Tiên Sinh, Cách Xa Tôi Một Chút!

Chương 2



Cha Quan bị ánh mắt con gái làm tức giận đến nghiến răng, mà lại có vợ ở đây làm ông không thể ra tay dạy dỗ được, đành phải cầm lấy tờ báo nhắm mắt làm ngơ.

Tạm thời ngưng chiến, Quan Hướng Lam liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, còn năm phút là bảy giờ rưỡi, cô nhanh chóng ăn luôn chén cháo thứ hai.

"Mẹ, con ăn no rồi lên lớp đây." Buông chén, cô chùi miệng xong đứng dậy chạy nhanh tới cửa.

Trước khi rời đi vẫn còn không quên mở miệng."Hiệu Trưởng Đại Nhân, thời gian không còn sớm, ngài còn ở lại xem báo, ngồi trên chức vị này phải nhớ làm gương tốt đấy!" Nói xong không đợi tiếng hét của lão cha, cô nhanh chóng mang giày đi ra khỏi cửa.Sau khi mở cửa, theo thói quen cô liếc mắt nhìn sang nhà bên cạnh một cái, im ắng không có người, căn nhà trống không như vậy đã gần mười năm . Mà cái tên có khuôn mặt khiến người ta chán ghét kia cô cũng quên không ít rồi, chỉ còn lại ấn tượng mờ nhạt sót lại ở trong đầu.

Quan Hướng Lam thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng nhún vai, bước nhanh đi đến trường tiểu học.

Buổi sáng bảy giờ rưỡi, Quan Hướng Lam đứng gác ở cửa trường học. Cô vòng hai cánh tay, tóc đen dài chạm vai, vai áo nhỏ đơn giản, trước ngực là hình đầu lâu màu trắng, rãnh ngực mê người như ẩn như hiện, quần short jean trắng xanh bao trùm cái mông tròn, dưới đôi chân thon dài là một đôi giày vải bố màu đen in hình đầu lâu.

Cô ăn mặc đơn giản nóng bỏng, khuôn mặt thanh tú nhưng sạch sẽ không trang điểm dư thừa, tươi đẹp giống như một đóa tường vi đỏ tươi, tươi đẹp mà không thừa thải.

"7 giờ 31 phút." Cô lười biếng mở miệng, đôi mắt trừng mắt nhìn học sinh đang chạy nhanh tới, cánh môi gợi lên nụ cười.

"Trương Gia Thuận, con lại đến muộn." Trường học cũng chỉ có mười người học sinh, chín đứa trước bước vào trường đúng bảy giờ rưỡi, chỉ một tên quỷ nhỏ họ Trương này mỗi ngày đều đến trễ.

"Ha ha, cô giáo, là ngoài ý muốn!" Trương Gia Thuận chọn một khoảng cách thích hợp để đứng vững, khuôn mặt tươi cười, nơm nớp lo sợ mở miệng.

"Hả?" Quan Hướng Lam nhíu mày, cũng cười rất thân thiết."Cái gì là ngoài ý muốn? Là heo mẹ nhà con phải sinh heo nhỏ hay là con chó nhỏ nhà con phải đưa tang?" Cô cúi đầu nhìn ngón tay, rất tao nhã mà vặn các đốt ngón tay.

"Ách... đều, đều không phải." Trương Gia Thuận cũng nhìn theo về phía tay cô, không nhịn được nuốt nước miếng, cậu hiểu rất rõ nắm tay của cô giáo có bao nhiêu cứng rắn.

"Vậy là thế nào? Nói thử xem! Nếu về tình có thể tha thứ, cô rất sáng suốt, tuyệt đối sẽ tha thứ cho con." Quan Hướng Lam chậm rãi tới gần Trương Gia Thuận.

"Ách... Cô giáo..." Trương Gia Thuận lui nhanh về sau.

"Lần này thật sự có nguyên nhân! Trước tiên cô đừng ra quyền, hãy nghe con nói!"

"Nói đi! Cô đang chờ nghe đây!" Đôi mắt Quan Hướng Lam chậm rãi nheo lại."Đừng lui nữa, còn lui xuống nữa cô cũng không dám đảm bảo nắm tay của cô sẽ không 'hôn' đầu con."

Trương Gia Thuận dừng bước, "Dạ, lúc nảy ở trên đường con không cẩn thận nhặt được một em gái nhỏ, em ấy bị lạc đường, cho, cho nên... "

"Em gái nhỏ?" Quan Hướng Lam nhíu mày, căn bản không tin."A Thuận à, con lấy cớ này rất tệ, con nghĩ cô có tin con hay không? Hả?" Nói xong liền vươn tay với tới véo lỗ tai cậu.

"Oa! Là thật mà!" Trương Gia Thuận sợ hãi một tay che lỗ tai, một tay chỉ phía sau Quan Hướng Lam, "Không tin cô nhìn phía sau xem."

"Hả?" Quan Hướng Lam quay đầu, vừa khéo đối diện với một đôi mắt ngọc châu xinh đẹp màu xanh thẳm.

Mắt xanh vừa nhìn thấy cô lập tức co rụt lại, trốn vào phía sau hộp thư.

Quan Hướng Lam sửng sốt."Trương Gia Thuận, là đấy hả?"

"Dạ, là em gái con nhặt được." Trương Gia Thuận sợ sệt đáp lời.

"Nói nhảm." Cô có mắt, đương nhiên nhìn ra được đó là đứa bé gái."Cô hỏi là con nhặt được ở đâu!"

"Trên đường đến trường, con qua ngõ nhỏ thì nghe được tiếng khóc, đi vào liền nhìn thấy em ấy, vốn muốn dẫn em ấy đi tìm người nhà, nhưng mà con thấy sắp muộn, đành phải dẫn em ấy đến đây trước rồi đi sau." Cậu sợ hãi nhìn Quan Hướng Lam. "Cô, lý do này cô có thể chấp nhận không?"

"Đi vào lớp tự học cho cô." Quan Hướng Lam thân vươn tay bún trán của cậu một cái."Ngày mai còn dám đến trễ, đến trễ một giây cô liền đánh con một quyền, đến lúc đó tuyệt đối sẽ làm cho cha mẹ con nhìn không ra."

"Dạ, tuyệt đối là con sẽ không đến muộn." Biết cảnh báo giảm đi, Trương Gia Thuận cười hì hì giơ tay lên thề, lại chỉ chỉ hộp thư, "Em gái kia liền giao cho cô." Nói xong, lưng đeo túi sách chạy nhanh vào trong phòng học.

"Quỷ nhỏ thối!" Quan Hướng Lam lắc đầu bật cười, lại nhìn về phía hộp thư, một cái đầu nhỏ tròn nhìn thấy cô quay lại lại lập tức rụt trở về.

Nhíu mày, cô đi tới hộp thư, bất ngờ ló thân ra ngăn chặn cô gái nhỏ."Hắc hắc! Bắt được con rồi."

Nhìn thấy cô, cô bé liền phát hoảng, ánh mắt mở thật to, một đôi mắt con ngươi màu xanh liền chiêm chiếp như vậy. Quan Hướng Lam ngồi xổm người xuống, quan sát cô bé. Chậc chậc, là một em gái nhỏ xinh đẹp! Tóc đen mắt xanh, đường nét khuôn mặt sâu sắc, nhìn ra được là một con lai, tóc dài được cái nơ màu lam cột lại hai bên, trên người là bộ âu phục nhỏ đáng yêu, bộ dáng trắng trắng non mềm giống như một baby xinh đẹp.

Nhưng mà từ đâu lại xuất hiện đứa bé đáng yêu như vậy ở trong trấn? Cô nhớ là không có thân thích là người nước ngoài! Hay là có người ngoài đến đây?

Nhưng theo lý thuyết, nếu có người lạ tới nơi này, mấy bà tám trong trấn đã truyền tin tức từ phố lớn ngõ nhỏ từ lâu rồi.

"Hắc, sao con lại ở trong này? Cha mẹ đâu?" Sợ dọa đứa bé, Quan Hướng Lam dịu dàng hỏi.

Cô bé nháy mắt nhìn cô, không nói chuyện.

"Con tên là gì? Mấy tuổi?" Quan Hướng Lam hỏi lại, nhưng cô bé vẫn không mở miệng, cô nhíu nhíu mày."Hay con nghe không hiểu tiếng Trung?"

"Ba ba... "Cô bé mở môi nhỏ như cánh hoa, giọng nói mang theo nghẹn ngào, đôi mắt ửng đỏ sợ người lạ nhìn nhìn Quan Hướng Lam. Nói tiếng Trung! Này hẳn là nghe hiểu được đi?

"Cô bé, con nghe hiểu được lời dì nói không?"

Cô bé nhỏ khụt khà khụt khịt, gật gật đầu.

Quan Hướng Lam thở nhẹ một hơi, may mắn, nghe hiểu được tiếng Trung, muốn cô nói Anh văn thì có lẽ cô đụng vào vách tường tự sát trước, kiếp sau lại học."Con tên là gì?"

"Công chúa nhỏ... "

"Hả?" Đây là tên thật sao?

"Ba ba... Đều gọi là công chúa nhỏ." Em gái nhỏ nhỏ giọng nói, giọng nói mềm yếu mang chút âm đặc thù nước ngoài.

Quan Hướng Lam trừng mắt nhìn, sờ sờ cái mũi, nhún vai, "Được rồi, công chúa nhỏ thì công chúa nhỏ, vậy con mấy tuổi?"

"Ba tuổi." Một chữ cuối cô bé dùng sức nói, còn dựng thẳng 3 đầu ngón tay lên.

Quan Hướng Lam không nhịn được nở nụ cười, thật đáng yêu, không giống với mười tên quỷ nhỏ trong trường học này."Vậy con có biết số điện thoại trong nhà không?"

Mày của cô bé hơi nhíu lại, như là không hiểu câu hỏi của cô, mắt xanh nhìn thẳng vào cô."Ba ba...Con muốn ba ba... " khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nước mắt cũng sắp lăn ra rồi.

"Được đươc được, đừng khóc." Thấy cô bé muốn khóc, Quan Hướng Lam giật mình, nhanh chóng dỗ cô bé."Được rồi, dì dẫn con đi tìm ba ba của con, xin con ngàn vạn lần đừng khóc."

"Dạ." Cô bé lập tức nở nụ cười, nhanh chóng không thấy nước mắt trong hốc mắt, biến thành khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào.

Quan Hướng Lam trừng mắt nhìn cô bé, bản lĩnh thu nước mắt này làm cô nghĩ đến Thái Hậu trong nhà, mỗi lần bà Quan Trần tính kế cô là bộ dáng nước mắt ròng ròng đáng thương này, sau khi đạt được liền thu nước mắt lại ngay, chuyển thành một khuôn mặt tươi tắn.

"Gặp quỷ, nếu không phải thấy con còn nhỏ, dì thật sư nghi ngờ con đang tính kế dì." Thay đổi nét mặt nhanh như vậy, sau khi lớn lên nhất định sẽ nguy hiểm!

Quan Hướng Lam lẩm bẩm, thấy cô bé nhỏ nhìn cô bằng vẻ mặt ngây thơ, bộ dáng đáng yêu này đủ để thiêu cháy lòng người rồi.

"Chậc chậc, không biết sinh như thế nào, sao có thể sinh ra cô bé đáng yêu như vậy?" Cô dắt tay cô bé, "Đi thôi, đi tìm ba ba con."

Cô bé ngoan ngoãn để Quan Hướng Lam nắm tay, mở bước chân nhỏ ra, Quan Hướng Lam cũng thả bước chân nhỏ, phối hợp bước chân của cô bé.

"Công chúa nhỏ, con có biết nhà con ở đâu không?" Quan Hướng Lam không ôm hi vọng hỏi.

Quả nhiên, căn bản là cô bé nghe không hiểu lời của cô, chỉ ngẩng đầu cười ngọt ngào với cô.

Quan Hướng Lam buông bỏ."Thôi, tùy tiện tìm một người hỏi xem, sẽ phải có người biết đứa bé này là con nhà ai." Cô nói thầm.

"Ba ba!" Đột nhiên cô bé nhỏ tránh khỏi tay Quan Hướng Lam, cả người chạy về phía trước.

"Hả!" Quan Hướng Lam sửng sốt, đang muốn chạy theo, lại nghe giọng nam khẩn trương vang lên ở phía trước.

"Tâm Tâm!" Một người đàn ông nhanh chóng ôm lấy cô bé, lo lắng trách cứ."Sao con lại chạy loạn? Không phải ba ba nói con ngoan ngoãn ở đó chờ sao?" "

"Thật xin lỗi... " Cô bé nhanh chóng xin lỗi, tay nhỏ bé nắm chặt quần áo ba ba."Tâm Tâm không tìm thấy ba ba... " Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nhíu, liền muốn khóc.

"Thật là... " Thấy bộ dáng đáng thương của con gái, người đàn ông cũng không hung dữ nổi nửa."Con đấy, hại ba ba lo lắng gần chết." Anh xoa nhẹ cái mũi nhỏ của con gái.

"Có dì... " Tâm Tâm vươn đầu ngón tay chỉ về phía Quan Hướng Lam.

"Hả?" Người đàn ông ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy Quan Hướng Lam, con ngươi đen chậm rãi nheo lại.

Quan Hướng Lam cũng nheo mắt, cô nhìn người đàn ông này thật lâu, càng nhìn càng cảm thấy quen mặt, giống như đã gặp qua ở đâu.

"Kỳ lạ, có phải chúng ta đã gặp ở đâu không... " Cô nghi ngờ hỏi, nhìn thấy người đàn ông quan sát cô từ trên xuống dưới một cái, lông mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhíu lại, con ngươi đen thoáng qua tia chế giễu.

Quan Hướng Lam sửng sốt, cái loại ánh mắt này rất quen thuộc, rất nhiều năm trước ở trên người tên đáng ghét nào đấy, cô thường nhìn thấy ánh mắt này.

Cô nhìn gương mặt tuấn tú, trí nhớ chậm rãi hiện ra khuôn mặt tuấn tú nhiều năm trước hợp lại khuôn mặt nam tính trước mắt• • • ? Mắt đẹp lập tức trừng lớn, "Mặt cương thi!"

"Đã lâu không gặp, em gái nhỏ." Người đàn ông lười biếng chào hỏi. Gặp quỷ rồi ! Đúng là cái tên làm người ta chán ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.