Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 10: 10: Người Quỷ Không Chung Đường





Lâu Tiêu một giây trước khi Lưu Kha thét lên nhanh chóng lấy khăn tay bịt miệng đối phương lại, nếu không phải còn muốn hỏi Lưu Kha một số vấn đề, Lâu Tiêu đã không ngại đánh cô ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cũng trong nháy mắt khi Lâu Tiêu đến gần Lưu Kha, người giấy vô cùng quỷ dị đứng trên ghế lập tức không lửa tự cháy, ngay cả cây cọ trên mặt đất cũng cùng hóa thành hai nắm tro tàn.

Cố Duy Sanh dựa vào cạnh cửa nhìn Lâu Tiêu với ánh mắt trêu chọc, Lâu Tiêu bất đắc dĩ ngoái đầu nhìn lại: "Không phải tôi ra tay."
Lưu Kha bị ép nuốt tiếng thét về trong bụng: "???"
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Có lẽ nghi vấn trong mắt Lưu Kha quá rõ ràng, Lâu Tiêu buông tay bịt miệng đối phương ra: "Không được kêu, kêu nữa đánh ngất cô."
Cố Duy Sanh thề lúc này y nghe thấy âm thanh trái tim thiếu nữ vỡ nát của Lưu Kha.

"Nói đi," Lâu Tiêu kéo một chiếc ghế sạch sẽ qua đại mã kim đao[1] ngồi xuống trước mặt Lưu Kha, "Làm thế nào cô tới được đây, tại sao tiếp xúc được với nữ quỷ kia?"
(Đại mã kim đao [大马金刀]: Mô tả cách nói chuyện thẳng thắn, sắc bén, không lưu tình hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ.)
Ngoại trừ trong phim, Lưu Kha chưa bao giờ thấy một Lâu Tiêu lạnh lùng thậm chí còn có chút côn đồ như vậy, mặc dù Lâu Tiêu "mặt mũi bất chính", nhưng trong giới này nhắc tới Lâu Tiêu, ai lại không khen ngợi một câu lễ phép đáng tin cậy?
Lẽ nào Lâu Tiêu trước mặt cô là đồ giả giống Tống tiểu thư?
"Nói chuyện." Lâu Tiêu mặc kệ Lưu Kha ở trong đầu não bổ cái gì, hai chữ lạnh như băng làm cho cô gái sợ tới mức giật mình.

"Em không thể nhớ làm thế nào em đến được đây, em chỉ nhớ rõ chuyện liên quan đến Tống tiểu thư," Lưu Kha nhỏ giọng nói, "Hai ngày nay em đều ngơ ngốc, sau khi gặp anh và anh Cố mới cảm thấy mình tỉnh táo lại."
Lâu Tiêu không rảnh an ủi một cô gái đang sợ hãi, hắn mặt lạnh đi thẳng vào vấn đề: "Lược đâu?"
Đối mặt với một Lâu Tiêu như vậy, Lưu Kha cũng không dám hỏi đối phương tại sao lại biết mình có đem theo một chiếc lược, cô thò tay vào túi áo khoác, sau đó lấy ra một chiếc lược gỗ đào: "Đây ạ."
Cố Duy Sanh nhìn chiếc lược gỗ đào bị âm khí ăn mòn biến thành màu đen không nhịn được mắng một câu: " m khí nặng như vậy cũng dám đem theo bên người, cô gái này thật đúng là không sợ giảm thọ."
"Nhưng...!Nhưng mà đem theo nó em mới có thể nhìn thấy Tống tiểu thư," Lưu Kha yếu ớt phản bác, nắm chặt chiếc lược trong tay, "Tống tiểu thư vừa xinh đẹp mà trang điểm cũng xịn nữa, em muốn làm bạn với chị ấy."
Lời này ngược lại khơi gợi hứng thú của Lâu Tiêu, hắn cười nhạo một tiếng: "Bạn bè? Gặp mặt thét chói tai để thể hiện tình bạn thân thiết?"

"Vừa nãy...!Vừa nãy là vì em quá kinh ngạc thôi," Lưu Kha đỏ mặt, cô nói, "Em đã gặp Tống tiểu thư hai lần, chị ấy thật sự là một người tốt."
"Hoặc là nói, chị ấy là một thứ rất tốt đẹp..." Lưu Kha từ cổ họng khó khăn phun ra chữ cuối cùng, "Quỷ."
"Chẳng lẽ cô bị khuôn mặt kia của cô ta mê hoặc?" Cố Duy Sanh nhất châm kiến huyết[2], "Coi chừng chết đấy cô bạn nhỏ."
(Nhất châm kiến huyết [一针见血]: Ý nói một câu trúng ngay trọng điểm.)
"Anh không thể nói như vậy!" Lưu Kha đỏ mặt, "Lần đầu tiên đúng là nhìn mặt, nhưng sau khi kết bạn rồi thì chỉ nhìn tâm hồn, Tống tiểu thư rất có sức hấp dẫn lại không làm tổn thương em, dù cho chị ấy không dễ nhìn em cũng muốn làm bạn với chị ấy."
Nhưng bất kể Lưu Kha nói như thế nào, chiếc lược gỗ kia cũng đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của con người, nên hay muốn bắt quỷ thì cũng phải bắt, Lâu Tiêu chìa tay về phía trước: "Đưa lược đây."
So với lúc lấy lược ra một cách thoải mái, Lưu Kha lúc này rõ ràng do dự hơn rất nhiều: "Giao lược ra Tống tiểu thư sẽ chết sao?"
Lâu Tiêu không chút lưu tình vạch trần: "Cô ta đã chết."
"Nhưng chị ấy có thể nói chuyện và giao tiếp mà," Lưu Kha nắm chiếc lược không buông tay, "Chị ấy còn sống."
Nhìn dáng vẻ lì lợm rối rắm của Lưu Kha, Lâu Tiêu ở trong lòng yên lặng niệm mấy lần gia quy Lâu gia không cho phép ra tay với con người, cuối cùng không thể nhịn được nhìn về phía Cố Duy Sanh.

—— Đừng nhìn, nhanh tới cướp lược giúp tôi.

Cố Duy Sanh cười ra tiếng khi nhìn thấy dáng vẻ ăn quả đắng của Lâu Tiêu khi đối phó với con người, y duỗi ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng ngoắc, chiếc lược trong tay Lưu Kha như bị một sợi dây trong suốt dẫn dắt bay vào trong tay Cố Duy Sanh.

Hóa ra tiểu thiên sư thuê y là để đối phó với nhân loại.

Cảnh tượng siêu thực này khiến Lưu Kha không khỏi há to miệng: "Anh…”
"Hắn là thiên sư tôi là quỷ," Cố Duy Sanh dí dỏm nhìn, "Cô đang ở trong giới giải trí thật ra lại là một phiên bản linh dị, thế nào, có thấy kích thích không?"
"Kích thích..." Lưu Kha nhìn đôi mắt đen của Cố Duy Sanh theo bản năng trả lời một câu, sau đó cô mới phản ứng được bây giờ không phải thời điểm để lắm lời.

"Anh Lâu, không đúng, Lâu thiên sư," Lưu Kha giữ chặt Lâu Tiêu đang xoay người muốn đi, "Anh có thể siêu độ Tống tiểu thư không? Giống như phim trên tivi, giúp chị ấy buông bỏ quá khứ đi đến miền cực lạc, được không?"

Ánh mắt Lưu Kha chân thành không chút dối trá, gặp phải một cô gái ngốc nghếch lại thành tâm như vậy, Cố Duy Sanh vừa định thay Lâu Tiêu đồng ý, nhưng giây tiếp theo y lại nghe thấy Lâu Tiêu thẳng thắn từ chối.

"Đó là phim, độ người độ quỷ đều là chuyện của phật," Lâu Tiêu gạt tay Lưu Kha ra, "Tôi không làm được, từ trước tới giờ tôi cũng không phải phật."
Không làm được? Cố Duy Sanh trong lòng lẩm bẩm một câu, y nghiêng đầu sờ sờ Lão Bạch: [Kim quang công đức trên người hắn vẫn còn chứ?]
[Còn á, nhưng mà sau khi thích ứng em cũng rất ít khi bị chói mù mắt,] Lão Bạch thảnh thơi vẫy vẫy đuôi, [Không phải công đức tích góp từ kiếp trước, hắn nhất định đã siêu độ không ít vong hồn, lão Cố anh đừng nghe hắn lừa người.]
Mặc dù Cố Duy Sanh có hơi tò mò về bí mật trên người Lâu Tiêu, nhưng y tốt xấu gì cũng còn nhớ rõ thân phận hiện tại của Lâu Tiêu là ông chủ của y, trước mặt người ngoài bóc mặt ông chủ tuyệt đối không phải việc một nhân viên giỏi nên làm.

"Không cho cô ấy một lá bùa sao?" Cố Duy Sanh tri kỷ dặn dò, "Người quỷ không chung đường, vẫn nên quên thì tốt hơn."
Lâu Tiêu chân đã bước ra khỏi cửa đột nhiên dừng lại, Lưu Kha trong phòng nhìn chằm chằm tro tàn ngẩn người lập tức lui về sau một bước: "Em không cần!"
Những lời này của Lưu Kha tựa như bật trúng công tắc kỳ quái nào đó, bùa bay ra từ trong tay Lâu Tiêu đột nhiên bị nuốt sạch sẽ giữa không trung, trời đất quay cuồng, Cố Duy Sanh chỉ kịp túm lấy Lão Bạch và tay áo Lâu Tiêu, trong nháy mắt tiếp theo, hai người một mèo đột ngột bị kéo đến một khoảng không gian thời gian hoàn toàn khác.

Bầu trời đêm thành phố S chỉ có thể nhìn thấy lác đác vài ngôi sao trong nháy mắt biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là một bầu trời trong xanh làm lòng người dễ chịu.

Trạch viện vẫn là trạch viện kia, chỉ là trang phục đạo cụ mà đoàn làm phim đặt trong trạch viện đều đã biến mất, hành lang dài cũng mất đi rất nhiều dấu vết thuộc về tháng năm.

Cá chép đỏ trong ao vui vẻ ngoe nguẩy thân, cánh hoa hồng nhạt theo gió rơi xuống mặt nước, thu hút vô số con cá ngớ ngẩn tiến lên tranh đoạt.

Hương hoa đào không nồng đậm nhưng rõ ràng có thể ngửi thấy, Cố Duy Sanh giật giật mũi, thậm chí y còn ngửi thấy mùi thơm của cỏ xanh.

Ảo cảnh này làm đủ chân thực, Cố Duy Sanh cảm thán một câu, cho dù để cho y tới y cũng không làm được tới trình độ này.


—— Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc y không giỏi thuật pháp.

"Là sân sau của Lão phu nhân." Lâu Tiêu xoay chiếc đĩa trong bên trong la bàn gỗ mun, "Bên trong ảo cảnh trừ chúng ta ra còn một người bình thường."
Cố Duy Sanh thu hồi bàn tay muốn triệu hồi Khước Sương: "Ý anh là ảo cảnh này không phải nhằm vào chúng ta?"
"Không sai, sát trận trong ảo cảnh đang vận hành, nhưng nó không có ở đây." Kim đồng hồ trong la bàn của Lâu Tiêu lắc qua lắc lại, nhưng lại không xác định được một phương hướng chính xác, giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu.

Có thể làm nhiễu la bàn gỗ mun sợi vàng của hắn, nữ quỷ kia có thứ gì trong tay?
"Người trẻ tuổi vẫn còn xanh và non lắm," Cố Duy Sanh tiện tay vẽ một vết khắc trên trán Lão Bạch, "Lão Bạch, để cho tiểu thiên sư xem cái gì gọi là máy dò đường hình mèo."
[Cút cút cút, lười biếng chết anh.] Lão Bạch đạp Cố Duy Sanh một cước, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhảy khỏi vai Cố Duy Sanh đi phía trước dẫn đường.

"Đi thôi," Cố Duy Sanh hô, "Bắt quỷ xong tôi còn về ngủ."
Nhưng qua mấy giây y lại không cảm giác được có người đuổi theo, Cố Duy Sanh vừa quay đầu lại, phát hiện Lâu Tiêu còn đứng tại chỗ ngẩn người nhìn la bàn, giống như đang suy nghĩ vấn đề nào đó cực kỳ nghiêm túc.

"Sao vậy?" Cố Duy Sanh ra hiệu cho Lão Bạch dừng lại, "Chẳng lẽ tiểu thiên sư anh mệt rồi hả?"
Bị trêu chọc như thế Lâu Tiêu vẫn không đáp lại, Cố Duy Sanh ngưng thần, linh khí trên tay y tuôn ra, bước nhanh về phía trước vài bước vỗ vỗ vai Lâu Tiêu.

Quả nhiên, ngay lúc Cố Duy Sanh chạm vào Lâu Tiêu, đối phương giống như một con búp bê giấy yếu ớt, vỡ vụn thành những cánh hoa đào.

Được, rất tuyệt, lần đầu tiên đi công tác đã bị tách khỏi sếp, y đúng là một kèm quỷ “đạt tiêu chuẩn”.

—— Mặc dù Lâu Tiêu đến giờ vẫn chưa nói rõ kèm quỷ rốt cuộc là cái gì.

Điều đáng mừng duy nhất chính là Lão Bạch trán có vết khắc cũng không tách khỏi Cố Duy Sanh, nó cúi đầu ngửi ngửi cánh hoa trên mặt đất lại dùng móng vuốt giẫm lên vài cái: [Không phải mùi hương trên người nữ quỷ.]
Hai mắt Cố Duy Sanh hóa thành quỷ đồng màu đen cố gắng truy tìm những tia sáng màu vàng nhạt trong không khí, "Trong nhà này có gì đó quái lạ, bỏ qua mắt trận đi, chúng ta đi tìm tiểu thiên sư trước đã."
Người bên trong sát trận tám phần mười là Từ Thanh Sơn, mặc dù Cố Duy Sanh không muốn bộ phim [Mê trạch] xảy ra chuyện, nhưng nếu phải chọn một người giữa Từ Thanh Sơn và Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh vẫn sẽ chọn người thứ hai.


Người tu đạo bạc tình, so với con người, y đương nhiên sẽ có khuynh hướng gần gũi với "đồng loại" hơn.

Đó là chưa kể y và Lâu Tiêu bây giờ còn có một phần hợp tác trong tay.

[Bên này.] Liên quan đến kim quang công đức trên người Lâu Tiêu, Lão Bạch mỗi ngày bị chói mù mắt hiển nhiên càng có tiếng nói, nó linh hoạt nhảy vào lồng ngực Cố Duy Sanh, duỗi móng vuốt chỉ về một hướng.

Đi theo hướng Lão Bạch chỉ, Cố Duy Sanh chỉ cảm thấy bầu trời càng lúc càng trong vắt, tiếng cười đùa của thiếu nữ xen lẫn tiếng chim hót thanh thúy truyền đến từ xa, dưới chân Cố Duy Sanh run lên, phát hiện mình đang ở bên ngoài một tòa tiểu viện tinh xảo.

Quả thực giống như vượt qua thời gian và không gian trong một vài bước.

Hai thiếu nữ mặc váy dài ngồi trên xích đu trong sân líu ríu trò chuyện, áo màu xanh nhạt váy dài màu đen, chính là trang phục học sinh điển hình của thời Dân Quốc.

Các cô dường như không có chú ý tới trong sân đột nhiên có khách không mời mà đến, vẫn cứ cậu một câu tớ một câu tán gẫu rất vui vẻ.

Mà ở bàn đá dưới gốc cây đào sau chiếc xích đu, một thiếu nữ chỉ nhìn được nửa gò má xinh đẹp đang say sưa đọc sách.

Cô không mặc quần áo học sinh, thay vào đó là một bộ sườn xám cắt may phù hợp, sườn xám màu sắc tươi sáng, làm nổi bật làn da như tuyết và đôi môi đỏ thẫm của thiếu nữ.

Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân khiến Cố Duy Sanh kinh ngạc.

Y chú ý không phải những thiếu nữ này mà là người đàn ông đứng trong góc.

—— Y nhìn thấy hai Từ Thanh Sơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.