Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ

Chương 42: Tranh trăm quỷ



Vì câu nói đó của Từ Chi Ngôn mà Lê Duệ Bạch mấy ngày ngủ không ngon giấc.

Tối hôm trước tiệc đấu giá, Lý Tri Mệnh và Từ Minh Thủy tới nhà, vác theo một cái túi lớn. Xuyên qua bọc nilon trong suốt, Lê Duệ Bạch thấy thớ thịt đo đỏ.

Mở ra mới biết là dê con đã lột da.

Lê Duệ Bạch lặng lẽ lùi về sau mấy bước, vô cùng tò mò không biết mỗi lần Lý Tri Mệnh tới đây đã đi kiếm thức ăn ở đâu. Lần trước là một sọt cua lớn, nghĩ tới mà Lê Duệ Bạch nuốt nước miếng.

Buổi tối Từ Minh Sương làm món sườn dê nướng và lẩu dê. Thịt dê tươi mới và nước cốt lẩu cay nồng, lại thêm một chén nước chấm đầy đủ gia vị, ăn một miếng lưu hương trong miệng, dư vị khiến người ta ăn hoài.

Gần đây khí sắc Từ Chi Ngôn đã tốt hơn nhiều, bữa tối nay ăn uống cũng ngon miệng. Mùa hè ăn lẩu, trên mặt ai nấy đều toát mồ hôi. Ngộ Trừng và Lý Tri Mệnh ăn một miếng lớn, mồ hôi trên mặt chảy xuống thành dòng. Duy chỉ có Từ Chi Ngôn, mặc quần áo tay dài như cũ nhưng trên người không có một chút mồ hôi nào.

Thấy Lê Duệ Bạch nhìn nhìn mình, Từ Chi Ngôn hỏi: "Sao vậy?"

"Không, không có gì." Bị Từ Chi Ngôn phát hiện mình đang nhìn lén, Lê Duệ Bạch cuống quít nhìn sang chỗ khác. Bởi vì bữa cơm tối nay có nhiều người, ăn uống ồn ào nhốn nháo tới hơn 9 giờ tối mới xong. Lê Duệ Bạch bị Lý Tri Mệnh dụ uống mấy ly rượu, cả người nóng như lò sưởi, hai má đỏ bừng. Cô ngà ngà say tự lưng vào ghế nghe Lý Tri Mệnh lể chuyện ma.

Mỗi lần kể tới đoạn đáng sợ, Ngộ Trừng ôm chặt cánh tay Ngộ Triệt, dáng vẻ vừa khiếp đảm lại vừa muốn nghe nữa khiến Lê Duệ Bạch nhìn mà phì cười.

Bầu không khí tối nay vô cùng tốt. Lê Duệ Bạch đặt mình vào trong đó, cảm thấy sinh mệnh mình đột nhiên xuất hiện giữa những người này không được chân thật, đặc biệt là lúc này đây khi cô đang ngồi bên cạnh Từ Chi Ngôn.

Anh thả lỏng ngồi một bên nghe mọi người đùa giỡn nói chuyện. Hôm nay anh mặc trường y màu xám cổ chữ v, cả người vừa cao quý lại lười biếng. Ngón tay thon dài sờ vào vòng chuỗi ngọc.

Ngày xưa khi cô còn ở thôn cũ, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô gặp được một người ấm áp lại thú vị đến vậy.

Cho dù Từ Chi Ngôn giấu điều gì đi nữa, vì sự vui vẻ ấm áp lúc này, Lê Duệ Bạch mãi mang ơn và cảm kích anh.

Chiều ngày hôm sau, chạng vạng tối, Lê Duệ Bạch và Từ Chi Ngôn ngồi xe rời khỏi Từ gia. Xe từ từ rời khỏi vùng ngoại ô tới nội thành, đây là lần đầu tiên Lê Duệ Bạch thấy trung tâm thanh phố Giang Nam sầm uất.

Trong nội thành toàn là tòa cao ốc chọc trời, kiến trúc cổ xưa nằm giữ lại càng thêm vẻ thần bí.

Khoảng một giờ sau, xe vào một khu khách sạn cực lớn. Hai người được dẫn vào chỗ ngồi, Lý Tri Mệnh đã chờ sẵn bên trong.

Chỗ ghế ngồi có khá nhiều chủ tịch bảy, tám chục tuổi của các tập đoàn lớn, là những người tối nay chuẩn bị coi tiền như rác mà vung ra, họ đang nói chuyện phiếm với Lý Tri Mệnh. Vừa thấy Từ Chi Ngôn và Lê Duệ Bạch bước vào, mắt họ lập tức sáng lên, vội vàng tới vây quanh Từ Chi Ngôn.

Cả người Từ Chi Ngôn luôn tản ra vẻ người sống chớ quấy rầy, nhưng đối mặt với những lão già lươn lẹo đó vẫn phải ứng phó đôi chút.

Lê Duệ Bạch không biết phải làm gì, chỉ đi cạnh Từ Chi Ngôn. Tuy cô đang mỉm cười nhưng bàn tay đang nắm chặt góc váy đã thể hiện rõ sự lo lắng của cô.

Từ Chi Ngôn liếc mắt thấy, mặc kệ mọi người xung quanh đang hỏi han, nghiêng đầu nói với cô: "Một lúc nữa mới đến tiệc tối, tới chỗ ngồi nghỉ ngơi và ăn chút gì đi."

Lê Duệ Bạch gật đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi tới ngồi cạnh Lý Tri Mệnh.

Mọi người thấy biểu hiện của Từ Chi Ngôn với cô không khỏi thắc mắc. Theo bản năng  mà nhìn nhiều hơn về cô gái xinh đẹp đó, suy đoán xem đây có phải là Từ phu nhân trong tương lai không.

Trên bàn có rất nhiều đồ ăn, món nào cũng được bày biện tinh xảo lại thơm ngon. Vừa đúng lúc tới bữa tối nên sau khi Lê Duệ Bạch ngồi xuống liền nhấc đũa bắt đầu ăn. Lý Tri Mệnh liếc nhìn cô một cái rồi cười cười, không hề nói gì chỉ giữ im lặng. Phía Từ Chi Ngôn thì ồn ào náo nhiệt, bên bọn họ thì yên tĩnh thanh tịnh.

"Em tới đây để ăn thôi hả?" Lý Tri mệnh không nhịn được mà hỏi.

Lê Duệ Bạch ngẩng đầu: "Hả? Cứ ngồi ăn như vầy không được hay lắm đúng không?"

Lý Tri Mệnh thấy Lê Duệ Bạch co rúm lại chợt cười nói: "Đại đa số mọi người tới đây là vì buổi đấu giá."

Lê Duệ Bạch nghe vậy thì hơi tò mò, đây là lần đầu tiên cô tham gia buổi đấu giá: "Trong buổi đấu giá của giới phong thủy thì có những đồ vật gì?"

"Nhiều lắm." Lý Tri Mệnh nói: "Đồ cổ, bùa chú, còn có tranh phong thủy. Trong số những đồ được đấu giá tối nay có đồ của tiên sinh nhà em bỏ ra đó."

Lê Duệ Bạch nghe vậy thì nhìn sang phía Từ Chi Ngôn. Anh vẫn đang bị đám người kia vây quanh nhưng Lê Duệ Bạch mới liếc mắt sang anh đã cảm nhận được mà quay đầu sang nhìn.

Lý Tri Mệnh nói: "Cũng đáng để chờ, tối nay thích gì có thể lấy về."

Lê Duệ Bạch vội khoát tay: "Em không có tiền."

Lý Tri Mênh: "Em không có nhưng tiên sinh nhà em có. Năm nào cậu ta chẳng tới đây tùy tiện mua một hai món, nếu thích thì cứ nói với cậu ta."

Lê Duệ Bạch không đáp lại, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn trước mặt. Lý Tri Mệnh cười ha ha nhìn cô như nhìn một đứa bé vô cùng đáng yêu.

Tiệc chính của tối nay đã bắt đầu-buổi đấu giá.

Lê Duệ Bạch đi sau Từ Chi Ngôn, người phục vụ dẫn họ tới hội trường buổi đấu giá. Không biết Lý Tri Mệnh tìm đâu ra một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, phong tình vạn chủng khoác tay hắn đi.

Bước vào hội trường đấu giá, Lý Tri Mệnh nói: "Còn thất thần gì đó, tới khoác tay tiên sinh nhà em đi, hôm nay em là bạn nữ chứ không phải đồ đệ."

Lê Duệ Bạch liếc nhìn Từ Chi Ngôn một cái nhỏ giọng nói: "Bạn nữ? Tiên sinh chưa từng nói vậy, chỉ bảo em cùng đi tới buổi đấu giá."

Lý Tri Mệnh thở dài một hơi cực kì bất đắc dĩ, đảo mắt qua chỗ Từ Chi Ngôn, thầm nói trong lòng: "Anh chỉ giúp cậu được tới đây thôi."

Buổi đấu giá này có rất nhiều tập đoàn lớn và các đại gia tộc có danh tiếng trong giới phong thủy, hội trường này giờ tụ hội khoảng hơn bảy trăm người cả thảy.

Từ Chi Ngôn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, Lê Duệ Bạch ngồi bên cạnh anh, Lý Tri Mệnh và bạn nữ kia ngồi ở hàng thứ ba.

Ngồi xuống một lúc trên sân khấu bắt đầu bày ra vật phẩm đầu tiên được đấu giá, chính là một bức tranh của Từ Chi Ngôn tên là Tranh trăm quỷ.

Lê Duệ Bạch tưởng tên đã kỳ lạ rồi, hóa ra nét vẽ trên bức tranh còn kỳ lạ hơn. Đó là một cuộn tranh, người chủ trì ăn mặc duyên dáng trên sân khấu mở nó ra. Toàn bộ bức tranh dài khoảng sáu bảy thước, không biết Từ Chi Ngôn tốn bao nhiêu lâu mới vẽ xong.

Nhưng đó không phải thứ khiến Lê Duệ Bạch cảm thấy kinh ngạc, mà trên bức vẽ trăm quỷ đó những con quỷ kia rất giống mấy con quỷ kinh dị mà cô từng nhìn thấy mới là điều khiến cô bất ngờ. Chỉ duy là không có người phụ nữ kia trong tranh.

Sương đen trong bức tranh như đang thật sự trôi, trăm quỷ không con nào giống con nào. Nếu liếc mắt nhìn qua sẽ cảm thấy mặt của mấy con quỷ kia không được rõ lắm. Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện mặt chúng càng lúc càng rõ hơn, hai mắt đỏ như máu. Nhìn quá lâu sẽ cảm thấy chúng như là thật, môi mấp máy như đang nói nhỏ gì đó.

Cả hội trường lập tức im lặng, mọi người đều chăm chú nhìn vào bức tranh thưởng thức nét vẽ có một không hai này.

Mãi đến khi người chủ trì nói, mọi người mới hồi thần: "Bức tranh trăm quỷ này do chính tay tộc trường Từ thị Từ Chi Ngôn vẽ, quý vị hẳn biết rõ giá trị của nó. Tôi không nói nhiều nữa, giá khởi điểm là năm ngàn vạn. Các vị, mời ra giá!"

Lê Duệ Bạch một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là thế giới của người có tiền. Thẻ bài giơ lên liên tục, như đó chỉ là một con số bình thường.

Chỉ vài phút đã lên tới hai trăm vạn.

Đây là lần đầu tiên Lê Duệ Bạch được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, bức tranh này của ngài rốt cuộc giá trị bao nhiêu?"

Từ Chi Ngôn nhìn cô nói: "Không đáng bao nhiêu, chỉ tốn chút thời gian công sức." Vừa dứt lời, hội trường đấu giá bỗng ồ lên.

Đã có người nâng giá một phát lên ba trăm ngàn.

Từ Chi Ngôn nhíu mày. Bọn họ không ngừng nâng giá lên không phải là vì bức tranh này mà có lẽ là muốn để lại ấn tượng với anh, nhờ đó mà dần đạt mục đích của mình.

Cuối cùng bức tranh này được bán với giá ba trăm ngàn.

Buổi đấu giá sẽ còn tiếp tục nhưng có thể chắc chắn không có bất cứ món đồ nào có thể vượt qua bức Tranh trăm quỷ của Từ Chi Ngôn.

Thấy bức tranh được người khác mua, Lê Duệ Bạch cảm thấy hơi tiếc. Dù gì đây cũng là tranh do Từ Chi Ngôn tự vẽ, vào tay người khác rồi khiến cô cảm thấy không nỡ.

Từ Chi Ngôn thấy vẻ mặt cô, hỏi: "Em muốn bức tranh kia?" Nhìn vẻ nghiêm túc của anh, Lê Duệ Bạch cảm thấy chỉ cần cô gật đầu thì anh sẽ lập tức lấy lại bức tranh đó.

Lê Duệ Bạch trả lời: "Không phải, chỉ là cảm thấy hơi tiếc, dù sao cũng do tiên sinh tự vẽ."

Từ Chi Ngôn định nói gì đó, lại nghe Lê Duệ Bạch tiếp tục: "Nhưng so với tranh, em thích ba trăm ngàn kia hơn."

Từ Chi Ngôn bất đắc dĩ cười nói: "Tham tiền."

Tiếp theo, chủ trì đưa một cái tráp lên, bên trong có một chiếc vòng ngọc. Vòng ngọc này không giống với các loại khác trên thị trường. Chất ngọc xanh lơ chứa vàng lá mịn màng chảy thành dòng vô cùng tinh xảo. Người trong hội trường bắt đầu ra giá liên tục, đa số là quý công tử trẻ tuổi, chắc là muốn mua cho bạn nữ.

"Chín ngàn vạn." Một giọng nói lạnh lùng báo giá, cả hội trường yên lặng, những người đang ra giá hiện ngồi ở chỗ xa, không ngờ có một người gần sân khấu giơ thẻ bài.

Lê Duệ Bạch khiếp sợ nhìn Từ Chi Ngôn vừa giơ thẻ bài lên, cuối cùng cũng hiểu lời Lý Tri Mệnh nói mua đại một hai món nghĩa là thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.