"Đúng vậy a." Tiểu Bạch thì thào, "Em không hiểu gì cả".
Cậu lén tháo kính, lau khóe mắt.
Hứa Viễn Hàng không nói gì, anh khe khẽ thở dài, ngẩng đầu, uống hết hơn phân nửa chai bia.
Màn đêm tối hôm nay sâu đến nỗi ngay cả ngọn đèn cũng không thể chiếu sáng.
"Viễn ca," Đại Tráng lại lên tiếng hỏi, "Lý tưởng của anh là gì?"
"Lý tưởng của anh sao," Hứa Viễn Hàng nhìn màn đêm dày đặc, phảng phất như đã thấy nơi xa, trong đầu dần dần hiện lên một bóng dáng xinh đẹp rõ ràng, ánh mắt càng ngày càng sâu, khóe môi như mang theo ý cười. "Đi đến đỉnh cao nhân sinh, cưới bạch phú mỹ."
Đại Tráng cười lớn đánh giá: "Tục vãi!"
Tiểu Bạch cũng cười, mặt đỏ bừng, có chút say.
Đại Tráng càng say lợi hại hơn, càng nói càng bất cần: "Này Viễn ca, dựa vào cái bản mặt này của anh, không phải là cưới bạch phú mỹ xong rồi mới đi đến đỉnh cao nhân sinh hay sao?"
Tiểu Bạch nhắc nhở: "Như vậy chính là ăn cơm mềm* đó nha."
(*Yue: Ý chỉ đàn ông bám váy phụ nữ, dựa dẫm vào phụ nữ)
"Ăn cơm mềm có gì sai?" Đại Tráng thẳng thắn phản bác, "Cơm mềm cũng không phải là cơm à? Mặc kệ cơm mềm hay cứng, cái gì có thể lấp đầy dạ dày của ông đây liền là cơm ngon! Lại nói, ông đây muốn ăn cơm mềm nhưng con m* nó chứ có thể ăn được đâu?"
Tiểu Bạch sờ sờ cái ót, ngây ngốc cười: "Hình như cũng là đạo lý à nha."
Đại Tráng cười ha hả xoa mặt của cậu: "Tiểu Bạch, đồ ngốc bạch ngọt nhà cậu."
Tiếng cười rơi xuống rồi bị gió thổi bay.
Chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào mê mang và câu hỏi dai dẳng lặp đi lặp lại: "Viễn ca, anh nói xem, những người có thành tích kém thực sự không xứng có lý tưởng sao?"
Hứa Viễn Hàng có trả lời hay không? Câu trả lời là gì? Đại Tráng không biết. Trong đêm gió xuân này cậu đã khóc lóc kể lể rồi say đến chết rồi.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Đại Tráng không nhớ gì cả, không nhớ đã khóc, không nhớ đã cười và thậm chí không nhớ rằng mình đã xé tờ giấy có viết những lý tưởng kia nát nhừ rồi còn hung hăng mà phun vài ngụm nước bọt lên nó. Tất cả những gì cậu cảm nhận được là đầu đau muốn nứt, còn có, bởi vì đã say rượu lại trốn học, bị Đinh nữ sĩ cầm chổi lông gà dí từ đầu đường đuổi tới cuối phố. Cậu ta hướng mặt về phía mặt trời đón gió mát, cắm đầu chạy thật nhanh mà không nhìn lại.
* * *
Hai ngày sau, Tam Trung đang sôi nổi tổ chức đại hội thể thao mùa xuân, nhưng học sinh lớp 12 không tham gia, nhiều nhất là sau khi hết tiết hoặc tan học đứng ở xa xa nhìn một chút.
Mục Điềm là người thích náo nhiệt, vào buổi chiều khi đại hội thể thao sắp kết thúc, cô nàng kéo Trì Vân Phàm xuống lầu, đi đến sân điền kinh, lấy lý do mỹ miều: "Học tập và nghỉ ngơi kết hợp nha, thư giãn một tí đi."
Đại hội thể thao sắp kết thúc, hầu hết các hạng mục thú vị đều đã tranh tài xong. Mục Điềm mang Trì Vân Phàm đến một nơi đông đúc, đó là địa điểm tranh tài của hạng mục nhảy cao. Thực ra, tranh tài đã kết thúc, một vị nam sinh lớp 11 ban thể dục gọi là Tôn Văn Cường đoạt hạng nhất, đồng thời phá kỷ lục cao nhất hạng mục này trong nhiều năm của Tam Trung.
Nhận lấy không ít lời khen ngợi của bạn học, nội tâm vị bạn học Tôn này liền bắt đầu bành trướng, không chỉ không coi ai ra gì, còn phát ngôn bừa bãi, nói cái gì phóng tầm mắt hết Tam Trung cũng không có một ai là đối thủ của hắn, đặt bản thân ở địa vị cao thượng cỡ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả *.
(*Yue: Tiền Vô Cổ Nhân, Hậu Vô Lai Giả: Thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy)
Nhịn không được, Tôn Văn Cường thậm chí còn hạ chiến thư ngay tại chỗ: Nếu có người nào thắng hắn, hắn liền khỏa thân chạy một vòng trên sân điền kinh.
Dù sao người kỷ lục trước đó cũng đã tốt nghiệp nhiều năm, không có học sinh nào trong trường nhảy cao hơn hắn ta, hiện giờ hắn ta mới là ông vua nhảy cao thực sự của Tam Trung.
Vừa lúc Đại Tráng đi ngang qua nghe được những lời này, nhìn không ra, tên nhóc này còn rất kiêu ngạo đấy, không phải chỉ đoạt quán quân nhảy cao thôi sao? Nếu cái đuôi sau mông mọc quá dài thì nên chặt cho nó đứt luôn đi.
Cậu la lớn với Hứa Viễn Hàng: "Viễn ca, có muốn dạy nó biết cách làm người như thế nào hay không?"
Hứa Viễn Hàng không hứng thú cũng không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện nhàm chán như vậy. Nhưng vừa định nói gì đó, thoáng thấy trong đám người có bóng dáng quen thuộc, nhướng mày, cô ấy cũng có hứng thú nhảy cao?
Lời nói đến bên môi liền biến thành: "Vậy liền dạy nó đi."
Tôn Văn Cường vạn vạn không nghĩ tới mình thừa cơtrang cái bức[1] lại trêu chọc tới đại ma vương trong truyền thuyết, nhìn thấy Hứa Viễn Hàng, khí thế trên người hắn bất giác yếu đi ba phần, đây không phải là phong phạm người vô địch nên có, hắn lại ngẩng đầu ưỡn ngực, không ngừng tẩy não, có gì đáng sợ chứ?
Hứa Viễn Hàng đúng là rất lợi hại, nhưng nhảy cao không phải là điểm mạnh của anh ta, dù sao chính mình đã buông lời, nhất thời hối hận, sau này làm sao có thể tiếp tục tung hoành trong Tam Trung?
Huống chi, ai thắng ai thua cũng chưa nhất định đâu.
Hứa Viễn Hàng không mặn không nhạt hỏi: "Kỷ lục cao nhất của cậu là bao nhiêu?"
Dưới khí tràng cường đại của anh, Tôn Văn Cường có chút lắp bắp: "1, 186."
Hứa Viễn Hàng gật gật đầu, nhìn xà ngang trước mặt, mím môi: "Đừng lãng phí thời gian, chúng ta trực tiếp tới so.. 190 thì thế nào?"
Vốn dĩ anh muốn nói là 2 mét, nhưng nghĩ tới Trì Vân Phàm đang ở hiện trường mà anh cũng đã lâu chưa nhảy cao trước mặt người khác, cho nên anh chọn độ cao nắm chắc nhất.
190?
Tôn Văn Cường khó có thể tin trợn mắt, không có nói đùa chớ? Hay là hắn nghe lầm?
Tôn Văn Cường cũng không chịu được kích động:" 190 thì 190, ai thua sẽ khỏa thân chạy. "
Hứa Viễn Hàng ấn nhẹ đầu lưỡi vào má, nghiền ngẫm rồi cười, gật đầu:" Được. "
Mọi người vốn có chút khó chịu với sự tự mãn của Tôn Văn Cường, chẳng phải chỉ phá cái kỷ lục nhảy cao trong trường thôi sao? Đắc ý đến tận trời. Sự xuất hiện của Hứa Viễn Hàng khiến họ cảm thấy rất khoái chí, phần lớn đều đứng về phía anh, hy vọng anh có thể làm giảm uy phong của Tôn Văn Cường.
Đại lão nửa lui ẩn khối 12 VS kỷ lục gia nhảy cao hiện tại. Người thua phải khỏa thân chạy quanh sân điền kinh. Đây là sự kiện đáng xem hơn bất kỳ sự kiện nào trong đại hội thể thao. Ngày càng có nhiều người xem, vây quanh ba vòng trong ba vòng ngoài.
Mục Điềm cũng thấy kích động không thôi:" Tiểu Phàm nhi, cậu cảm thấy ai sẽ thắng? "
Trì Vân Phàm không trả lời, cô nhìn Hứa Viễn Hàng, hầu như mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào anh.
Hứa Viễn Hàng đang ngồi trên một chiếc ghế đơn giản, anh từ từ cởi áo khoác, sau đó là giày, sau đó đứng dậy.. và đem quần dài đồng phục cũng cởi nốt.
Có nữ sinh nào đó che mắt"... "
Một tiếng.
Ban ngày ban mặt, đây, đây là.. Muốn làm gì thế?
Bên trong Hứa Viễn Hàng còn mặc một chiếc quần đùi thể thao màu đen, lại xỏ giày vào rồi nhảy tại chỗ hai lần, các cô gái đỏ mặt cố gắng kìm chế nhưng không thể không nhìn hai chân thon dài thẳng tắp cùng với hình dáng ngũ quan rõ ràng của anh, đẹp trai quá má ơi!
Đại Tráng ở bên cạnh rất tự giác đưa tay tới hỗ trợ cầm áo khoác và quần dài đồng phục học sinh của Hứa Viễn Hàng. Ai ngờ Hứa Viễn Hàng lại vượt qua cậu bước vào đám đông. Mọi người đều không biết anh muốn đi đâu, cho đến khi anh dừng lại trước mặt một nữ sinh --
Đó, đó không phải là hoa khôi khối 12 của Tam Trung.. Trì Vân Phàm hay sao?
Mọi người nín thở, nhìn thấy anh nở một cười rồi đưa chiếc áo khoác và quần dài đồng phục học sinh của mình cho Trì Vân Phàm, họ đều chết lặng.
Trong vô số âm thanh hít vào và ánh mắt kinh ngạc đó, Hứa Viễn Hàng cất giọng tự nhiên mà nói:" Bạn học, cầm áo khoác giúp tôi đi. "
Trì Vân Phàm không trả lời, cũng không có khả năng ở trước mắt bao người giúp anh cầm áo khoác đồng phục học sinh, cô nhẹ nhàng nhìn anh, nhưng trong mắt lại tràn đầy cảnh cáo.
Hứa Viễn Hàng không ngạc nhiên với phản ứng của cô, lựa chọn làm như không thấy, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười xấu xa, anh nghiêng người nói với giọng chỉ cô có thể nghe thấy:" Nếu cậu không trả lời, tin hay không, tôi sẽ hôn cậu ngay bây giờ."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Viễn ca: Vợ ơi, em nhìn chằm chằm giường anh cả buổi, là muốn làm gì, hửm?
Vân muội:. Làm anh?
Viễn ca đang công khai giở trò lưu manh, hoặc là giúp hắn cầm đồng phục, hoặc là bị hắn hôn, Vân muội nên chọn cách nào đây?
Tưởng tượng hình ảnh sau này Viễn ca mặc quần bơi căng cứng nhảy cầu, ụ ôi ụ ôi.. Lau máu mỗi trước rồi tính.
CHÚ THÍCH
[1] Trang bức (装逼) /Trang B (装B):
1 (thường dùng). Làm ra vẻ. Cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách/phong cách) khác không đúng với thực chất
(VD, không hiểu biết, yêu thích gì văn chương nhưng khi đi chung với 1 nhóm văn nghệ sỹ thì làm ra vẻ mình cũng là người hiểu biết, yêu thích văn chương)
2. Thu mình, giữ kẽ, kín kẽ. Hành động che giấu khả năng, thực lực chân thực để lừa gạt đối phương hoặc biểu hiện khiêm tốn.