Tiên Sinh, Em Thích Anh

Chương 11: Ra ngoài giải sầu



Dịch và edit: PUPANDA

Trình Vân ở bên cạnh nhìn mặt nghiêng không chút tì vết của Dịch tiên sinh, Dịch tiên sinh vì mình nói chuyện như vậy thật sự là quá cuốn hút, tim Trình Vân đập kịch liệt, cậu như đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Mặt của người phụ nữ trực tiếp tái nhợt, bà siết chặt nắm tay, móng tay đều bấm vào trong thịt, hồi lâu sau, bà mới liếm môi khô nứt, nói: "Dịch tiên sinh, tôi không biết quan hệ của hai người...ở đây xin lỗi anh."

Dịch Tranh Hoa lạnh mặt không nói chuyện, người phụ nữ này xin lỗi không nên chỉ có anh, còn có Trình Vân, anh nghe bà ta tiếp tục nói: "Về việc đánh nhau, bọn trẻ còn nhỏ, nổi tranh chấp rất bình thường....."

"Trẻ nhỏ?" Dịch Tranh Hoa nhướng mày, cảm thấy có chút buồn cười, anh giơ tay xoa đầu bạn nhỏ, cảm nhận xúc cảm trong tay, cảm thấy mình cần thiết lên lớp đám người này một phen, này còn không biết phải kéo dài bao lâu, anh nói với cô giáo: "Cô Triệu, Trình Vân có thể vào học trước không?"

Cô Triệu nhìn người phụ nữ nọ, nghĩ Trình Vân ở đây cũng không có chuyện gì, họ có thể giải quyết, liền gật đầu.

Trình Vân thì không muốn rời đi, Dịch tiên sinh vì mình mà đàm phán với người khác, mọi hành động lời nói hiện tại của Dịch tiên sinh đều là vì mình, cậu....không muốn bỏ lỡ.

"Bạn nhỏ, về lớp học trước được không?" Dịch Tranh Hoa nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu bạn nhỏ, trong mắt mang theo ôn nhu, thấp giọng nói.

Trình Vân vốn đang cúi đầu, nghe xong lời của Dịch tiên sinh, ngẩng đầu nhìn anh, lời cự tuyệt đến bên miệng bẻ ngoặt, biến thành gật đầu cùng với một tiếng dạ nhẹ đến không nghe thấy.

Sự thân mật giữa hai người người cả văn phòng đều nhìn thấy, người phụ nữ nọ lúc này mới cảm thấy mình quá xung động, Dịch Tranh Hoa rất sủng ái tiểu tử Trình gia kia, thúc ép bất hòa gì đó đều là lời đồn.

Sau khi Trình Vân đi khỏi, ôn hòa quanh thân Dịch Tranh Hoa liền biến mất tăm, bày ra lãnh liệt trên bàn đàm phán, cười lạnh một cái.

Mấy người đều cảm giác được ý lạnh, không ngờ lời tiếp theo của Dịch Tranh Hoa, làm họ như rơi vào hầm băng.

...... ((pupanda đồng hành cùng chương trình này))

Trình Vân không biết Dịch tiên sinh cuối cùng là giải quyết việc đó thế nào, chỉ biết từ đấy về sau trường họ triển khai một loạt hoạt động giáo dục, chủ nhiệm các lớp mỗi tuần đều phải mở họp lớp thuyết giáo về chủ đề bắt nạt học đường với một số có liên quan đến giáo dục thanh thiếu niên khác.

Ngày đó, Chu Vân Thu nghe nói chuyện Trình Vân bị bắt nạt, trực tiếp thuận thế công bố hôn sự của Dịch Tranh Hoa và Trình Vân, cũng tỏ rõ thái độ mình rất hài lòng Trình Vân.

Tối này, hai người sau khi ăn cơm xong, Dịch Tranh Hoa nhận được điện thoại của mẹ, anh trực tiếp bắt máy, gọi một tiếng: "Mẹ."

Chu Vân Thu hỏi: "Vân Vân có ở cùng con không?"

Dịch Tranh Hoa lướt nhìn Trình Vân đang ngồi trên vừa ăn trái cây vừa xem tivi một cái, tuy không rõ mẹ tìm Trình Vân vì sao sẽ gọi điện cho mình, nhưng anh vẫn trả lời: "Có."

Trình Vân cảm nhận được tầm mắt của Dịch tiên sinh, nghi hoặc nhìn Dịch tiên sinh, phát hiện Dịch tiên sinh đang nghe điện thoại, chỉnh tiếng tivi nhỏ xuống.

Dịch Tranh Hoa lắc đầu nói với cậu không sao, trực tiếp rời khỏi phòng khách, đến ban công, "Mẹ, sao vậy?"

"Vân Vân không sao chứ?" Chu Vân Thu biết Trình Vân bị bắt nạt, đau lòng không thôi, liền gọi điện đến hỏi con trai tình huống của Trình Vân.

Dịch Tranh Hoa dựa trên lan can ban công, nhìn Trình Vân ở phòng khách vừa ăn trái cây vừa xem tivi thỉnh thoảng còn cười mấy tiếng, tiếng trả lời đều trầm thấp hơn nhiều: "Em ấy không sao, đang ở phòng khách xem tivi."

Chu Vân Thu bấy giờ mới yên tâm, đề nghị: "Tranh Hoa, con gần đây cần dẫn Vân Vân ra ngoài chơi tí không? Giải sầu."

"Mẹ cảm thấy con bận việc, Vân Vân sau này việc học cũng bận, nhân lúc tuần đầu lớp 12 của Vân Vân, hai đứa ra ngoài chơi chút." Chu Vân Thu ở nhà cũ một ngày liền suy xét làm sao có thể để con trai với Vân Vân bồi dưỡng tình cảm, dẫu sao con trai với Vân Vân lúc trước không có tình cảm, là trực tiếp kết hôn sống chung, may mà bà vẫn tương đối hiểu con trai, biết tính khí con trai, chịu trách nhiệm, không lộn xộn.

Dịch Tranh Hoa nghĩ hồi, cảm thấy mẹ nói cũng rất có đạo lý, hiện tại đã công bố tin hai người đã kết hôn, bên ngoài hiện tại đều bàn luận chuyện này, trường học chắc hẳn cũng đều đang thảo luận chuyện này, tuy nói lý do với bên ngoài là Trình Vân còn nhỏ, hôn lễ sau này làm bù, nhưng hai người nếu cùng nhau ra ngoài, không những có thể giải sầu, còn có thể làm người của trường bạn nhỏ có chút hòa hoãn, bạn nhỏ cũng không cần trực tiếp đối mặt với những thảo luận của đám học sinh, chờ chơi xong về, cũng đã lắng đọng một khoảng thời gian, sức ảnh hưởng của chuyện này cũng sẽ giảm xuống, áp lực bạn nhỏ đối mặt cũng sẽ bớt chút.

"Dạ." Dịch Tranh Hoa đáp ứng, anh với bạn nhỏ có thể ra ngoài chơi, "Con đi hỏi xem bạn nhỏ muốn không."

Chu Vân Thu cười một tiếng, "Vân Vân sẽ đáp ứng, thằng bé muốn ra ngoài chơi."

Chờ sau khi cúp điện thoại, Dịch Tranh Hoa đi hỏi ý kiến của Trình Vân, bạn nhỏ nhìn Dịch tiên sinh, trong mắt đều phát sáng, đặc biệt vui vẻ hỏi: "Có thể ra ngoài chơi ạ."

Trình Vân đã rất lâu không ra ngoài chơi, cùng Dịch tiên sinh ra ngoài chơi, nghĩ thôi đã hưng phấn.

Dịch Tranh Hoa không ngờ bạn nhỏ kích động như vậy, trực tiếp nói với bạn nhỏ: "Vậy anh đi xin nghỉ với chủ nhiệm lớp em, ra ngoài chơi thôi."

"Được ạ!" Trình Vân trả lời đặc biệt tích cực, chiều nay đã thi, thi chất lượng đầu năm học, cậu làm bài có chút phiền muộn, ngày thường đều làm mấy bài đơn giản, bài khó không thèm nhìn một cái, chiều nay nghĩ Dịch tiên sinh rất để tâm việc học của cậu, liền muốn xem thử bài khác, không ngờ cậu một chút cũng không biết, quá đả kích người.

Hiện tại nghe nói có thể ra ngoài chơi, những phiền muộn kia đã sớm biến mất tăm, chỉ còn lại tràn đầy hưng phấn.

Dịch Tranh Hoa xin nghỉ với chủ nhiệm lớp, thuận tiện đi dặn dò công việc, anh luôn muốn đi một nơi, mà mãi không có thời gian đi, lần này vừa vặn đi, thả lỏng mấy ngày. ((PU: ngưng ăn cắp, ngưng re-up, ngưng chuyển ver))

Trình Vân thầm nghĩ: Trình Vân ta cũng cuối cùng đã có một lần nói đi du lịch liền đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.