Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 15: Bạn học này, nhìn không ra, cậu rất phách lối đấy



Editor: Yue

Trong ấn tượng của Hứa Viễn Hàng, nữ sinh đánh nhau tới lui chỉ có mấy loại: Giật tóc, cào mặt, túm tay, cắn người thậm chí còn nhổ nước bọt. Giống như bà điên, đánh đấm không có kết cấu gì cũng không có gì đáng xem, không phóng khoáng, không ra gì. Đương nhiên, những ấn tượng cứng nhắc này chỉ có giới hạn cho đến lúc này.

Ngày hôm nay, cô gái phi thường này đã hoàn toàn làm mới lại nhận thức của anh, cũng phát huy vô cùng tinh tế ý nghĩa cái gì gọi là -- mỹ học * bạo lực.

(*Yue: Mỹ học là bộ môn khoa học có tính lý thuyết về sự nhận thức và thưởng thức cái đẹp trong thiên nhiên, trong nghệ thuật và trong xã hội. Thuật ngữ này là một phát kiến của triết gia người Đức Alexander Baumgarten, dùng để đặt tên cho tác phẩm Aestheticä của ông)

Sau khi đầu đỏ ngã xuống đất, thẹn quá thành giận từ dưới đất bò dậy, hung tợn mắng những cái đầu sặc sỡ kia: "Nhìn cái gì? Đánh cho tao, đánh mạnh vào!"

Bản thân ả thì vịn eo, lui về một khoảng an toàn.

Người thứ hai bị đánh ngã là đầu lam. Từ góc độ này của Hứa Viễn Hàng, tất cả những gì anh nhìn thấy là Trì Vân Phàm đi ngang qua đầu lam, sau đó anh nghe thấy tiếng kêu đau đớn của đầu lam, cô ả ôm bụng quỳ một gối xuống. Những người khác không hẹn mà đồng loạt mở to hai mắt. Những gì họ thấy là Trì Vân Phàm dùng ngón chân đá nhanh vào đầu gối của đồng bạn mình, sau đó bẻ cong khuỷu tay va vào nhau. Hai hành động được thực hiện gần như cùng lúc, đồng bạn còn chưa kịp phản ứng liền ngã xuống.

Thấy thế, nhóm cam-vàng-lục-chàm-tím cùng chung mối thù, cùng nhau tiến lên.

Điều mà Trì Vân Phàm muốn chính là hiệu quả này, từng người đến thật đúng là không có ý nghĩa gì. Cô cong môi cười, vẻ mặt dịu đi một chút, nhìn như không có tính công kích gì nhưng thực ra không phải vậy. Sau đó cô ra tay càng ngày càng hung ác chuẩn xác hơn, hai ba cái liền trong nháy mắt khiến cả năm ả đều bị đánh ngã. Còn khéo léo xếp mấy ả theo trình tự bảy sắc cầu vồng.

Cầu vồng hình người uốn lượn nằm cạnh nhau trên mặt đất lúc hoàng hôn, rên rỉ, không ai có thể dậy nổi.

Trì Vân Phàm ở trên cao nhìn xuống, trông như một nữ vương kiêu ngạo.

Trong suốt thời gian đó, Hứa Viễn Hàng nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Đôi mắt đen như bầu trời đêm đầy sao.

Không khó để nhận ra cô là người luyện võ còn có nền tảng rất tốt. Nhưng cách ra đòn của cô cũng rất phức tạp, rất dã. Anh nhìn thấy có Sanda[1], Judo, Taekwondo và thậm chí cô còn sử dụng chiêu thức Lãm Tước Vĩ trong Thái Cực Quyền[2].

Thật không hổ là hạng nhất toàn thành phố. Điều đặc biệt thông minh của cô là mỗi lần ra đòn đều đánh trúng điểm đau của đối phương. Như vậy vừa không gây ra vết thương bề ngoài mà còn có thể làm người ta mất khả năng đánh trả trong tích tắc.

Thân thủ như vậy, học võ ít hơn ba năm chắc chắn sẽ không luyện ra được.

Giấu đủ sâu.

Hứa Viễn Hàng lười biếng dựa vào tường, đường viền cổ mảnh mai mịn màng, hầu kết nổi bật nhẹ nhàng run run. Xương quai xanh thấp thoáng dưới cổ áo vô hình làm toát lên vẻ gợi cảm của một nam sinh đang dần chuyển mình thành người đàn ông trưởng thành. Anh đè giọng cười nhẹ, thua thiệt chính mình trước đó còn cảm thấy cô là một nữ sinh yếu đuối, sợ cô ăn thiệt thòi, cố tình chạy đến anh hùng cứu mỹ nhân. Trước mắt xem ra, đừng nói bảy ả cầu vồng, cho dù có mười tám ả cũng không đủ cho cô đánh.

Anh lại có nghi hoặc khác. Một thiên kim nhà giàu được chúng tinh phủng nguyệt* còn được nuông chiều từ bé như cô lại có được thân thủ giỏi như vậy, quả thực làm người ta không thể tin được.

[*Yue: Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng, tiếng A: All the stars twinkle around the moon–regard something or somebody as a core.]

Trì Vân Phàm còn chưa hết hứng thú, không thỏa mãn phủi tay. Bảy sắc cầu vồng lĩnh giáo qua sự lợi hại của cô vật vã nằm một chỗ. Sợ cô muốn đánh lần nữa, cả đám run lẩy bẩy, nhe răng trợn mắt, không ngừng cầu xin tha thứ.

"Tiểu tỷ tỷ là tụi em có mắt không thấy Thái Sơn, chị liền bỏ qua tụi em đi."

"Đúng vậy đó đúng vậy đó, sau này nhìn thấy ngài, tụi em tuyệt đối trốn thật xa."

Còn đâu dáng vẻ vênh váo hung hăng làm người ta khiếp sợ như lúc đầu?

Nhóm chị em bảy sắc cầu vồng này cũng nổi tiếng trong trường dạy nghề. Ỷ vào người đông thế mạnh, bình thường chỉ có các ả khi dễ người ta. Ai ngờ hôm nay bị quả báo, đá phải tấm sắt. Đã vậy còn chưa kịp ra tay liền bị quật ngã, cũng coi như là phong thủy luân chuyển.

Nếu biết trước sẽ gặp một đối thủ khủng khiếp như vậy bọn họ sẽ không tiếp đơn, đều vì quá tham lam. Mấu chốt là trong diễn đàn đó đều ẩn danh cả, không biết kẻ đứng sau là ai. Nhiệm vụ thất bại, không những không lấy được tiền mà còn phải tốn tiền thuốc men.

Đúng là bọn họ cũng gặp vận rủi lớn mà. Quí vị nói coi một nữ sinh nhìn vẻ ngoài mỏng manh yếu đuối, loại hình học sinh giỏi nhìn như em gái nhỏ yếu ớt. Ai có thể nghĩ tới cô ấy thế mà thâm tàng bất lộ. Cũng không biết cô đi đường quyền gì, vừa ra tay liền làm bọn họ hoàn toàn bất lực. Điều kỳ quái là dường như họ không bị đa chấn thương, không bị gãy tay, gãy chân nhưng lại ngã xuống đất không đứng dậy được.

Thật sự là tà môn.

Mong cô đừng chơi kiểu xã hội đen vì thật sự chuyện này chẳng liên quan gì đến chị em bọn họ hết.

Trì Vân Phàm chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh đầu đỏ, cái bóng nghiêng nghiêng mà đổ xuống người nằm dưới. Đầu đỏ theo bản năng mà run người, nghĩ đến những lời đe dọa lúc đầu của mình, thực sự sợ cô sẽ làm gì mặt mình, nhanh chóng dùng tay che mặt "Em sai rồi, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.."

Bại tức là ở thế dưới, nhất định phải hiểu rõ tình thế hiện tại, quan trọng nhất chính là thoát thân ra được.

Trì Vân Phàm vẫn vô cảm nhìn ả.

Hoa văn trên cánh tay của ả đầu đỏ thực sự đã bị mờ đi. Hóa ra đó không phải là hình xăm thật mà là dùng thuốc màu vẽ lên.

Đỏ đầu trong lòng lộp bộp một cái. Thấy lời xin lỗi cùng tỏ ra yếu đuối là vô dụng, lập tức thay đổi thành lấy lòng: "Mỹ nhân, em biết chị nhất định rất tò mò xem ai đứng sau chỉ đạo tụi em chặn đường chị. Hiện tại em cũng không biết, nhưng chị yên tâm, em nhất định nghĩ hết biện pháp để giúp chị tìm hiểu."

Ngụ ý: Đến lúc đó trả thù hay ân oán gì là chuyện riêng tư của mấy người, có oán báo oán. Chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc, ân oán của mấy người không có quan hệ gì với chúng tôi.

Một nụ cười nhạt nở trên môi Trì Vân Phàm: "Tôi không hiếu kỳ."

Đỏ đầu nhìn thấy nụ cười của cô mà tê cả da đầu. Dung nhan rất xinh đẹp, nhưng là hoa hồng có gai, nói không chừng còn có độc.

Đầu lam tò mò hỏi: "Tại sao?"

Trì Vân Phàm thu lại nụ cười: "Tôi biết cô ta là ai."

Liên tiếp vài tiếng hỏi cô: "Là ai?"

Trì Vân Phàm không trực tiếp trả lời, trong ánh sáng mông lung mờ ảo của hoàng hôn, cô hơi ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng ngần cong lên một đường cong duyên dáng. Đôi lông mi dài khẽ rung lên, hai loại khí chất mâu thuẫn là lạnh lùng kiêu ngạo cùng nhu hòa ở trên người cô như đạt đến độ dung hợp hoàn mỹ: "Tôi cần các người giúp một chút."

"Chị nói đi nói đi."

Trì Vân Phàm cố ý hạ giọng, Hứa Viễn Hàng không nghe được cô đang nói cái gì. Chỉ thấy vẻ mặt của bảy ả cầu vồng từ đờ đẫn đến sửng sốt rồi từ từ khôi phục lại bình tĩnh.

Hứa Viễn Hàng lặng lẽ đổi một vị trí gần bọn họ hơn.

Trì Vân Phàm vừa lúc đứng lên. Ngay cả trong hẻm hẹp cũng không che giấu được vẻ đẹp như hoa như ngọc của cô nhưng giọng nói lại lạnh như băng: "Nếu thành công, chuyện giữa chúng ta coi như qua."

Còn có lời phía sau --

"Mặt khác, chuyện mới vừa xảy ra nếu để lộ ra ngoài dù chỉ nửa chữ thì.." Cô hời hợt nói: "Tôi sẽ để cho các người dù chỉ một ngày cũng không thể ở lại Miên Thành được nữa."

Những lời ngạo mạn như vậy mà nói từ miệng một nữ sinh tuổi tác tương tự mình sẽ chỉ làm người ta cảm thấy hoang đường lại nực cười nhưng bảy ả cầu vồng ai cũng không dám cười. Mặc dù không biết thân phận Trì Vân Phàm nhưng không hiểu sao họ đều cảm thấy rằng cô tuyệt đối có thể nói được làm được.

Bảy người trả lời như bị ấn nút lặp lại: "Vâng vâng vâng."

Trì Vân Phàm khẽ mỉm cười, lại quay trở về làm nữ sinh yếu đuối mềm mại ngoan ngoãn kia, vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo, ôn tồn nói: "Các người đi đi."

Ah, có thể đi rồi?

Bảy ả cầu vồng phản ứng chậm nửa nhịp, giống như được đại xá, mặc kệ thân thể đau nhức, cũng không dám "Ui" quá lớn tiếng từ dưới đất bò dậy. Chị dìu em, em nâng chị, nghiêng qua lệch lại thậm chí không thể đi trên một đường thẳng. Gian nan đi được một đoạn đường, hết người này đến người khác kêu lên --

"Ể, chân hết đau rồi."

"Bụng cũng hết đau luôn."

"Tay tao cũng vậy!"

"Quá thần kỳ đi!"

Chỉ có đầu đỏ yên lặng sờ sờ lưng dưới đau đớn, khóe miệng giật giật. Làm lão đại là rủi ro lớn nhất, súng bắn chim đầu đàn, sớm biết thế đã không miệng tiện. Bảy người chặn một người, trái lại còn bị bên kia đánh tơi bời không còn một mống. Cái trận chiến nhục nhã này, đánh chết cũng không thể nói ra, mặt mũi đều bị ném sạch sẽ.

Vừa đi, ả vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại một chút. Lọt vào trong tầm mắt chính là bóng dáng mảnh mai đứng ở đầu hẻm đối diện. Trong đầu chợt hiện một câu: Sát thủ vô tình.

Hồi tưởng lại vẻ trong sáng và vô hại kia. Nếu bình thường gặp thoáng qua trong đám người, quý vị có thể nhìn ra cô ấy có thân thủ lợi hại như vậy không?

Nhìn đến mù con mắt cũng không thấy được!

Lần này coi như một bài học lớn đi.

Nếu không thì còn có thể thế nào?

Sau khi đoàn chị em cầu vồng rời đi, Hứa Viễn Hàng đang trốn trong bóng tối bước ra ngoài, anh vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của mình phát ra tiếng "Bốp bốp": "Bạn học này, nhìn không ra, cậu rất phách lối đấy."

Nền đá xanh ướt át, làm lu mờ đi tiếng bước chân. Trì Vân Phàm là nghe thấy tiếng vỗ tay mới phát giác được còn có người khác ở hiện trường. Chờ anh mở miệng, cô còn chưa nhìn thấy người liền nhận ra giọng của anh.

Hứa Viễn Hàng.

Lại là anh ta.

Oan gia ngõ hẹp.

Đối với sự xuất hiện của anh ta, ánh mắt Trì Vân Phàm lóe lên một tia ngạc nhiên lại nghe nghe giọng điệu chế giễu nhàn nhạt trong đó, không khó để đoán rằng anh ta hẳn đã theo dõi toàn bộ quá trình. Trong nội tâm cô đã nắm chắc, mặt không đổi sắc khom lưng nhặt cặp ở dưới đất, cũng không thèm tiếp lời anh.

Trong mắt Hứa Viễn Hàng, không hiểu sao phản ứng thờ ơ của cô càng khơi gợi hứng thú của anh nhiều hơn. Trong số những cô gái anh đã tiếp xúc từ nhỏ đến giờ, anh không thể tìm được ai để so sánh với cô càng không thể dùng lẽ thường đi suy đoán cô.

Yếu đuối? Mềm mại? Thục nữ ngoan ngoãn nghe lời?

Trước ngày hôm nay, anh cũng đã nghĩ như vậy.

Cô đúng là yếu đuối, hiền lành và giỏi giang. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Anh nghĩ rằng anh đã nhìn thấy một mặt mà cô không muốn người nào biết. Ai biết được cô còn có bí mật nào giấu sâu hơn nữa. Có thể không bao giờ nhìn thấy được mặt chân thật của cô.

Anh càng ngày càng thích đào sâu hơn những khía cạnh chưa bộc lộ ra ngoài của cô.

Hứa Viễn Hàng nghiêng mặt, nhướng mày cười xấu xa: "Nếu như phá vỡ bí mật lớn của cậu như thế, chẳng lẽ cậu không cân nhắc cho chút phí bịt miệng sao?"

Trì Vân Phàm nhẹ giọng nói: "Bí mật gì."

Chậc chậc chậc, nhìn thái độ bình tĩnh này đi. Cô ở thế hạ phong vậy mà còn không hoảng không loạn hỏi lại anh? Chẳng lẽ không phải cô ấy cố ý đem những người vây cô đưa vào hẻm nhỏ sao? Chẳng lẽ không phải cô ấy dùng hai ba động tác liền đánh bại toàn bộ đám người hay sao? Chẳng lẽ mọi thứ anh nhìn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác à?

Bạn học này, nếu mà ở thời kỳ xưa, cậu không đi làm tình báo thì thật đáng tiếc quá.

Hứa Viễn Hàng đi tới bên cạnh cô, tìm kiếm tầm mắt của cô, đối diện nó, trực tiếp làm rõ: "Có lẽ chúng ta nên nói về chuyện lấy một chọi bảy gì đó?"

Khi gió thổi qua, mái tóc của Trì Vân Phàm xõa tung trước trán, vạt áo tung bay. Khoảng cách hai người gần như vậy, Hứa Viễn Hàng mới phát hiện bên trong đôi mắt đen nhánh của cô cũng di động ánh sáng nông sâu như nước chảy dưới ánh trăng. Còn có, vì trước đó đã đánh nhau, hai má trắng nõn cũng bị nhuộm một chút ửng hồng, anh đã bao giờ thấy qua dáng vẻ xấu hổ của cô chứ? Không tự giác nhìn đến ngây người đi qua, cảm thấy không khí xung quanh nóng lên mạnh mẽ, cảm xúc kỳ lạ dâng trào. Gió lại đem hương thơm như có như không xộc vào mũi, lần này đến cả thân thể cũng bắt đầu nóng lên. Sức nóng càng nhanh chóng hợp thành hướng đến một nơi nào đó..

"Cho nên," trong lúc mê loạn *, anh nghe thấy người trước mặt hỏi, "Cậu muốn trở thành người thứ tám?"

(*Yue: Hết hiểu biết và rối loạn tinh thần)

(Continue)

CHÚ THÍCH

[1] Sanda nghĩa là Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou ): Là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu). Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng:

Tán thủ Thể thao (Sport Sanshou, Chinese Kickboxing): Đòn thế thể thao;

Tán thủ Dân sự (Civillian Sanshou): Đòn thế dân sự;

Tán thủ Quân sự (Military Sanshou, AKA Qinna Gedou): Đòn thế dành cho quân đội.

Tại Việt Nam hiện đang lưu hành 2 dòng là: Tán thủ dân sự và Tán thủ thể thao. (nguồn wiki)

* * *

[2] Lãm tước vĩ (Vuốt đuôi công): Chiêu thức thứ 3 trong Dương gia Thái cực quyền.

Quyền thức của Dương thức Thái cực quyền mở rộng gọn gàng, cấu trúc chặt chẽ, thân pháp trung chính, động tác hòa thuận, nhẹ nhàng linh hoạt mà bình tĩnh lắng đọng. Phép luyện từ buông lỏng dẫn vào mềm mại, cương nhu tương tế, có phong cách đặc sắc riêng biệt. Quyền giá chia ra cao, vừa, thấp, người mới học có thể căn cứ vào tuổi tác, giới tính, thể lực và mục đích luyện tập mà chọn lựa quyền giá cao hay thấp.

Vì sự phổ biến của những bài quyền nhẹ nhàng mà người ta có thể thấy tại công viên dành cho người già dưỡng sinh (khó có thể phần biệt Thái Cực quyền dưỡng sinh hiện nay là thuộc Trần thức hay Dương thức), nên nhiều người nhầm tưởng Thái Cực quyền chỉ gồm những bài quyền nhẹ nhàng và dùng để dưỡng sinh. Dương thức Thái Cực quyền là một hệ thống võ thuật nội gia đẩy đủ gồm: Những bài tập về năng lượng, nội công, trạm trang, phát kình, đẩy tay, các bài quyền và ứng dụng, các bài tập đẩy tay, đối luyện dành cho hai người.. (nguồn wiki)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.