Tiên Sinh, Em Thích Anh

Chương 20: Dịch gia có phải bắt nạt anh không?



Dịch và edit: PUPANDA

Hai người về phòng trước tiên tắm một cái, sau đó liền thay quần áo, lúc này thì điện thoại của Lương Uyên gọi tới, y biết Dịch Tranh Hoa đang nghỉ ngơi, không có việc gấp cũng sẽ không gọi điện quấy rầy, Dịch Tranh Hoa lau tóc cầm di động lên, ấn nghe.

"Sao vậy?" Dịch Tranh Hoa đang lau tóc, tùy ngồi dựa trên sofa, hỏi.

......

Sau khi Trình Vân tắm xong đi ra nhìn thấy chính là sắc mặt Dịch tiên sinh dần dần âm trầm, cậu chậm rãi ngồi đến đầu khác của sofa, tận lực không quấy rầy Dịch tiên sinh, vẻ mặt này của Dịch tiên sinh thật có chút dọa người, trên mặt Dịch tiên sinh nếu không có nụ cười, cả người đều sẽ cho người khác loại cảm giác đặc biệt lạnh lùng đặc biệt không thân thiện.

"Tra chưa?" Dịch Tranh Hoa vắt khăn lông trên cổ, cười lạnh một tiếng, cho dù không cần tra, trong lòng anh cũng đã đoán ra là ai.

Lương Uyên khi vừa phát hiện, liền tìm người bắt đầu xóa tin tức liên quan, y nghe ra ý lạnh trong lời của Dịch Tranh Hoa, nối gót tiếp tục nói: "Dịch tổng, phía truyền thông tung tin kia sớm đã đóng cửa, lần này là có người đập tiền mua thủy quân để người chuyển tiếp, tăng thêm độ hot, người đứng sau là Trì Lam."

Dịch Tranh Hoa chế nhạo một tiếng, nói: "Tin tức không cần xóa, tôi sẽ gửi cho cậu một đoạn clip, theo độ hot này công bố đoạn clip này ra." Lúc anh nói nhìn Trình Vân ở một bên thường nhìn mình một cái, bạn nhỏ bị Trì Lam đẩy vào trong sông, Trì gia tưởng lời nói của người Dịch gia anh là nói đùa sao? Người của Dịch gia là có thể tùy tiện bắt nạt à?

Nghi ngờ hẹn hò? Đó xác thực là hẹn hò, chẳng qua đối tượng sai rồi.

Sau khi nên nói đều nói xong, Dịch Tranh Hoa liền cúp máy.

Trình Vân nghi hoặc nhìn Dịch tiên sinh, hỏi: "Sao thế?"

Dịch Tranh Hoa cảm thấy không cần thiết giấu Trình Vân, liền nói ra sự việc, Trình Vân tìm được di động của mình, lướt tin tức, xem ảnh bên trên thật là cạn lời cực kỳ, bên cạnh Dịch tiên sinh còn có cậu đây! Bỏ cậu đi đâu rồi? Cậu không xứng có họ tên sao?

Sau đó lại còn có bài báo nói Dịch Tranh Hoa với mỹ nữ vốn là người yêu, Trình Vân cậu là kẻ chen chân vào.

Trình Vân lướt tin xong, đối với tin này thật sự không biết nên nói gì, cậu hỏi Dịch tiên sinh: "Là Trì tiểu thư làm sao?"

Dịch Tranh Hoa nhìn mặt vẻ không tự nhiên của bạn nhỏ, cười, giơ tay trực tiếp vò tóc bạn nhỏ, an ủi: "Phải, chuyện này anh sẽ giải quyết. Tuy hôn nhân của chúng ta chỉ sẽ duy trì một năm, nhưng trong một năm này, anh sẽ không để em chịu ủy khuất."

Trình Vân lần nữa nghe thấy Dịch tiên sinh nhắc đến hôn nhân chỉ sẽ duy trì một năm, nhất thời có chút hoảng thần, cậu xém chút quên mất, cậu với Dịch tiên sinh chỉ sẽ ở cùng một năm, Dịch tiên sinh tốt với mình như vậy, cũng chỉ trong thời gian một năm.

Dịch tiên sinh tốt như vậy, cậu đột nhiên có chút lưu luyến.

Lúc này, điện thoại của Chu Vân Thu gọi đến, là hỏi han Dịch Tranh Hoa chuyện về bản tin, Dịch Tranh Hoa nghe máy, Trình Vân rũ mắt không nói chuyện.

Lúc Dịch Tranh Hoa nghe máy luôn mang nụ cười đành chịu, Chu Vân Thu cảm thấy con dâu của bà chịu ủy khuất.

"Con trai à, con 32 tuổi mới kết hôn không dễ dàng, con phải biết trân trọng, biết không?" Chu Vân Thu thở dài, lúc bà vừa biết tin này giật nảy mình, chờ sau khi hiểu ngọn nguồn, cơn tức mới xuôi, ấn tượng với Trì Lam kia xấu đến cực điểm, con trai bà nịnh vợ dễ dàng sao? Người quấy rối đều không xong với Chu Vân Thu bà đâu.

Dịch Tranh Hoa đành chịu cười, nói: "Dạ biết."

Chu Vân Thu tiếp tục hỏi: "Con dâu của mẹ biết chuyện này chưa?"

"Biết rồi." Dịch Tranh Hoa nhìn bạn nhỏ một cái, phát hiện bạn nhỏ cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Tim Chu Vân Thu đều sắp nát, lần nữa thở dài: "Con dâu của mẹ chịu ủy khuất, con phải giải quyết rõ ràng chuyện này biết không? Thật sự, con 32 mới kết hôn rất không dễ dàng a...người vợ này phải hết mực yêu thương cưng chiều."

Dịch Tranh Hoa véo mi tâm, thấp giọng đáp một tiếng.

Chu Vân Thu vẫn có chút không yên tâm, "Con đi an ủi con dâu của mẹ chút đi."

Dịch Tranh Hoa muốn nói với mẹ, bạn nhỏ không yếu ớt như bà nghĩ, nhưng anh nếu nói vậy, mẹ anh có thể dạy dỗ anh cả tối.

Dịch Tranh Hoa nhìn bạn nhỏ một cái, phát hiện bạn nhỏ vẫn đang cúi đầu, tựa hồ thật sự không cao hứng, dáng vẻ này xem ra thật sự đã chịu ủy khuất. Trong lòng anh nghĩ: Bằng không tiến hành phỏng vấn sớm hơn vậy?

Chu Vân Thu tiếp tục nói: "Còn có làng du lịch ấy hiện tại tuyệt đối bị rất nhiều người theo dõi, con bảo hộ tốt con dâu của mẹ, đừng để bị tổn thương lần hai."

Dịch Tranh Hoa nghe lời của mẹ, lại nhìn bạn nhỏ, quyết định vẫn nên tiến hành phỏng vấn sớm hơn, đã xảy ra chuyện này, cũng không chơi tiếp được, hiện tại nơi này không biết bị bao nhiêu người theo dõi, so ra, về ở trong nhà còn tự do hơn.

"Mẹ, bọn con hôm nay về luôn." Dịch Tranh Hoa nói, ánh mắt luôn đậu trên người bạn nhỏ, phát hiện bạn nhỏ đang một mình nghịch áo, xoắn góc áo lên lại kéo giãn ra, ở đó tự chơi tự vui.

Chu Vân Thu sững ra, mới nói một tiếng ừ. ((pupanda đồng hành cùng chương trình này))

Dịch Tranh Hoa sau khi cúp máy, phát hiện bạn nhỏ vẫn cúi đầu nghịch áo mình, có thể là bị ảnh hưởng bởi lời của mẹ, cảm thấy bạn nhỏ là thật sự ủy khuất, anh đứng lên ngồi đến bên cạnh bạn nhỏ, gọi một tiếng: "Bạn nhỏ."

Bạn nhỏ Trình ngẩng đầu nhìn Dịch Tranh Hoa, "Dịch tiên sinh, sao vậy?"

Dịch Tranh Hoa thở dài, cười nói: "Hiện tại người theo dõi nơi này quá nhiều, chúng ta về nhà thôi."

Trình Vân nghĩ ngợi, cảm thấy Dịch tiên sinh nói có đạo lý, sắp tới đây hai người làm gì đều có người dõi theo họ, còn không bằng về nhà ở tự tại.

Dịch Tranh Hoa sau đó đi tìm Ôn Tu Trúc, đòi Ôn Tu Trúc đoạn ghi hình camera, gửi cho Lương Uyên.

Chờ sau khi thụ dọn đồ đạc xong hai người liền về nhà.

Dịch Tranh Hoa lúc đó bàn hợp tác với một hãng tạp chí thương nghiệp, có một bài phỏng vấn đặc biệt, sau khi anh đột nhiên công bố tin kết hôn, bên phía tạp chí muốn tìm hiểu vài chuyện riêng tư, đã tỏ ý với bên Dịch Tranh Hoa, anh mới đầu cảm thấy không cần thiết, hiện tại lại thấy có thể suy xét chút.

Trình Vân còn đang xin nghỉ, sau khi về nhà liền bắt đầu cuộc sống sâu gạo, Dịch Tranh Hoa cảm thấy cuộc sống của bạn nhỏ quá không quy luật, liền đưa việc học võ vào lịch trình.

Sau đó, Trình Vân kết thúc cuộc sống sâu gạo, mỗi ngày chạy đến đạo quán Taekwondo.

Chủ nhật, thầy giáo nói với cậu vài việc ngày thường cần chú ý, ước định thời gian dạy học tuần sau, chờ sau khi hết thảy xác định xong, cậu liền tạm biệt giáo viên.

Trình Vân đi thay quần áo, cười chào tạm biệt người khác, không nhanh không chậm ra khỏi đạo quán Taekwondo, trong lòng đang ngẫm nghĩ Dịch tiên sinh tối nay mấy giờ về.

Cậu đi đến cửa, liếc cái nhìn thấy một bóng lưng có chút quen, nhưng cậu hơi không xác định lắm, người đó ngồi trên bậc thềm trên cùng, ngửa đầu nhìn trời, không biết đang nghĩ gì.

Trình Vân không xác định có phải Trình Huyên không, liền thăm dò gọi một tiếng,"Trình Huyên?"

Người đó xoay người qua, nhìn Trình Vân, trong mắt mang theo kinh ngạc, hắn cảm thấy Trình Vân đã đen đi gầy hơn, có điều kinh ngạc nháy mắt qua đi, hừ lạnh một tiếng, môi mấp máy, như đang rối rắm, thế nhưng cuối cùng vẫn nói: "Cùng ăn tối."

Trình Vân vốn nhìn thấy Trình Huyên đã rất kinh ngạc, sau khi nghe thấy lời mời của hắn càng kinh ngạc hơn, ở Trình gia người không hòa hợp với cậu nhất chính là Trình Huyên, hiện tại nói với cậu muốn cùng ăn cơm cậu luôn cảm thấy Trình Huyên muốn làm gì đó.

Trình Huyên nửa ngày không chờ được câu trả lời của Trình Vân, cảm thấy rất mất mặt, hai tay khoanh lại, nhíu mày, có chút cọc cằn nói: "Thế nào, đều không bằng lòng ăn bữa cơm với tôi?"

Trình Vân muốn biết Trình Huyên đột nhiên tìm mình ăn cơm là vì cái gì, "Bằng lòng. Anh nói với tài xế một tiếng anh chưa về cái đã."

Trình Huyên hừ một tiếng, xem như trả lời.

Sau đó hai người đến quán ăn Trung Hoa, dọc đường không có giao lưu, chờ sau khi ngồi vào chỗ, mạnh ai nấy gọi mấy món.

Trong lòng Trình Vân kỳ thực có chút không tự nhiên, Trình Huyên bình thương luôn mắng cậu, hai người họ bình thường gặp mặt trực tiếp trừng nhau, nói hai câu đã bắt đầu có mùi thuốc súng, ở trong nhà đều rất ít ăn cơm chung bàn, càng khỏi nói cùng ăn cơm ở bên ngoài.

Trình Vân ngẩng đầu nhìn thấy đối diện là mặt của Trình Huyên, liền cảm thấy quái gỡ, bữa cơm này ăn thật mệt.

Trình Huyên bị nhìn không tự nhiên, ngửa đầu hừ lạnh một tiếng: "Nhìn gì mà nhìn."

Trình Vân trợn trắng mắt trong lòng, không muốn giả bộ ngớ ngẩn với Trình Huyên, trực tiếp hỏi: "Nói đi, tìm anh có chuyện gì?"

Trình Huyên đột nhiên bắt đầu ú ớ, trước rót ly trà cho chính mình, uống một hớp, sau đó ánh mắt nhìn khắp nơi chính là không nhìn Trình Vân.

Một loạt động tác của Trình Huyên làm Trình Vân càng mù tịt, đây là bị sao vậy?

"Người của Dịch gia có phải bắt nạt anh không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.