Editor+Beta: Crashpike
Sở Dung ngồi vào tay lái, cô lái xe Thích Lam rất nhiều lần, nhưng duy nhất lần này là khác biệt.
Sở Dung không có tiền đồ ngay cả thắt dây an toàn cũng không thắt được.
"Anh đừng nhìn có nhìn em." Sở Dung nhìn về phía tên đầu sỏ gây tội.
Lục Trạch Nhất không mở lời, cho dù là say, ánh mắt anh vẫn âm trầm như vậy, Sở Dung thở hắt ra một hơi, ấn nút mở cửa sổ.
Tên này dù có say cũng đẹp trai đến vậy!
"Cậu không đi cho rồi?" Sở Dung hỏi.
Thích Lam đang đứng ở bên ngoài, nói cái gì mà sợ quấy rầy bọn họ, không dám lên xe.
"Ai mà biết sẽ phát sinh việc gì đúng không?" Thích Lam cười tủm tỉm nói, "Tớ đây không phải vì suy nghĩ cậu sao?"
"Tớ không cầm thú đến mức đó."
Sở Dung quay đầu nhìn thoáng qua người say khướt kia, lại quay đầu lại, nói: "Ngày mai tớ sẽ đem xe trả lại cho cậu."
Thích Lam gật đầu, phất tay bảo cô đi đi.
Sở Dung lái xe nhập vào dòng người, mở GPS nhập địa chỉ nhà Lục Trạch Nhất.
Còn may cô đã tới đó một lần, nếu không đã có thêm phiền toái.
Ngã tư đường đèn đỏ nhảy lên, Sở Dung dừng lại, nghiêng đầu quan sát Lục Trạch Nhất.
Anh vẫn đang nhìn cô, môi mím lại, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Sở Dung hỏi: "Ban ngày ban mặt, anh uống rượu làm gì?"
Tuy rằng lời này đối một gã say rượu mà nói khả năng không được tích sự gì, nhưng cô vẫn nhịn không được mà nói: "Đường đường là một đại luật sư nổi danh, anh còn không biết đường yêu quý bản thân mình sao, hôm nay may là gặp phải em, nếu mà gặp phải người khác thì phải làm sao bây giờ?"
Sở Dung càng nói càng tức, dứt khoát chờ đèn xanh sáng, lái xe tấp vào lề đường.
"Anh có biết chung quanh mình nhiều hoa đào như vậy, nếu......"
Tự nhiên trong đầu Sở Dung có một ý nghĩ chợt lóe qua.
Đại luật sư say rượu rồi làm loạn?
Mặt Sở Dung đỏ bừng lên, cô thấp giọng "Ai da" một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu của chính mình.
Thật là điên rồi.
Nghĩ cái gì đâu không?
"Em giáo huấn tôi." Lục Trạch Nhất bỗng nhiên mở miệng.
Hả?
Giọng nói anh trầm thấp, trong xe tràn ngập hương rượu nhàn nhạt.
"Chỉ có bạn gái mới có thể giáo huấn tôi."
Mặt Sở Dung nóng lên, cô dùng sức che che mặt, nói: "Anh ăn nói cho đàng hoàng."
Lục Trạch Nhất, cái đồ hỗn đản nhà anh.
Luôn nhưng lúc cô không chú ý mà thả thính cô.
Từ từ, Sở Dung ngẩn ra một lúc, lời này rất quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Sở Dung hoảng loạn khởi động xe, Lục Trạch Nhất nghiêng người lại gần.
Ngón tay thon dài cố chấp cầm lấy cổ tay cô, một tay khác lại nâng cằm cô lên.
Thật gần.
Lông mi Lục Trạch Nhất thật dài, làn da đẹp quá mức, ngón tay Sở Dung khẽ run cầm lấy góc áo của anh.
"Kia, cái kia......"
Anh, không phải anh muốn......!
Lục Trạch Nhất dí sát vào cô, Sở Dung sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở dừng lại trên mặt, ngay sau đó, anh cười khẽ một tiếng.
"Em uống rượu."
Nói xong, liền quay về vị trí cũ, yên ổn nhắm hai mắt lại.
Sở Dung: "......"
Rõ ràng anh mới là người uống rượu có được không!
Cô nào có tinh thần mà phản bác lại anh, má cô nóng lên, nhanh chóng khởi động xe.
Anh đây là ở trêu chọc cô mà.
Một đường thông suốt.
Sở Dung bạnh cằm, việc này cô nhớ kỹ.
-
Lầu 20.
Sở Dung thở dài một hơi, đây đúng là muốn mạng của cô mà.
Cô dừng xe lại, lúc bước ra còn không quên cầm theo áo gió của Lục Trạch Nhất ở trong tay.
Sở Dung một bên nhẹ nhàng đỡ lấy anh, một bên lại gian nan kéo anh về phía thang máy.
Lục Trạch Nhất lười biếng dựa vào trong góc, một bàn tay ôm Sở Dung vào trong ngực, một tay thì đang cố gắng nới lỏng cổ áo.
Sở Dung nhìn bộ dạng của anh qua tấm gương đối diện, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
"Có muốn tiếp tục không?" Anh hỏi.
"Hả?"
Tiếp tục cái gì?
Sở Dung còn chưa suy nghĩ ra, Lục Trạch Nhất đã trở tay chế trụ tay cổ tay cô, đem cô ấn vào trong góc thang máy.
Lại nữa.
Cô mới không bị lừa lần thứ hai.
Sở Dung nói: "Em nói cho anh biết, anh đừng tưởng mình uống say rồi thì muốn làm gì thì làm ——"
Lục Trạch Nhất cúi đầu lấp kín miệng cô.
Thịch thịch thịch.
Thịch thịch thịch.
"A~......"
Nụ hôn này khác hoàn toàn lúc trước, anh cẩn thận miêu tả hình dáng môi của cô, như muốn nuốt cô vào trong bụng, càng ngày nụ hôn càng điên cuồng,
Tên này điên rồi sao?
Phảng phất có thứ gì đó cào vào tim cô, không đau mà lại ngưa ngứa.
Anh cạy hàm răng cô ra, không nhanh không chậm nhẹ nhàng xâm lấn.
A......!
Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất như đang chìm vào trong biển, đi theo bọt sóng phập phồng phập phồng.
Trong mắt Sở Dung thấm đẫm nước mắt, cô muốn đẩy anh ra, thế nhưng thân thể lại mềm nhũn, không thể nào hạ thủ được.
Làm sao bây giờ?
Sau một lúc lâu, anh rốt cuộc cũng buông cô ra.
"Em không thở được!"
Lục Trạch Nhất ôn nhu gom lại tóc mái hai bên tai cô, lại cúi đầu hôn nhẹ lên trán.
"Khóc cái gì?"
Sở Dung vẫn đang nắm chặt lấy góc áo của anh, tay Lục Trạch Nhất chậm rãi vuốt v e gương mặt cô, mơ hồ phun ra một câu.
"Thực xin lỗi," giọng anh như đang nỉ non, nói, "Đừng sợ anh."
Tầng 20 đã sớm tới, Lục Trạch Nhất xoay người tùy tiện ấn lấy một nút, lại lần nữa ôm lấy cô.
Sở Dung rúc vào trong ngực anh, đầu đã sớm loạn thành một đoàn.
Việc này là sao đây?
Rốt cuộc là anh có say hay không vậy?
Hai người đi đến cửa nhà Lục Trạch Nhất, Lục Trạch Nhất nghiêng người dựa vào tường, vẫn không chịu nhúc nhích.
"Chìa khóa đâu?"
Thanh âm Sở Dung run rẩy.
Đôi mắt Lục Trạch Nhất mông lung, nào có gì gọi là thanh tỉnh.
Sở Dung gõ gõ cái trán, lại hỏi thêm một tiếng: "Chìa khóa dự phòng đâu."
"Trong túi." Lục Trạch Nhất trả lời.
Sở Dung cứng đờ người,
"Có thể hay ——"
"Tự mình lấy." Giọng anh lười nhác, cứ như giây tiếp theo có thể ngủ quên đi.
Sở Dung cắn cắn đầu lưỡi, run rẩy duỗi tay.
Eo anh nhìn gầy nhưng rắn chắc, Sở Dung cúi đầu hoang mang không biết nên xuống tay từ hỗ nào.
Lục Trạch Nhất từ trên cao nhìn xuống, tâm tư Sở Dung đã loạn thành một đoàn, đem tay bỏ vào trong túi áo của anh.
Bấp chấp đi.
Ánh mắt Lục Trạch Nhất tối hẳn đi, anh tựa hồ không biết cái gì gọi là khắc chế, cúi đầu hôn lấy vành tai cô.
Sở Dung: "Anh đừng......"
"Ngoan," Lục Trạch Nhất cười khẽ nhắc nhở, "Ở trong túi áo gió, ngốc thật"
Sở Dung quẫn bách muốn khóc.
Cô vội vàng thò tay lấy chiếc áo khoác, Lục Trạch Nhất thở dài, đem đồ vật lấy lại đây.
Màu trắng nõn nà của bàn tay cùng màu đen của chiếc áo khoác tạo thành hai phía đối lập, anh cúi đầu, dựa vào trên tường, lấy chìa khóa từ bên trong đem ra.
Sở Dung nhìn anh, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Anh có say không vậy?"
Lục Trạch Nhất dừng lại động tác, hừ cười một tiếng.
"Không say."
Uống say rồi thì đều nói mình không có say.
Sở Dung thở hắt ra một hơi, đem chìa khóa cùng áo gió một lần nữa lấy về trong tay.
"Đó chính là say."
Lục Trạch Nhất "À~" một tiếng.
Cửa mở, Sở Dung dẫn đầu đi vào, đặt dép cho hai người.
"Anh vào phòng ngủ nằm trước đi, em đi nấu canh giải rượu."
Lục Trạch Nhất lắc đầu, như là bị nghiện, cánh tay dài duỗi ra, lại lần nữa kéo cô vào trong lồ ng ngực.
"Cùng nhau."
Ý gì đây?
Trong đầu Sở Dung oanh lên một tiếng vang, lập tức đánh vài cái lên người anh, nói: "Không không không, anh lo ——"
Anh một bên ôm lấy cô, một bên chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Trời ạ.
Sở Dung muốn chạy, Lục Trạch Nhất nhanh tay ôm chặt lại, mang theo cô ngã vào trên giường.
Sở Dung: "......"
Hiện tại cô chỉ muốn kêu cứu mạng.
Mùi rượu và mùi của anh cứ quanh quẩn bên người, Sở Dung giật giật, Lục Trạch Nhất ôm chặt lấy cô, một chút ý tứ buông tay cũng không có.
Được được được, Sở Dung thở dài một hơi, không giãy giụa.
"Do hôm nay anh uống say nên em tha thứ cho anh đấy." Sở Dung nhỏ giọng nói.
Lục Trạch Nhất từ sau lưng ôm lấy cô, anh rất cao, mơ hồ có thể ôm trọn cả người Sở Dung vào lồ ng ngực.
Nói thật, ở bên tên này rất có cảm giác an toàn.
Qua một hồi lâu, cô thử kêu một tiếng: "Lục Trạch Nhất."
"Hửm?"
Giọng nói mơ mơ màng màng của anh từ phía sau truyền đến.
Còn chưa ngủ?
Sở Dung trở mình, dựa sát vào anh.
"Anh nói xem, việc làm hôm nay, ngày mai anh tỉnh lại có nhớ rõ không?"
Cô đem tay đặt lên trên cổ anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Không biết." Anh trả lời.
Ngón tay mảnh khảnh của Sở Dung đặt trên cổ anh, kéo gần khoảng cách hai người lại.
Gia hỏa này thật sự quá đẹp.
Sở Dung chớp chớp mắt, sau một lúc lâu, giơ tay búng một cái vào trán anh.
Lục Trạch Nhất: "......"
"Là anh trêu chọc em trước." Sở Dung không khỏi phân trần lại nâng tay lên, muốn búng thêm một cái nữa, ánh mắt Lục Trạch Nhất bong nhiên chợt lóe, nắm lấy cổ tay cô.
Sở Dung cứng đờ.
Vừa mới nãy có phải lỡ tay dùng quá sức, làm cho anh tỉnh mất rồi?
Lục Trạch Nhất cúi đầu hôn lên mấy đầu ngón tay của cô, nói giọng khàn khàn: "Có đau không?"
Anh, rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì đây!
Sở Dung như chạy trốn lao ra khỏi phòng ngủ.
"Em, em đi nấu canh cho anh!"
- -------------------
Vừa edit vừa cười tủm tỉm, chương này ngọt chết toi mất thoaiiiii.