Tiên Sinh, Em Thích Anh

Chương 26: Có mặt khắp nơi



Dịch và edit: PUPANDA

((PU: tiếc cái là chương này sau khi được tác giả chỉnh sửa đã bị Tấn Giang khóa mất rồi, weibo tác giả cũng khóa nốt, đành dịch theo bản cũ))

Dịch Tranh Hoa đẩy cửa phòng ra, bật đèn, cứ vậy bế Trình Vân thả cậu đến trên giường, "Vân Vân, nên ngủ thôi."

Lúc này Trình Vân nằm trên giường, chân buông thỏng bên mép giường, bàn chân giẫm đến trên sàn, mà Dịch Tranh Hoa cúi người một gối quỳ trên giường, một tay chống giường, một tay lại bị đè dưới mông Trình Vân.

Trình Vân thấp giọng nói: "Dịch tiên sinh, cùng ngủ."

Dịch Tranh Hoa dùng tay vỗ nhẹ trên mông Trình Vân một cái, mang theo đành chịu nói: "Được, anh phải đi rửa mặt đã."

Trình Vân trực tiếp dùng sức câu cổ Dịch Tranh Hoa, bàn chân dùng sức đá rớt dép, hai chân quấn lên thắt lưng anh: "Ngủ trước, không rửa."

Thắt lưng Dịch Tranh Hoa trùng xuống, không ngăn cản động tác của cậu, cười cười: "Vậy rất dơ a."

"Không dơ." Trình Vân nói rồi liền bắt đầu cởi nút áo ngủ của Dịch Tranh Hoa.

Dịch Tranh Hoa nhấc tay nắm lấy tay Trình Vân, khẽ cười một tiếng, "Gấp như vậy?"

Tay Trình Vân bị nắm lấy, nhíu mày, trong giọng nói còn mang theo cấp thiết: "Em sợ anh hối hận."

Dịch Tranh Hoa nhìn hốc mắt Trình Vân lại đỏ, cúi đầu hôn trên trán cậu một cái, "Vân Vân, anh sẽ không hối hận."

Lúc nụ hôn của Dịch Tranh Hoa rơi trên mắt Trình Vân, cậu nhắm mắt, mím môi, chờ anh rời khỏi, cậu mới hỏi: "Vậy vì sao không làm?"

Dịch Tranh Hoa không nói, cúi đầu hôn lên môi cậu, nụ hôn này ôn nhu cùng triền miên.

Dịch Tranh Hoa cứ ôm Trình Vân như vậy, nằm vào trong chăn, Trình Vân thì níu cổ áo ngủ của Dịch Tranh Hoa cứ vậy ngủ thiếp.

Sau khi Trình Vân ngủ, Dịch Tranh Hoa lại vẫn rất tỉnh táo, anh nhìn mặt mũi bạn nhỏ trong lòng, thở dài, cuối cùng đành chịu cười cười, hôn khóe môi cậu, ra khỏi chăn.

Anh bước đi rất nhẹ, ra khỏi phòng ngủ, đến thư phòng, anh dọn dẹp văn kiện trong thư phòng, tắt máy tính, ngồi trên ghế trước bàn làm việc không nói một lời.

Từ sau khi ở cùng Trình Vân, anh rất chú ý quần áo của mình, tuy mặc đồ ngủ, nhưng đồ ngủ đều là tay dài quần dài, cái gì cũng không lộ ra.

Hiện tại một nút trên cùng của áo ngủ đã bị cởi ra, lộ ra xương quai xanh, cổ áo ngủ nhăn nhúm, có chút rối loạn.

Anh lại ngồi ở thư phòng mười mấy phút, chờ sau khi cả người bình tĩnh, mới tắt đèn, ra khỏi thư phòng, về phòng ngủ, vén chăn ra, ôm người ngủ xiêu vẹo vào trong lòng.

.......

Mặc kệ ngủ muộn thế nào, Dịch Tranh Hoa buổi sáng đều sẽ dậy đúng giờ, anh mở mắt mờ mịt một hồi, cảm nhận được hơi ấm trong lòng, cúi đầu cười, hôn khóe miệng cậu, liền rời giường.

Lúc Trình Vân mở mắt ra, Dịch Tranh Hoa đã rửa mặt xong, đang để trần nửa thân trên, ở trước tủ quần áo thay áo. Trình Vân mở mắt liền nhìn thấy đường nét đẹp hoàn mỹ sau lưng Dịch tiên sinh, người đàn ông này là của mình!

Trình Vân vén chăn ra, chân trần xuống giường, ôm lấy thắt lưng anh, tiếng nói mang giọng khàn, "Dịch tiên sinh, chào buổi sáng."

Dịch Tranh Hoa bởi vì cái nhào mạnh của Trình Vân chúi tới trước một cái, mặc áo vào, lúc xoay người chỉnh lại áo, cười nói: "Vân Vân, chào buổi sáng."

Trình Vân nghe thấy xưng hô của Dịch tiên sinh với cậu, nhảy một phát đến trên người anh, chân quắp thắt lưng anh, Dịch Tranh Hoa rất thành thạo đỡ mông cậu, Trình Vân nói: "Dịch tiên sinh còn nhớ chuyện tối qua không?"

Dịch Tranh Hoa bế Trình Vân nhích lên, nụ cười làm cả người anh lộ vẻ rất ôn nhu, "Đương nhiên nhớ."

Trình Vân lúc này mới lộ ra nụ cười, ôm sát Dịch tiên sinh nhà cậu, nhanh chóng hôn khóe môi anh một cái, nhảy xuống khỏi người Dịch tiên sinh, nói: "Vậy thì tốt."

Dịch Tranh Hoa nhìn thấy Trình Vân không mang dép, trực tiếp bế cậu lên, "Sao không mang dép đã xuống giường?"

Trình Vân ôm cổ Dịch tiên sinh, lắc lắc chân: "Sợ anh quên chuyện tối qua, nóng lòng chứng thực một tí anh có phải của em không."

Dịch Tranh Hoa thả Trình Vân trên giường, nhấc tay xoa tóc cậu, xoa tóc vốn đã rối của cậu rối hơn: "Giờ đã chứng thực, anh không quên, anh là của em."

Trình Vân cười hì hì hai tiếng, ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Dịch tiên sinh đứng bên giường mỉm cười với mình, nói: "Em rất hạnh phúc."

Dịch Tranh Hoa nhướng mày, có chút nghi hoặc. ((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Trình Vân nói: "Trả lời câu hỏi tối qua của anh đó, em rất hạnh phúc."

Dịch Tranh Hoa nhớ ra lời tối qua, cười cười: "Ừ, rời giường rửa mặt, xuống ăn sáng."

Trình Vân như nhớ ra gì, xỏ dép, lạch bạch chạy về phòng mình, rất nhanh liền đem một đống đồ quay lại, là bàn chải, khăn lông v.v của cậu, cậu trực tiếp chạy đến phòng tắm, bày cốc đánh răng của mình chung với Dịch tiên sinh, khăn lông đồng dạng cũng treo cùng.

Dịch Tranh Hia đã dọn trên giường xong, đi đến phòng tắm dựa cửa, thấy chuyện bạn nhỏ làm, cười: "Rửa mặt nhanh chút."

Trình Vân nhìn cốc đánh răng để cùng nhau, treo khăn kề nhau, cầm bàn chải lên bôi kem cho mình, nhìn Dịch tiên sinh ở cửa: "Dịch tiên sinh, tủ quần áo của anh cũng phải chia em một nửa."

Dịch Tranh Hoa dựa cửa, nhìn dáng vẻ vui vẻ của bạn nhỏ, tâm tình cũng tốt, cười nói: "Được, tan làm về dọn."

Trình Vân lúc này mới chuyên tâm đánh răng rửa mặt, nếu Dịch tiên sinh đã không làm với cậu, cậu phải làm Dịch tiên sinh thời thời khắc khắc cảm nhận được cậu.

Cậu muốn làm đến đối với Dịch tiên sinh mà nói, có mặt khắp nơi.

Trình Vân nghĩ hồi liền cười.

Trình Vân sửa sang xong, hai người trao nhau nụ hôn mang mùi kem đánh răng, mới cùng xuống lầu, đi ăn sáng.

Dì Chu thấy hai người cùng xuống, khóe mắt cười đến nếp nhăn đều nhiều lên, "Mau đến, ăn sáng."

Tâm tình Trình Vân đặc biệt tốt, hình thành đối lập rõ rệt với hôm qua, sau khi cậu bỏ cặp xuống, chào dì Chu, tươi cười đầy mặt: "Dì Chu."

Dì Chu cười ừ một tiếng.

Dịch Tranh Hoa vẫn như mọi khi gọi một tiếng dì Chu, hai người ngồi đến trước bàn ăn, cùng lúc nghĩ đến trên bàn tối qua hình như còn để tô mì, hiện tại lại đã không còn, chắc hẳn dì Chu đã dọn.

Dì Chu cũng nhớ đến cái tô sáng nay thức dậy bà nhìn thấy, sau khi bà để cháo trên bàn, hỏi: "Hai người tối qua nấu mì hả? Ai đói à?"

Dịch Tranh Hoa lột quả trứng gà thả đến trong đĩa trước mặt Trình Vân, cười nhìn Trình Vân, Trình Vân ngẩng đầu lén nhìn Dịch tiên sinh một cái, có chút lúng túng nói: "Tối qua con đói ạ."

Dì Chu cười nói: "Vân Vân buổi tối phải học bài, động não nhiều còn tốn thời gian, đói là bình thường, dì buổi tối làm ít đồ ăn khuya cho con ha?"

Trình Vân ngẩng đầu nhìn Dịch Tranh Hoa, không nói chuyện.

Dịch Tranh Hoa nhận được ánh mắt của bạn nhỏ nhà mình, rất trúng ý nói: "Dì Chu, không cần phiền, đồ ăn khuya tôi tùy tiện làm ít cho bạn nhỏ là được."

Dịch Tranh Hoa cũng thật sự không muốn làm phiền dì Chu, mỗi ngày dì Chu phải quét dọn nhà cửa, còn phải nấu cơm, buổi tối thường đều nghỉ ngơi sớm, anh không muốn phá vỡ thói quen nghỉ ngơi của dì Chu, cũng không muốn bà mệt quá.

Dì Chu nhìn hai người, như đã hiểu được gì, cười cười, "Được được được, dì không làm."

Trình Vân lúng túng hơn, ngẩng đầu nhìn Dịch tiên sinh một cái, phát hiện Dịch tiên sinh rất tự nhiên ăn đồ của mình, cậu đột nhiên cảm thấy cậu vẫn là đạo hạnh quá cạn, đối với trêu chọc của người khác cậu vẫn lúng túng, Dịch tiên sinh thì chả hề hấn gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.