Editor: Crashpike
Beta: Crashpike
Sở Dung bước ra khỏi văn phòng, áp lực quanh người giảm đi đáng kể.
Nếu không lôi được tên nội gián gian xảo ấy ra, hai chữ Sở Dung này cô chấp nhận viết ngược.
Chiêm Tri Hạ vẫn đang yên lặng ngồi trên bàn làm việc, Sở Dung liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhấc chân xuống lầu.
Đúng thật với suy nghĩ của cô, từ tan tầm ngày hôm qua đến 8 giờ sáng nay, màn hình trong phòng điều khiển đen nhánh một mảnh.
Chẳng lẽ học máy tính chính là để làm mấy trò trộm cắp hả!
Sở Dung lắc đầu, thật sự là quá vũ nhục cái nghề này rồi.
Cô buộc tóc mình lại, một lần nữa ngồi lại vị trí của mình.
"Không nghĩ tới lại là cô" Mắt Phí Nhạn Tình nhìn vào phần văn kiện, mở miệng nói "Bằng không cô sớm nghỉ việc đi."
Nghỉ cái rắm!!!
Sở Dung hừ cười một tiếng: "Chỉ là một bức ảnh mà thôi, cũng không giải quyết được vấn đề gì."
Ánh mắt Sở Dung bình tĩnh, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô ta nói, "Chị Nghê còn chưa bảo tôi làm gì, còn cô thì ở đây bỏ đá xuống giếng, có phải không tốt lắm không hửm?"
Phí Nhạn Tình không nghĩ tới Sở Dung lại nói toạc ra như vậy, người sững lại, nói không ra lời.
"Thật ra, tôi cảm thấy việc này cũng có chỗ tốt ấy chứ." Sở Dung cười nói, giọng nói ngày càng lạnh, "Ai là người muốn tôi rời khỏi công ty lại là người có hiềm nghi càng lớn."
Phí Nhạn Tình đặt văn kiện trong tay xuống, mạnh tay đóng lại khiến nó vang lên một tiếng "Bang".
Thế nào, hù chết cô chưa?
Sở Dung cũng không phải là loại người ngồi ăn chờ chết, cô như mọi khi, nghiêm túc sửa tài liệu trong tay.
Mọi người xung quanh khe khẽ nói chuyện với nhau cứ như cô sẽ không nghe thấy, động tác với biểu cảm đều giống nhau, chờ đến thời gian nghỉ giữa trưa, Sở Dung mới duỗi thẳng người, thong thả đứng lên.
Sao có thể giống như thường ngày?
Sở Dung chậm rãi mặc áo khoác vào.
Thật ra nội tâm bây giờ của cô đã hoảng thành một mảng.
Cũng nhờ Lục Trạch Nhất, nói thật ra, dáng vẻ bây giờ của cô đều học được ở anh.
Sở Dung quàng khăn choàng cổ, lấy tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi cửa công ty.
Nên hành động rồi.
Sở Dung gọi một chiếc taxi, nói ra một địa chỉ làm điểm đến.
Không phải lúc trước Lục Trạch Nhất có nói dưới lầu có người nằm vùng sao, cô thực sự muốn nhìn xem đó là người nào.
Sở Dung nắm chặt di động, chạm nhẹ vào màn hình mở danh bạ ra, đối diện với cái tên Lục Trạch Nhất do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhấn xuống.
Không thể dựa vào ảnh mãi được.
Đây là một việc nguy hiểm.
Một lát sau, Sở Dung đến nơi.
Cô trả tiền xong, bước nhanh đến phía bậc thang.
Cách đó không xa dưới tàng cây có bóng người lắc lư, Sở Dung vừa nhấc chân đi qua, bỗng nhiên lại nhìn thấy, phát hiện cách chỗ ngoặt không xa cũng có một nhóm người.
Tận hai nhóm?
Sở Dung nhíu mày.
Rốt cuộc là cùng một phe hay là..
Người đàn ông ở góc rẽ kia Sở Dung biết, chính là người lúc trước ở quán bar.
Người đàn ông ngồi xổm ở chỗ kia, Sở Dung đếm thử, bên cạnh anh ta không nhiều không ít, vây quanh đủ năm người.
Thật là đáng sợ.
Phía dưới cây đại thụ kia còn có một người phụ nữ, Sở Dung nheo mắt, hình như trên tay cô ta còn cầm theo bảng vẽ.
Cũng có khi là cô suy nghĩ nhiều, Sở Dung suy tư, có lẽ người ta ngại nắng nên ở trong bóng râm vẽ cây vẽ cối.
Không hề ngoài ý muốn, Sở Dung nhấc chân bước về phía người đàn ông đang ngồi ở góc rẽ kia.
Người đàn ông mặc một chiếc sơ mi trắng trong tay còn đang kẹp điếu thuốc, tóc cắt đầu đinh, ánh mắt sắc biến như liệp báo.
Người này không tầm thường.
Không phải là dạng lưu manh đầu đường xó chợ.
Người đàn ông lúc này cũng đã phát hiện ra Sở Dung, hắn ta vỗ vài cái vào đàn em bên cạnh, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, mấy người đang dựa vào tường đều chậm rãi đứng lên.
Sở Dung dừng lại trước mặt mấy người đó.
"Chờ đã lâu?" Cô hỏi.
Dưới mí mắt người đàn ông có một vết sẹo dài năm centimet, đồng tử thâm thúy, cánh tay màu lúa mì săn chắc cơ bắp.
"Lá gan cô gái nhỏ cũng lớn ấy chứ." Ánh mắt anh ta hung ác, dùng sức bóp tắt điếu thuốc, "Mấy người chúng tôi ngồi xổm ở đây cũng đã vài ngày, thì cô lại tự mình đưa tới cửa?"
"Chờ tôi làm gì?" Sở Dung nhếch miệng cười, "Ai kêu các người tới."
"Mấy người chúng tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc."
Người đàn ông lại nói thêm: "Thật ra cũng không có gì, có người thỉnh cô đi một chuyến, có vài lời muốn nói, nếu cô đồng ý đi, chúng tôi cũng không làm khó dễ gì cô."
"Chỉ là muốn tìm tôi nói chuyện?" Sở Dung hừ cười một tiếng, khinh thường hất hất cằm: "Tôi cho anh một cơ hội nữa, nói thật."
"Chả có cái gì để nói?"
Bên cạnh có một đàn em không nhìn nổi bộ dạng này của Sở Dung, nhanh chóng xông lên phía trước!
Người đàn ông ở bên cạnh còn chưa kịp ngăn lại, Sở Dung ấn chặt bả vai, đưa tay tát một cái lên mặt hắn ta.
"Lão đại các người không dạy qua sao, người lớn đang nói chuyện đại sự, các ngươi không được xen mồm vào?"
Vẻ mặt Sở Dung bình tĩnh, cứ như người vừa mới đánh người ta không phải cô.
"Cô dám đánh tôi?"
Tên đàn em trừng mắt, lại muốn tiến lên lần nữa, người đàn ông bên cạnh lập tức ngăn lại.
Sở Dung cười lạnh, hướng về phía người đàn ông nói: "Chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, như vậy đi, ngươi ra một cái giá."
Cô hỏi: "Bọn họ cho các ngươi bao nhiêu tiền?"
"Mười vạn." Người đàn ông thấp giọng nói.
"Tôi cho anh hai mươi vạn." Sở Dung nói, "Nói những điều anh biết cho tôi nghe."
"Đại ca."
Mấy đàn em không nghĩ tới Sở Dung ra giá rộng rãi như vậy, nhịn không được nhắc nhở, "Nếu không chúng ta --"
Người đàn ông hét lớn: "Câm miệng."
Vài người lập tức không dám hé răng.
Đủ kiên cường, cô rất kính nể.
Sở Dung nhấp nhấp môi, nhưng mà vô dụng.
Ánh mắt người đàn ông không một chút hoảnh loạng, nói: "Chúng tôi là người làm việc có quy củ."
"Lão đại, tận hai mươi vạn đó." Trong đó có một đàn em lên tiếng, "Chị dâu còn ở --"
"Tôi kêu cậu câm miệng." Người đàn ông nâng cao giọng, không chút lưu tình cắt ngang lời đàn em đang nói.
Chị dâu?
Sở Dung bắt đầu đánh giá người đàn ông trước mặt.
Đừng nói chứ, nhìn kỹ thì cũng thấy có vài phần anh khí.
Sở Dung cũng không rảnh mà đi lo chuyện của người khác, nói thẳng: "Tôi sẽ không đi theo anh, nhưng anh hãy giúp tôi truyền lời lại."
Sống lưng người đàn ông thẳng thắn.
"Muốn hại tôi, đến cửa cũng không có." Sở Dung híp mắt.
"Đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!"
Người đàn ông đã sớm mất kiên nhẫn, giơ tay bắt lấy bả vai của cô.
Sở Dung sớm có chuẩn bị, nhanh chóng tránh thoát.
"Hiện tại xem như tôi phòng vệ chính đáng."
Sở Dung đánh thẳng một quyền vào sống mũi anh ta.
"Hoặc là nói thật, hoặc là tôi cho đám các người vào bệnh viện nằm!"
-
Cục cảnh sát.
Không biết Lục Trạch Nhất ở bên kia nói năng cái gì, Sở Dung ngồi ở ghế trên, hai tay ôm đầu gối, đáng thương bẹp chân núp ở phía sau.
Bằng cách này, có khi Lục Trạch Nhất dâng lên ý muốn bảo hộ, không thèm tìm cô tính sổ nữa?
Chú à, ngàn vạn lần đừng nóng giận, đừng nóng giận.....
Sở Dung cầu nguyện như niệm kinh.
Một lát sau, Lục Trạch Nhất đã đi tới.
"Bị thương chỗ nào rồi?" Anh hỏi.
Sở Dung cúi đầu không trả lời.
Lục Trạch Nhất thở dài một tiếng, cúi thấp người ngồi xổm xuống.
"Sao lại xúc động như vậy?" Ánh mắt anh và cô chạm nhau, "Tổng cộng sáu người, đơn thương độc mã lại dám lên?"
Kia cũng không phải là!
Do cô lợi hại sao!
Sở Dung nào dám nói như vậy, cô ngước mắt, giọng nói mềm mại, nói: "Trong công ty có người vu hại em."
Tầm mắt Lục Trạch Nhất di chuyển xuống dưới, dừng lại ở bàn tay cô.
Sở Dung: "Em muốn tìm ra người này."
"Đây là biện pháp em nghĩ tới?"
"Camera đều không ghi lại được." Sở Dung hít sâu, trả lời: "Đây là cách nhanh chóng nhất."
Lục Trạch Nhất từ trong túi lấy ra một miếng băng cá nhân, nói: "Đưa tay ra đây."
Sở Dung bất động, giọng nói thấp xuống, nói: "Tâm tình bây giờ của em không tốt chút nào."
Lục Trạch Nhất cầm lấy tay cô, cúi đầu xé băng cá nhân, che lại vết thương kia.
"Tôi hy vọng đây là cuối cùng tôi xử lý vết thương cho em."
Lục Trạch Nhất vo giấy thành cục, ném vào thùng rác bên cạnh: "Về sau không được như vậy nữa."
"Anh quan tâm em sao."
Lục Trạch Nhất lắc đầu: "Là do tôi không bảo vệ tốt em."
Bốn mắt nhìn nhau trong, Sở Dung cứ như nghe thấy được trong nội tâm của chính mình nổ ầm một tiếng.
Đó là âm thanh gì vậy?
Thịch thịch thịch.
Máu có phải đã chảy quá nhanh rồi không.
Thịch thịch thịch.
Thời điểm bị vu oan cô cũng không muốn khóc, lúc đánh nhau cũng không muốn khóc, bị đưa đến Cục Công An càng không muốn khóc, nhưng hiện tại thấy Lục Trạch Nhất, mũi cô lại bắt đầu lên men.
Đại hỗn đản, Lục Trạch Nhất.
Ai kêu anh nói ra lời nói như vậy.
"Sao anh lại đối tốt với em vậy?" Sở Dung cố gắng ổn định giọng nói đang run rẩy của mình, nói, "Mọi người đều nói anh cực kỳ lạnh nhạt, chưa bao giờ làm ra những việc thế này, nhưng giống như lại có điểm không giống nhau......"
Sở Dung không biết giải thích như thế nào.
"Bây giờ em mới phát hiện ra?" Lục Trạch Nhất đứng lên, nói, "Là do em quá ngốc."
Có vài lời hiện tại hỏi có phải không tốt lắm.
Sở Dung mím môi.
Lúc trước cô cho rằng chẳng qua là đánh cắp cơ mật thương nghiệp, nhưng hiện tại có phải đã uy hiếp tới an toàn của người khác rồi hay không?
Nếu cô hỏi ra thì đáp sẽ thế nào?
Nếu anh đáp ứng, có phải sẽ tạo ra những ảnh hưởng không tốt với anh.
Nếu là không đáp ứng --
Phảng phất có thứ gì kẹt ở trong ngực, cứ như giây tiếp theo sẽ vỡ ra.
Không được.
Cô phải khống chế.
Lục Trạch Nhất kéo cô tới, quay đầu, Thường Thanh Hàm vừa nhai kẹo cao su vừa nhìn hai người.
"Cô ấy là người đã giúp em."Sở Dung nói.
Lúc vừa mới đánh nhau, cô gái này trực tiếp nện bảng vẽ lên đầu một tên đàn em.
Động tác vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác, chân cẳng nhanh nhẹn đáng sợ, vừa thấy đã biết là người có võ.
Nhưng càng đáng sợ hơn là, cô gái này vừa giải quyết xong hai tên đàn em, một bên loạng choạng đứng vững, một bên thì nghiêm túc nói: "Tôi phải báo cảnh sát."
Quả nhiên, người bên cạnh Lục Trạch Nhất đều không giống người bình thường.
"Xụyt."
Thường Thanh Hàm dựng thẳng ngón tay trỏ, đặt ở bên miệng, "Nếu để cho người đối diện kia biết, thì tôi sẽ không xong đâu."
Sở Dung nương theo ánh mắt cô ấy nhìn về phía đó, bên kia một người đàn ông mặc âu phục đang chỉnh sửa lại văn kiện.
Cô vừa nhìn, liền đã hiểu.
Lục Trạch Nhất mang theo Sở Dung ra khỏi cục cảnh sát, một lát sau, Sở Dung hít hít cái mũi, không đi nỗi.
"Làm sao vậy?" Anh cũng dừng bước chân lại.
Sở Dung nhón chân bước tới gần anh: "Lục Trạch Nhất."
Gió lạnh thổi qua, thổi đến tỉnh cả người cô.
Cô chính là Sở Dung, trước sợ sói, sau sợ hổ không phải là tính cách của cô.
Cơ hội đã đưa đến tay, còn nói tới đạo lý làm gì!
Chỉ thử một chút thôi, cô thề, tuyệt đối không quá phận.
"Hình như em bị thương." Sở Dung nói.
"Chỗ nào?" Anh nhíu mày.
Sở Dung ái muội câu lấy cổ anh, kéo tay anh đặt ở eo mình: "Chính là nơi này."
Lục Trạch Nhất: "......"
"Có phải anh thích em đúng không?"
Ánh mắt Lục Trạch Nhất tối xuống, Sở Dung không nhìn ra được tý cảm xúc nào của anh.
"Thế thì tại sao anh lại hôn em, vì cái gì đã trễ đến thế này còn tới tìm em, vì sao lại muốn đưa đón em đi làm?"
Ánh mắt Sở Dung nhu hòa, chăm chú nhìn anh.
"Có phải anh vừa mới lo lắng cho em?"
Lục Trạch Nhất bạnh cằm.
Sở Dung đánh bạo hôn chụt một cái vào mặt anh, lại nói: "Không trả lời, em coi như anh chấp nhận."
"Em không hiểu rõ về tôi." Lục Trạch Nhất nói.
"Em sẽ hiểu rõ."
"Về sau, em nhất định sẽ không thích tôi."
"Nhưng hiện tại em rất thích anh."
Gió lạnh chui vào ống quần, Lục Trạch Nhất cúi đầu, tay hư bảo vệ eo lấy của cô.
Đôi mắt Sở Dung lấp lánh như sao, không chớp mắt nhìn anh, không chút che dấu hỏi: "Đối với anh mà nói, em cùng với những người phụ nữ khác không giống nhau, đúng không?"
Phảng phất dưới đáy lòng như lên men.
Sở Dung cuộn tròn mấy ngón chân.
Thật khẩn trương.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sau một lúc lâu, Lục Trạch Nhất mới thở dài thật sâu: "Em quấy rầy kế hoạch của tôi mất rồi."
Kế hoạch gì cơ?
"Chúng ta cứ từ từ rồi tới với nhau." Lục Trạch Nhất xoa đầu cô, nói, "Em đừng vội."
Đây là có ý tứ gì?
"Muốn ăn xiên nướng không?" Lục Trạch Nhất nhấc chân đi về phía trước, "Không phải nói tâm tình không tốt sao, cơm chiều có phải cũng không ăn phải không?"
Sở Dung giơ tay túm chặt lấy cổ tay áo anh, lúc Lục Trạch Nhất quay đầu lại, hung hăng bắt lấy ánh mắt của anh.
"Em không thể lý giải được ý tứ của anh là gì, hiện tại em chỉ muốn tuyên bố một chút."
Lục Trạch Nhất nhìn thẳng vào trong mắt cô.
"Một ngày nào đó em sẽ bắt anh vào trong tay."
Sở Dung nhón chân, kéo cà vạt anh xuống, giọng nói thật nhỏ, nói: "Có thể hôn không?"
Sở Dung ngẩng đầu lên, môi đỏ dưới ánh sáng yếu ớt càng thêm mượt mà.
Lục Trạch Nhất nắm chặt tay.
"Chỉ một lát--"
Cô còn chưa nói xong, anh đã trả lời: "Được."
Lục Trạch Nhất không hề cố kỵ cúi đầu.
Bên tai bỗng nhiên yên tĩnh không có một tạp âm.
Môi răng dây dưa.
Hôi hấp của anh như bị phỏng, tay dùng sức bắt lấy cô, chậm rãi áp người mình tới.
Sở Dung lui về phía sau hai bước.
"A......"
Sao lại thế này?
Trong đầu Sở Dung là một đống hỗn độn, đáng ra không nên thế này......!
Lục Trạch Nhất chế trụ cổ tay cô, càng ngày càng làm nụ hôn thêm sâu sắc.
Cứ như lâm vào đầm lầy không người, anh không chút hoảng loạng, lại mang theo cường thế, một chút lại một chút xâm chiếm lãnh địa của cô.
Sau một lúc lâu, anh mới buông cô ra: "Là em bắt đầu trước."
Sở Dung mềm nhũn dựa vào trong ngực anh, ánh mắt trở nên mê mang.
"Không phải nói sẽ không nhận thua sao?"
Lục Trạch Nhất khẽ cười một tiếng, ở nơi sáng tối giao nhau, nâng cằm cô lên, lại lần nữa nhìn thẳng vào trong mắt cô.
"Lại lần nữa nào."
- ------
Truyện Tiểu Hà Sơn đã có nhà edit rất mượt nên mình sẽ không edit lại lần nữa, mấy bạn muốn đọc thì tới ủng hộ truyện của chị ấy nha, nhà chị ấy edit rất mượt, truyện cũng rất cảm động, lại cực kỳ hay.
Mình để link nhà edit ở đây ạ: https:///tieu-ha-son/.