Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 7-2: Bạn gái



Editor: Yue

Lạc Thiêm Đăng không biết cô muốn làm cái gì, nghẹn ngào nói: "Hôm qua, chiều hôm qua." Lại yếu ớt bổ sung, "Sau khi tan học."

Lúc ấy bên trong còn chưa có bì thư.

Trì Vân Phàm gật gật đầu, cô đứng lên: "Thưa thầy, em biết quỹ lớp bị mất trộm đang ở đâu."

Cả lớp xôn xao.

Được giáo viên ra hiệu, Trì Vân Phàm trực tiếp mang theo cặp đi lên bục giảng, Lạc Thiêm Đăng nhìn qua bóng lưng của cô, căn bản khống chế không nổi, sợ đến độ run thành cái sàng.

Trì Vân Phàm đem vật phẩm trong cặp đổ ra, khiến người khác chú ý nhất chính là cái bì thư chứa quỹ lớp kia, lớp trưởng cũng không kịp chờ đợi chạy lên bục giảng, kích động cầm lấy bì thư: "Đúng, chính là nó!" Cô nàng đếm ngay tại chỗ.

Trong lúc mọi người căn cứ vào chiếc cặp để xác nhận thân phận kẻ trộm mà bàn tán, đúng lúc đó Trì Vân Phàm mở miệng: "Kẻ trộm không phải chủ nhân chiếc cặp này."

Mọi người hoang mang: "Vì sao?"

Đây không phải bắt được cả người lẫn tang vật hay sao?

Chủ nhiệm lớp cũng có chút không nghĩ ra.

"Bởi vì, trên bì thư không có vân tay của cô ấy."

Các bạn học trăm miệng một lời: "Làm sao cậu biết?"

Thần kinh đang căng cứng của Lạc Thiêm Đăng bỗng nhiên nới lỏng, trước đó bạn cùng bàn không cho cô đụng bì thư, thì ra là đạo lý này. Đúng vậy, tại sao không nghĩ ra? Chỉ cần trên bì thư không có vân tay của cô, chẳng phải cô có thể tẩy sạch hiềm nghi hay sao?

Không khỏi cảm thấy sợ hãi khôn cùng, nếu như bạn cùng bàn không ngăn cản, như vậy hiện tại cô thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.

Có người đề nghị: "Dứt khoát đi làm giám định vân tay đi, dù sao cũng đơn giản."

"Thưa thầy," Lạc Thiêm Đăng cũng giơ tay đứng lên, lấy hết dũng khí, nhưng vẫn có chút nói năng lộn xộn, "Em, em không biết vì sao bì thư lại ở trong cặp em, em cũng, cũng hi vọng.. Nên làm giám định vân tay."

Chủ nhiệm lớp cũng cân nhắc đến đó, rất có thể không phải đơn giản là mất trộm quỹ lớp, mà có người dụng tâm* kín đáo vu oan hãm hại, dụng tâm thật sự hiểm ác, ông cũng đồng ý đi làm giám định vân tay, dùng sự thật trả lại trong sạch cho Lạc Thiêm Đăng.

[*Yue: Có ý thức hướng hành động nhằm vào mục đích riêng ẩn kín nào đó (thường là không tốt. Vd: Dụng tâm hại người) ]

"Thưa thầy," Trì Vân Phàm lại nói, "Thật ra em đã biết người kia là ai."

Tất cả mọi người bởi vì quá mức kinh ngạc, đều quên lên tiếng, trong phòng học đặc biệt yên tĩnh, ánh mắt Trì Vân Phàm nhàn nhạt lướt xuống phía dưới: "Bì thư vào chiều hôm qua sau khi tan học mới xuất hiện trong cặp, thực không khéo, đồng hồ đeo tay của em có chức năng camera theo dõi tự động, tối hôm qua em quên mang về nhà, liền đặt ở trên bàn."

Điều này nói rõ cái gì?

Điều này nói rõ đồng hồ đeo tay quay được toàn bộ quá trình kẻ trộm chân chính đã vu oan hãm hại người khác!

Pha lật kèo này có chút đặc sắc nga.

Phía dưới trợn mắt hốc mồm xong, kinh ngạc cảm thán liên tiếp: "Oa so cool!"

Mục Điềm cũng cười giơ cao tay bắn tim.

Ở nơi hẻo lánh, tay Dương Tiểu Lệ để dưới bàn gắt gao giao nhau, cúi đầu, che khuất ánh mắt trống rỗng, gương mặt nóng bỏng, giống như bị người cách không gian quăng một bạt tai.

"Trước khi video được công bố, em hi vọng vị bạn học kia có thể chủ động đi tìm thầy giáo thừa nhận sai lầm, cứ vậy đi."

Trì Vân Phàm nói xong cũng đi xuống.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Lạc Thiêm Đăng dùng sức vỗ tay, con mắt đỏ ngầu, cô mấp máy môi, lộ ra nụ cười rạng rỡ: "Cám ơn."

Trì Vân Phàm cũng cười đáp lại.

Lạc Thiêm Đăng nhìn ngây người, trong mắt phản chiếu sườn mặt thanh lệ trắng nõn, còn có ý cười thản nhiên chưa biến mất kia, cô nhịn không được ở trong lòng cảm thán, thật xinh đẹp.

Sự kiện quỹ lớp mất trộm xem như tạm có một kết thúc, tiết tấu chuẩn bị cho kỳ thi vẫn như thường lệ, sau khi kết thúc tiết học cuối cùng của buổi chiều, Trì Vân Phàm đi ra cổng trường, phát hiện Hứa Viễn Hàng lại đi theo sau cô, hơn nữa còn quang minh chính đại mà đi.

Cô một chút cũng không muốn gặp mặt anh, nhưng mà, giống như anh nói, đường cũng không phải nhà cô.

Hai người một trước một sau, duy trì khoảng cách khoảng mười mét, cô nhanh, anh cũng nhanh, cô chậm, anh cũng chậm lại.

Hứa Viễn Hàng cứ như vậy một đường đi theo cô tới cửa tiểu khu, đợi cô đi vào, anh mới trở về trường học, trước đó đã hẹn người chơi bóng rổ, sau khi khởi động một chút cho nóng người, anh mặc một bộ đồ thể thao ngắn màu đen ra sân, dẫn bóng, một tay ném rổ, bóng rơi chính giữa rổ, dẫn tới đám nữ sinh vây xem liên tục thét chói tai.

Bên cạnh sân bóng rổ lấp một cái loa, đài phát thanh trong khuôn viên trường đang phát, Hứa Viễn Hàng dừng động tác lại, nghe giọng nữ ngọt đến phát dính kia hô vang: "Hãy làm sạch bầu không khí trường học.."

Từ đầu tới cuối, anh nghe hết một chữ cũng không bỏ sót: "Người đưa bài phát biểu, Trì Vân Phàm lớp 12A21."

Trên khuôn mặt tuấn tú phủ kín sương mù lạnh lẽo.

Bài phát biểu này lấy học sinh cấp ba trốn học, đánh nhau để làm tài liệu giảng dạy mặt tiêu cực, hành vi lời nói sắc bén, tràn ngập mỉa mai, cuối phát biểu còn chân thành kêu gọi: Hi vọng những bạn học sinh kia có thể đem tâm tư để vào trong học tập, đừng để bị gắn mác "Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển". Cứ cho là không có chỉ đích danh, nhưng theo thường lệ, tám chữ này từ trước đến nay đều chỉ thẳng học sinh ban thể dục, Hứa Viễn Hàng lại liên tưởng đến lần đánh nhau trước đó bị cô gặp được..

Tham gia thể thao bảy năm, ở ban thể dục gần ba năm, Hứa Viễn Hàng đã sớm miễn dịch với câu nói này, nhưng giờ phút này nghe được, vẫn cảm thấy rất khó chịu, siêu cấp khó chịu.

Ha hả, cút con m* nó đi đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.

* * *

Trì Vân Phàm đối khúc nhạc dạo ngắn này hoàn toàn không biết gì cả, sáng ngày hôm sau, thời tiết âm trầm, giống như muốn mưa, cô đi trên đường nhỏ bên cạnh sân thể dục của trường, đột nhiên nghe được một tiếng "Bốp" thật lớn, một quả bóng rổ nặng nề mà nện ở bên chân cô, lại nhảy lên cao, không khó để thấy người đập bóng đã dùng bao nhiêu sức lực.

Cô ngước mắt nhìn lại.

Hứa Viễn Hàng dựa vào lan can trên đài quan sát, miệng mang ý cười, vẻ mặt lại lạnh lùng: "Ngại quá, nhất thời lỡ tay, không hù đến cậu chứ?"

Trì Vân Phàm từ trong lời anh nói không nghe ra được một chút ý tứ xin lỗi nào, cô ngưng mi an tĩnh nhìn qua, thiếu niên ở trên cao nhìn xuống, khẽ hất cằm, lộ ra khuôn mặt cứng rắn trông vô cùng lạnh lùng, mắt đen cũng hiện ra ý lạnh, ánh mắt tràn đầy.. Khiêu khích?

*

Tác giả có lời muốn nói:​

Viễn ca: Có phải con đường truy vợ của tôi lại cách xa một bước?

Ngư Nga: Không có đâu cô ấy còn khen cậu thể lực tốt kìa (đúng vậy đó đáng đời cậu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.