Editor + Beta: Crashpike
"Em đi đâu vậy?" Lục Trạch Nhất khẽ hỏi, ánh mắt quét trên dưới cô một lân,nhíu mày hỏi: "Ăn mặc thế này mà đi?"
"Váy chỉ là hơi ngắn một chút, nhưng tạm thời em cũng không có quần áo nào khác." Sở Dung cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nhỏ giọng nói, "Anh đừng tức giận."
Lục Trạch Nhất: "Lại đây."
Cô chậm rãi đóng cửa lại, lúc đưa lưng về phía anh hoảng loạn nhếch miệng nhe răng một trận, cố gắng điều chỉnh tốt biểu cảm trên mặt rồi mới chậm rãi quay đầu lại.
Trời ạ, biểu cảm của tên này quả thực quâ nghiêm túc!
Sở Dung bước nhanh về phía Lục Trạch Nhất, vừa nhanh nhẹn mở miệng giải thích: "Công ty có tý việc, nên em trực tiếp đi qua."
Lục Trạch Nhất bảo trì trầm mặc.
Sở Dung ở trong lòng âm thầm thét chói tai, quả thật đáng sợ.
"Hôm nay em chưa nhắn tin cho anh, nên cho rằng hôm nay anh sẽ không tới." Sở Dung tiếp tục nói.
Đây là lời nói thật lòng.
Sở Dung nhìn anh một cái, thử hỏi: "Chẳng lẽ anh đối với em......"
Cô nói một nửa, còn lại không dám nói.
Còn có thể đối với cô thế nào nữa, đương nhiên là thích cô rồi.
"Đi lên."
Lục Trạch Nhất dùng cằm chỉ chỉ về phía giường.
Làm ơn đi, đại luật sư, bộ dáng lúc này của anh quả thực dễ khiến người khác hiểu lầm.
Hình như Lục Trạch Nhất không phát giác ra khi nãy có cái gì không ổn, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Sở Dung: "À."
Lục Trạch Nhất đứng lên, Sở Dung đứng trước khí thế bức người liền rụt cổ lại.
Lớn lên cao lớn thì ghê gớm sao.
Cô nhanh nhẹn cởi giày, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, thành thành thật thật kéo cái chăn đắp lên người mình.
Sở Dung ngửa đầu liếc mắt nhìn anh một cái, mang theo vẻ ái muội lại nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Đích thực ghê gớm, quá đẹp trai.
Lúc Thích Lam bước vào, đã cảm nhận được bầu không khí không thích hợp, cô nhìn Sở Dung một cái, dùng ánh mắt hỏi cô nàng.
Sở Dung gật đầu nhỏ đến mức khó phát hiện.
Mấy năm quen biết, quả nhiên có ăn ý.
Thích Lam đem bình thuốc đặt ở trên bàn, Sở Dung nắm tay trái lại, đưa tay qua.
Cây kim chậm rãi đi vào da thịt Sở Dung, ánh mắt cô lướt qua bả vai Thích Lam, chạm đến ánh mắt của Trạch Nhất, tội nghiệp hít hít cái mũi.
"Đau quá."
Lục Trạch Nhất vẫn không nhúc nhích.
Sở Dung không ngừng cố gắng: "Khi nãy bên ngoài có chút lạnh."
Thích Lam đứng dậy, điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho cô.
Người đàn ông này bị điểm huyệt rồi sao?
Thích Lam thấy có chuyện lạ sờ sờ tay Sở Dung, bất đắc dĩ nói: "Sao không mặc nhiều thêm một chút, sắp đông thành băng rồi nè."
Thích Lam nói xong, hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng đi ra ngoài.
Giỏi, cô nàng này biết điều mà chạy thật nhanh.
Sở Dung nuốt nước miếng, lặng lẽ vươn chân mình ra khỏi chăn một đoạn nhỏ.
Lục Trạch Nhất đứng ở nơi đó, một chữ cũng không nhả ra.
Qua sau một lúc lâu, anh mới bước qua, thuận tay kéo chăn xuống phía dưới, vừa lúc che cái chân của cô lại.
"Anh giận sao?" Sở Dung hỏi.
"Không có."
Gạt người.
Sở Dung vừa muốn lấy di động ra, đã bị Lục Trạch Nhất lấy đi.
"Hiện tại đã biết dùng di động," Lục Trạch Nhất hỏi, "Buổi sáng sao lại không biết dùng?"
Tư duy Sở Dung dừng lại một giây.
Chẳng lẽ hắn đang so đo với cô tại sao buổi sáng chưa chịu gửi tin nhắn cho hắn?
Sở Dung khẩn trương cắn lấy môi dưới, nói: "Mỗi lần anh hồi âm đều ngắn như vâỵ, em không biết rốt cuộc anh có nhìn thấy hay không, nhìn thấy rồi có thể ghi tạc trong lòng."
Câu trả lời vừa nói ra, rõ ràng là đang giải thích, lại cực kỳ giống như đang làm nũng.
"Tôi nói rồi, trong lúc em nằm ở bệnh viện tôi đều sẽ ở chỗ này." Lục Trạch Nhất thở dài, giọng nói bất giác nhẹ hẳn đi, nói, "Tôi còn cho rằng em sẽ không trở lại."
Anh nói?
Khi nào, ở đâu?
Sở Dung nhanh chóng lục lại hồi ức, bỗng nhiên trong đầu chợt loé lên một tia sáng.
Chẳng lẽ là câu nói anh nói ngày hôm đó?
Ngày đó cô nằm ở bệnh viện, Lục Trạch Nhất đi mua bánh bao nhỏ, lúc trở về, cô một bên ăn một bên thuận miệng lảm nhảm: "Hôm nay cố gắng ăn nhiều một chút, về sau nhất định không có mà ăn."
Sau đó cô loáng thoáng nghe thấy Lục Trạch Nhất trả lời: "Chỉ cần em muốn ăn, sẽ có."
Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn qua cái bàn bên cạnh Lục Trạch Nhất, trên bàn đang đặt mấy cái bánh bao nhỏ.
Xem ra là đúng rồi.
Nhưng anh nói mập mờ như vậy, cô nghĩ ra được mới lạ?!
Lời này Sở Dung chỉ dám nói nhỏ trong lòng, cô ngồi dậy, cái tay đang bị tiêm cũng nhấc lên một cách cẩn thận, một cái tay khác nắm lấy cà vạt của anh.
"Anh đừng giận." Sở Dung lắc lắc cái tay, "Lần sau em nhất định sẽ không dám nữa."
"Khi nãy tôi có gọi cho em, sao lại không bắt máy?"
"Công ty bọn em mở họp thường sử dụng máy chắn tín hiệu."
"Em có biết khi nãy tôi lo lắng cho em không?"
"Tại sao?" Sở Dung hỏi.
Cô thật sự rất tò mò.
"Không sao cả."
Cái này cũng tính là câu trả lời?
Sở Dung bất động hai giây, sau lại bồi thêm một câu: "Nhất định sẽ không để anh lo lắng cho em lần nữa đâu."
Cô dựng thẳng ba ngón tay, bộ dáng ngoan ngoãn lại chân thành tha thiết: "Em thề."
Lục Trạch Nhất: "......"
Nhìn biểu cảm của anh, chắc đã nguôi giận rồi.
Quả nhiên, bốn mắt nhìn nhau mới hai giây, Lục Trạch Nhất đã trả lại điện thoại cho cô.
"Thân thể của mình thì phải tự mình biết quý trọng."
Sở Dung dùng sức gật gật đầu.
"Về sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cũng đừng hấp tấp như vậy."
Lại giáo huấn cô.
Sở Dung ngoan ngoãn gật đầu:"Được."
Cô đưa hai tay xuống, lại nói, "Em có một việc muốn hỏi anh."
Lục Trạch Nhất "Ừm" một tiếng.
"Công ty Khải Tiến có tìm anh không?"
Lục Trạch Nhất gật đầu, lời ít mà ý nhiều trả lời: "Tìm."
Quả nhiên.
"Vậy, vậy anh đáp ứng rồi sao?"
"Không có."
"Vậy Càn An......"
"Vụ này không phải chỉ là một vụ kiện bình thường."
Lục Trạch Nhất nói: "Càn An cùng Khải Tiến là hai công ty lớn, fans đến hàng vạn người, nếu xử lý không tốt, rất có thể sẽ xảy ra bạo loạn. "
Việc này Sở Dung vẫn chưa nghĩ tới.
"Lúc trước tôi đã thống kê một số trò chơi mà hai công ty phát hành," Lục Trạch Nhất lắc đầu, "So le không đồng đều, rất khó quản lý."
Sở Dung nghiêm túc lắng nghe.
"Internet vốn là mạng ảo, pháp luật không có nhiều quy định về vấn đề này, trừ phi lấy được những chứng cứ khách quan, nếu không khả năng thắng kiện thực sự rất nhỏ."
Sở Dung càng ngày càng cảm thấy việc này khó giải quyết.
Cô trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Anh nói nhiều như vậy, vậy là không có khả năng sao?"
Không khí yên lặng trong chốc lat, Lục Trạch Nhất cong cong môi, lắc đầu: "Thật ra cũng không phải."
Trong lòng Sở Dung như cháy lên tia hy vọng, nhanh chóngnói: "Vậy làm thế nào, anh mới nguyện ý giúp bọn em?"
Lục Trạch Nhất lắc đầu, ngửa người ra sau, nói: "Vẫn chưa nghĩ ra."
Sở Dung vội la lên: "Vậy anh mau nghĩ đi!"
Lúc này đã còn dong dài làm cái gì nữa!
-
Một tuần trôi qua nhanh chóng.
Rốt cuộc Sở Dung cũng được xuất viện, cô khoác trên người một chiếc áo khoác mỏng, từ từ đi ra ngoài.
Mấy ngày nay ở phòng bệnh, nằm đến mức xương cốt cô mềm nhũn hết ra.
Nhưng ít ra, cho dù cô đổ bệnh cũng không trốn việc, hơn nữa còn viết xong bản kế hoạch một cách hoàn mĩ.
Gió thổi ở bên tai, mát mẻ lại thoải mái.
Lục Trạch Nhất đi bên cạnh cô, bởi vì hôm nay không có bảo vệ, Sở Dung cũng không mang theo thẻ, xe Lục Trạch Nhất không tiến vào được, đành phải đậu ở cửa tiểu khu.
Đèn đường nằm ở hai bên tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, bóng hai người từ lớn biến nhỏ, rồi lại từ nhỏ biến lớn.
Bước chân Sở Dung uyển chuyển nhẹ nhàng, vừa đi vừa nhảy nhót.
Ở bên ngoài là thoải mái nhất, so bệnh viện tốt gấp trăm ngàn lần.
Thật không biết tại sao Thích Lam một vừa hai phải cứ phải học y.
Lục Trạch Nhất duỗi tay kéo mũ Sở Dung mũ, đem cả người coi túm trở về: "Tinh lực tốt như vậy?"
"Em được xuất viện nên rất vui vẻ."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Sở Dung ý thức được một vấn đề.
Xuất viện rồi, có phải số lần nhìn thấy Lục Trạch Nhất liền ít đi?
Sở Dung đột nhiên ngừng lại, ngửa đầu nhìn anh hỏi: "Em vẫn có thể tới văn phòng tìm anh chứ?"
Lục Trạch Nhất rũ mắt, cúi đầu nhìn vào ánh mắt cô, không nói chuyện.
"Chắc là có thể." Sở Dung tự bào chữa, "Dù sao em cũng là bạn gái anh.
Tuy rằng anh không có thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận đúng không?"
"Em đúng là kiêu ngạo." Lục Trạch Nhất nói.
Sở Dung vừa đi vừa gật đầu: "Em biết anh hiểu ý em mà."
Cách đó không xa có hai cái bóng mơ hồ, nhìn thoáng qua Sở Dung còn tưởng đôi nào đang giận dỗi nhau, nhưng càng đến gần cô càng cảm thấy quen thuộc.
Từ từ.
Sở Dung dừng lại, kéo cánh tay Lục Trạch Nhất trốn vào bên trong bụi cỏ.
Thích Lam cùng Úy Vĩnh Diệu?