Thánh nhân, ánh mắt Tả Xuân Thu chớp động, lạnh lùng nhìn Như Lai thành phía dưới.
- Quỷ Như Lai? Không ngờ ngươi lại bị ép tới tình cảnh này? Ta đã báo tin cho các ngươi, nhân thân Diêm Xuyên căn bản đã nhập vào cõi âm, ngươi lại không lợi dụng, để phải chịu kết cục thành như vậy? Hừ!
Tả Xuân Thu hừ lạnh một tiếng.
Nói xong, Tả Xuân Thu lại nhìn về phía bên trên một vì sao khác. Trên vì sao kia, thánh nhân Hóa Tôn Thiên đang đứng.
Hóa Tôn Thiên nhìn xuống phía dưới, cũng nhìn Tả Xuân Thu.
Hai người đối mặt nhìn nhau, cũng không nhìn thấy vẻ nhiệt tình khi gặp lại, trái lại có phần căm thù.
...
Giữa một núi rừng xa xôi, có hai bóng người đang đứng. Một người là thánh nhân Khổng gia, Khổng Ma Vương! Một người khác, lại là Bàn Sinh của bộ tộc Bàn Thạch.
- Khổng Ma Vương, tất cả Khổng gia ngươi đều dời đến Nam Ngoại Châu dương gian. Dường như các ngươi muốn nhất thống Nam Ngoại Châu dương gian. Tại sao ngươi vẫn còn ở cõi âm? Thánh nhân cõi âm? Lúc trước vì sao không để Khổng Hoàng Thiên và Sào nói một chút, cho ngươi tiến vào dương gian, trở thành thánh nhân cõi dương? Ngươi ở lại đây một mình, không cảm thấy cô đơn sao?
Bàn Sinh cảm thấy cổ quái nói.
- Tiểu tử ngươi thật nhiều chuyện. Lão tổ tông tự có dự định của lão tổ tông! Không phải ngươi cũng vậy sao? Bộ tộc Bàn Thạch ở tại Đông Ngoại Châu dương gian, vì sao ngươi cũng muốn đến cõi âm. Lúc trước còn lấy mỹ danh là bảo hộ Khổng Hạt Tử. Nhưng chưa được bao lâu, ngươi đã chạy mất dạng!
Khổng Ma Vương quở trách nói.
- Ách, lần trước ta thật sự có việc! Ta cũng không có cách nào. Tộc trưởng để ta canh giữ ở Nam Ngoại Châu cõi âm!
Bàn Sinh lúng túng một hồi nói.
- Được rồi. Đừng ầm ĩ nữa. Đã sắp đánh rồi. Tên Diêm Xuyên này xem ra thật sự tà môn. Hiện tại thực lực của hắn mới là ngũ trọng thiên, đã dám đối chiến với Quỷ Như Lai?
Khổng Ma Vương cổ quái nói.
- Tộc trưởng nói, công pháp Diêm Xuyên tu luyện gọi là Thân thể tướng thần, hình như có nguồn gốc cùng với bộ tộc Bàn Thạch ta. Bởi vậy ta mới được phái tới quan sát cẩn thận!
Bàn Sinh lắc đầu nói.
Khổng Ma Vương suy nghĩ một chút nói:
- Cũng đúng, thân thể tướng thần, thân thể có thể làm lính khí. Bộ tộc Bàn Thạch ngươi cũng là quái vật!
...
Sâu trong tinh không, trên đỉnh ngọn núi tại một vì sao.
Điệp Hậu ngồi một mình ở cạnh bàn đá. Trên bàn có đặt một bình rượu ngon. Điệp Hậu vừa một mình uống rượu, vừa nhìn chiến trường phía dưới. Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười trêu tức.
Trên bàn đá còn có một chén rượu không. Dường như Điệp Hậu đang chờ đợi người nào đó.
...
Phía dưới, Diêm Xuyên bỗng nhiên quay về phía sau nói:
- Vũ Hề, nàng nhìn thiên mệnh luân hồi này có thể có cảm xúc gì không?
- Meo!
Miêu Miêu cũng tò mò nhìn Mặc Vũ Hề.
Bây giờ biển mây công đức đã nhỏ hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một vòng xoáy lớn màu xanh lam.
Tại cửa vòng xoáy, một chữ vạn lớn trôi bồng bềnh.
Hắc bảo thạch tại mi tâm của Mặc Vũ Hề chợt lóe lên.
- Thiên mệnh luân hồi? Hình như ta có cảm giác, dường như là loại bản năng, giống như nó thuộc về ta!
Mặc Vũ Hề có chút kinh ngạc nói.
- Vậy đúng rồi. Đối phó với Quỷ Như Lai, trẫm lo lắng nhất chính là không thể luyện hóa. Nếu nàng đã có thể cảm ứng được như vậy, đến lúc đó, việc luyện hóa giao cho nàng!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Được!
Mặc Vũ Hề gật đầu một cái.
Diêm Xuyên tiến lên một bước, nhìn Đại hùng bảo điện phía xa, lạnh lùng nói:
- Quỷ Như Lai!
Quỷ Như Lai dẫn đầu với tóc dài tung bay trong gió, sắc mặt âm trầm nói:
- Diêm Xuyên, thủ đoạn của ngươi thật tốt! Liên minh các cương vực lại bị ngươi thống ngự ngoan ngoãn nghe lời như vậy?
- Hiện tại ngươi mới châm ngòi, không phải đã quá muộn rồi sao? Trẫm cho ngươi một cơ hội. Thần phục trẫm, trẫm cho phép ngươi làm trọng quan của Đại Trăn!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ha, ha ha ha ha ha ha!
Quỷ Như Lai khinh thường tùy tiện cười to một tiếng.
- Thần phục ngươi? Cũng thật là buồn cười. Chỉ bằng vào các ngươi sao? Hừ. Từ trước tới nay những kẻ xâm phạm U Minh Hải đều phải chịu tội chết. Hôm nay, bất kỳ ai trong số các ngươi cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này!
Quỷ Như Lai lạnh lùng nói.
- Một khi đã như vậy, coi như xong!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Hừ, nếu đã tới vậy cùng tới đi!
Quỷ Như Lai trầm giọng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, quanh thân Quỷ Như Lai đột nhiên xuất hiện mấy trăm chữ vạn.
Trăm chữ Vạn vờn quanh thân thể của Quỷ Như Lai!
Quỷ Như Lai tiến lên trước một bước. Trên không trung, biển mây công đức bốc lên cuồn cuộn. Một vị Pháp tướng công đức Quỷ Như Lai đột nhiên tản mát ra hàng ngàn hàng tỉ kim quang.
Tiếp theo Pháp tướng công đức kia đáp xuống, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể của Quỷ Như Lai.
Ầm!
Thân hình Quỷ Như Lai đột nhiên tăng vọt. Hắn hóa thành người khổng lồ cao ngàn trượng.
Thân ảnh ngàn trượng từ trên cao nhìn xuống phát ra một đại hồng uy.
- Diêm Xuyên!
Quỷ Như Lai cao ngàn trượng quát to một tiếng.
Âm thanh chấn động khắp nơi. Trong số quân liên minh đến đây vây quét Như Lai, nhất thời có rất nhiều người bị một tiếng hét này chấn động buộc phải rút lui một bước.
Diêm Xuyên đứng trên đỉnh núi, miễn cưỡng với đứng bằng đầu với Quỷ Như Lai.
- Quỷ Như Lai, trẫm biết ý tưởng của ngươi. Trẫm cũng thành toàn cho ngươi! Trẫm cùng ngươi chiến đấu một trận!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Cái gì?
Khắp nơi, vô số tiếng kêu kinh ngạc truyền đến.
Bất luận là một đám Cương vực chủ, hay là một đám thánh nhân, thậm chí cả Mộng Tam Sinh và Điệp Hậu đều lộ vẻ ngoài ý muốn.
Mọi người đều cho rằng, Diêm Xuyên dẫn theo quần hùng Đại Trăn tới đây, chính là để vây đánh Quỷ Như Lai.
Thực lực của Diêm Xuyên miễn cưỡng mới đối phó được với một Như Lai bình thường. Bây giờ lại là Quỷ Như Lai. Một mình Diêm Xuyên có thể đối phó được sao?
Hai mắt Quỷ Như Lai cũng thoáng nheo lại nhìn Diêm Xuyên:
- Hừ, ta đã biết ngươi có bảo lưu. Tuy nhiên cũng không sao. Tả Xuân Thu từng nói, thực lực của ngươi chỉ mới đạt tới Tổ tiên ngũ trọng thiên! Nếu như ngươi muốn tự tìm đường chết, vậy đến đây đi!
- Ngũ trọng thiên?
Xung quanh, vô số tu giả lộ vẻ kinh ngạc khi nghe thấy Quỷ Như Lai nói như vậy. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ biết được, Diêm Xuyên chỉ có thực lực ngũ trọng thiên.
Tuy rằng trong mắt rất nhiều người, ngũ trọng thiên đã rất kinh khủng. Nhưng trong mắt một đám Tổ tiên, căn bản không có chuyện như vậy. Bởi vì trong số bọn họ có nhiều người đều đã đạt được ngũ trọng thiên.
Cùng là ngũ trọng thiên, sao có thể chênh lệch lớn như vậy chứ? Trong lúc nhất thời một đám Tổ tiên cảm giác rất không thoải mái.
Kim Quang Như Lai lại càng thêm thất vọng mất mát. Một đám Như Lai bọn họ là thập trọng thiên, lại bị Diêm Xuyên giết chết mất sáu người?
Trong vô số những tiếng kêu ngạc nhiên, còn có tiếng chửi đầy tức giận của Tả Xuân Thu:
- Tên Quỷ Như Lai khốn kiếp, trước khi lâm chiến hắn còn muốn kéo ta theo!
Diêm Xuyên nhìn Quỷ Như Lai, gật đầu một cái. Tiếp đó, Diêm Xuyên tiến lên một bước, rời xa đám thuộc hạ của mình.