
Một nam nhân áo trắng khoanh chân ngồi bên trong. Bỗng nhiên nam nhân biến sắc mặt, vung tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một quyển trục. Quyển trục mở ra, bên trong dựa theo thiên cương địa sát, chia làm một trăm lẻ tám khu vực. Mỗi khu vực đều toát ra ánh sáng trắng, nhưng có một cái tối đen.
Trong giọng của nam nhân toát ra tức giận ngập trời:
- Địa Văn Tinh, Trăm Vạn Thánh quyển đều bị đốt cháy?
Lúc này ngoài điện vang tiếng hét to:
- Giáo chủ, nguy rồi, mệnh bài của Hô Diên Bác Ngọc vỡ, Hô Diên Bác Ngọc chết rồi!
Nam nhân sắc mặt âm trầm:
- Hô Diên Bác Ngọc đã chết? Phong Ấn giới xảy ra chuyện gì, Diêm Xuyên đi ra?
Phong Ấn giới, thiên hạ!
Tin tức Diêm Xuyên mạnh mẽ trở về nhanh chóng truyền khắp thiên hạ.
Phút chốc thiên hạ xôn xao, dân chúng con dân thủ vững Đại Trăn thiên triều vang tiếng hoan hô, áp lực tâm lý mấy ngàn năm rốt cuộc mở rộng.
Cường giả đã phản ra Đại Trăn thiên triều thì khủng hoảng vô cùng.
Vạn Nho thánh giáo, tin trăm vạn nho tu bị chôn sống chậm rãi truyền bốn phía. Tứ lộ đại quân càng là đánh đâu thắng đó, chiêu binh mãi mã, một bên chiến đấu một bên chiêu binh.
Trung Thần châu, tương đối tập trung lòng dân Đại Trăn thiên triều hơn. Tứ đại nguyên soái không lâu sau đến biên cảnh bốn phương Trung Thần châu, chuẩn bị tiến tới bốn thần châu.
Hoắc Quang, Vương Tiễn, Kim đại Vũ, Phùng Thiệu ở bốn phương thề xuất binh:
- Phụng ý chí của thánh thượng binh phạt mưu nghịch! Lập chính Càn Khôn!