Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 37: 37: Trở Về Thành Phố S





Phương Mộc đang ngồi trong xe bảo mẫu, kính chức kính nghiệp mà cầm máy tính xem chương trình nghệ sĩ nhà mình tham gia, đã tròn một tuần kể từ khi kết thúc buổi ghi hình cho mùa một [Đưa Bạn], nhưng người đại diện là anh vậy mà tới hôm nay mới có thời gian xem xong bản chính thức đã được cắt nối biên tập.

Phiên bản [Đưa Bạn] đã được cắt nối biên tập cũng dài hai tiếng rưỡi giống với các chương trình giải trí khác, hình ảnh nhanh chóng nhảy đến buổi trưa ngày hôm sau của chương trình.

Tường thuật ngự dụng của Đài Dâu Tây nhanh chóng đưa ra lý do thoái thác chính thức về sự "biến mất" của Phó Minh Huân, việc Phó Minh Huân đột nhiên rời sân khiến một số fan nhan sắc của hắn không hài lòng, nhưng phần lớn khán giả đều hiểu cho lý do "cơ thể không khỏe" của Phó Minh Huân.

Bởi vì thiếu một người, thể lệ trò chơi tổ tiết mục đặt ra cũng có sự thay đổi, Phương Mộc nhìn Cố Duy Sang ôm Lão Bạch chỉ để lộ một góc mặt vào ống kính, hoàn toàn không tưởng tượng được dáng vẻ vung xẻng đào hố trồng cây của đối phương.

"Này tổ tông, thể lệ mới này thật sự do cậu đề xuất hả?" Phương Mộc lấy tai nghe xuống, quay đầu lại đau đầu nhức óc nói, "Ngài đến cùng có thể chú ý hình tượng của bản thân một chút hay không?"
Tuy nói những năm gần đây, các minh tinh tham gia chương trình thực tế ngày càng chú ý một chữ "thật", nhưng anh chưa hề thấy có nghệ sĩ nào thật sự vác xẻng đi trồng trọt được không hả?
Nghe vậy, Cố Duy Sanh đang vùi trong chăn cầm hộp dâu tây ăn đến vui vẻ gật đầu chắc nịch: "Là em, anh không cảm thấy đề nghị này rất thân thiện với môi trường sao?"
Nếu chia theo cặp thì không công bằng với Chúc Linh, nên Cố Duy Sanh chỉ đơn giản là tách hai nhóm còn lại ra, với cả năm người đều là người trong nghề, hiệu quả chơi cũng không thua kém gì tổ hợp ban đầu mà tổ tiết mục thiết lập.

Nếu chơi theo bản gốc, muốn giành chiến thắng thì phải không ngừng làm theo gợi ý đào rương kho báu mà tổ tiết mục chôn ở trên núi, về phần rốt cuộc ai có thể đào được rương kho báu thật sự, từ một mức độ nào đó mà nói chính là dựa vào vận khí và số lượng kho báu đào được.

Khách quan mà nói, sức lực của hai khách mời nữ của [Đưa Bạn] chẳng hề chiếm ưu thế, cho nên Cố Duy Sanh đưa ra điều lệ thứ hai—— "Đào hố thì phải lấp".

Mỗi lần nhóm đàn ông đào được một rương báu thì cần phải trồng một cây con để lấp hố lại, chỉ sau khi trồng xong một cây, khách mời nam mới có thể tiếp tục tìm rương kho báu tiếp theo.


Mà yêu cầu của điều lệ này đối với phụ nữ nhẹ nhàng hơn nhiều, đó là khi khách mời nữ đào được hai rương kho báu mới cần trồng một cây con để lấp hố.

Đương nhiên, những cây con dùng để lấp hố không phải là loại cây bình thường, đó đều là cây Phượng mà Cố Duy Sanh bảo Lâu Tiêu cố ý chuyển từ Lâu gia tới.

Cây Phượng được gọi là cây hoả, hỏa tính thuần dương, nếu Chung gia dùng thời gian mấy năm để biến Bình Sơn thành âm địa nuôi dưỡng vong hồn, vậy Cố Duy Sanh sẽ cố tình dùng Phượng để phá hỏng phong thủy nơi đây.

—— Chính là loại phá hỏng trắng trợn trước mặt khán giả toàn quốc.

Thái độ cây ngay không sợ chết đứng của Cố Duy Sanh hoàn toàn chặn họng Phương Mộc, anh quay người lại, thở dài nói: "Thật không biết đài Dâu Tây sao lại để cậu tùy ý giày vò như thế."
"Bởi vì Lâu Tiêu đó," Cố Duy Sanh thả hộp dâu tây bị y ăn sạch trơn xuống, "Chứ em lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy?"
"Vâng vâng vâng, cả thế giới đều biết quan hệ giữa cậu và anh Lâu rất tốt." Phương Mộc bất đắc dĩ hùa theo, hai ngày nay tên của Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu chưa từng rớt khỏi hotsearch, hiện tại trong vòng có ai còn không biết quan hệ không bình thường giữa Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu?
Nhưng nội dung đều là "tình cảm tốt" "tình huynh đệ", đừng nói là loại đánh giá như "bao dưỡng" "ám muội", ngay cả loại như "sao tác cp" Phương Mộc cũng không nhìn thấy một chữ.

Với phương thức quan hệ công chúng mạnh mẽ và hiệu quả như vậy, ngay cả người luôn bảo vệ nghệ sĩ nhà mình như anh cũng không bắt được lỗi nào nữa là.

Hai chính chủ trong scandal bày ra thái độ quang minh chính đại thản nhiên như vậy, ngược lại khiến cho sự tò mò của quần chúng ăn dưa vì thế mà giảm không ít.

"Thuận theo tự nhiên thôi," Cố Duy Sanh nằm ở ghế sau nhắm mắt lại, "Em sẽ không đem sự nghiệp diễn xuất của mình ra đùa."

Lâu Tiêu cũng sẽ không.

[Thật không biết trong đầu anh mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì,] Lão Bạch từ trên lưng ghế nhảy xuống bụng Cố Duy Sanh, [Chương trình thám hiểm bình thường bị anh đổi thành chương trình trồng cây gây rừng, đại kim chủ Lâu Tiêu này cũng để anh tùy tiện làm bậy ghê ha.]
Bị Lão Bạch bay xuống như đạn pháo, nhưng ngay cả mí mắt Cố Duy Sanh cũng không thèm nhấc, y tiện tay kéo chăn lên: [Anh cũng không thể để Thận Long chết vô ích, mặc dù nó lấy thân che chở núi làm sạch âm khí, nhưng nếu Chung gia không chịu buông tha Bình Sơn, nơi đó sớm muộn gì cũng trở về dáng vẻ ban đầu.]
Chỉ riêng vô số khắc dưới vách núi kia cũng đủ biết phải tiêu hao bao nhiêu nhân lực và tài lực, cho dù chúng đã bị Thận Long hủy đi một phần, nhưng chi phí nuôi dưỡng vong hồn ở Bình Sơn vẫn thấp hơn rất nhiều so với một âm địa mới xây dựng.

Với sự hiểu biết của Cố Duy Sanh đối với Chung gia, bọn chúng nhất định sẽ không dễ dàng vứt bỏ cứ điểm này.

[Yooo, đây là Quỷ Tiên đại nhân sợ nhất là phiền phức của chúng ta đây sao?] Lão Bạch đứng dậy tò mò nhìn Cố Duy Sanh, [Tích cực quản chuyện không đâu như vậy không phải phong cách của lão Cố nha.]
Tích cực? Cố Duy Sanh bất giác nhếch khóe môi: [Việc này có liên quan đến tiểu thiên sư, miễn cưỡng không tính là phiền phức.]
[Không tính là phiền phức?] Lão Bạch khoa trương méo một tiếng, [Em nhớ người nào đó lúc đầu không phải nói như vậy.]
[Ở chung lâu sẽ cảm thấy hắn còn rất hợp khẩu vị của anh,] Cố Duy Sanh đột nhiên mở mắt ra đối diện với miêu đồng của Lão Bạch, [Lão Bạch, lần này chúng ta ở nhân gian lâu một chút đi.]
[Chắc chưa?] Mấy trăm năm qua Lão Bạch cũng không ít lần theo Cố Duy Sanh xuống núi, nhưng lần này, nó rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt trong giọng nói của Cố Duy Sanh, [Hắn là người phàm có sinh lão bệnh tử.]
[Thuận theo tự nhiên thôi,] Cố Duy Sanh nhắm mắt lại, [Ngoan, lòng anh biết rõ, em cũng đừng nhắc hoài như mẹ già.]
Lão Bạch: "???" Rốt cuộc là ai nhắc hoài?
Bên này Cố Duy Sanh và Lão Bạch ở trong đầu tán gẫu về Lâu Tiêu, còn Phương Mộc bên cạnh nghiêm túc xem chương trình cũng không thể thoát khỏi gương mặt đẹp trai của vị thiên sư nào đó.

Cố Duy Sanh trong hình nghiêm túc trồng một cây Phượng thân nâu lá đỏ, không biết có phải ảo giác của Phương Mộc hay không, anh luôn cảm thấy vài phiến lá được Cố Duy Sanh sờ qua sẽ trở nên đỏ tươi hơn nhiều.


Con mèo đen hơi bồng bềnh đang nhàn nhã lăn lộn bên chân Cố Duy Sanh, nhưng một giây sau, vẻ khoái trá trên mặt Lão Bạch lập tức xìu xuống, nó thổi ria mép nhìn phía sau lưng Cố Duy Sanh, lông cả người cũng xù hết cả lên.

"Sanh Sanh?" Phương Mộc nghe thấy âm thanh Lâu Tiêu vang lên sau lưng Cố Duy Sanh, "Khéo ghê, chúng ta lại gặp nhau."
Phương Mộc lần thứ en-nờ nghe thấy lời này: "...." Dầu gì cũng là ảnh đế lâu năm, "khéo" này có thể diễn giả hơn nữa không?
【Ha ha ha ha ha ha ha, hai tiếng đồng hồ "ngẫu nhiên gặp" tám lần, hai người này đúng là "khéo" ghê nhoa~】
【Lâu tiên sinh đừng khinh yêm ít đọc sách nhá! Nói thật, tui không biết chữ "khéo" này đâu/ đầu chó】
【Hai người này dứt khoát đi cùng nhau luôn điii! Câu này từ lúc đầu tui đã nghe tám lần rồi, mãnh liệt yêu cầu Lâu tiên sinh đổi lời thoại!】
Đủ loại sóng bình luận hi hi ha ha lướt qua, Cố Duy Sanh bất đắc dĩ nhìn về phía Lâu Tiêu: "Anh Lâu quyết tâm muốn cướp rương báu của tôi đúng không?"
"Đúng vậy," Lâu Tiêu gật gật đầu, không cảm thấy lời nói của mình có gì sai, "Cậu thông minh như vậy, tôi cảm thấy người có thể tìm được rương báu xịn nhất định là cậu, cho nên tôi đi theo cậu."
Hắn không phải muốn cướp rương báu, hắn muốn cướp cậu đó thằng nhỏ ngốc, Phương Mộc ngồi trước màn hình hận không thể chui vào máy tính lắc tỉnh nghệ sĩ nhà mình, tổ tông nhà anh sao lúc này lại chậm tiêu dữ vậy?
Ôm loại suy nghĩ này còn có Lão Bạch trên vai Phương Mộc: [Lúc nói dối hắn có thể đừng chớp mắt được không?]
[Cướp rương? Rương báu thật còn không phải bị hắn tìm được đưa cho lão Cố nhà tui sao?]
Lúc ngủ Cố Duy Sanh sẽ ngắt tâm linh giao lưu với Lão Bạch, Phương Mộc nghe không hiểu ngôn ngữ mèo, chỉ có thể vuốt lông xù lên của ông Bạch.

Ống kính quay cảnh Cố Duy Sanh lấy khăn tay dịu dàng lau vết bẩn trên móng vuốt của Lão Bạch, mà Lâu Tiêu bên cạnh y cũng móc khăn tay trong túi ra tiến tới lau mồ hôi trán Cố Duy Sanh.

Phương Mộc: "...." Đầu năm nay nam nghệ sĩ mang khăn tay chẳng lẽ đã là tiêu chuẩn sao?
[Đó là phép che mắt là phép che mắt!] Lão Bạch méo một tiếng, duỗi móng vuốt đánh tới máy tính, [Lão Cố mới sẽ không chảy mồ hôi, đúng là một đám nhân loại ngu xuẩn.]
Phương Mộc nào có biết Lão Bạch duỗi móng vuốt là muốn ấn nút tắt máy, anh chỉ nghĩ Lão Bạch trượt chân giẫm không vững, vì vậy anh vội vàng ôm Lão Bạch "bị trượt chân" vào lòng, còn tiện tay đưa một túi thức ăn cho mèo nhỏ chưa được mở: "Lão Bạch đừng nghịch, lát nữa sen của mày còn có hoạt động, mày để cậu ấy ngủ thêm một lát được không?"
Lão Bạch rõ ràng không nghịch nhưng bị Phương Mộc ôm vào lòng: "..."
Quả nhiên là nhân loại ngu xuẩn.


Nhưng mà mấy hôm nay lão Cố hẳn là rất mệt, Lão Bạch từ trong lồng ngực Phương Mộc thò đầu ra nhìn Cố Duy Sanh, dùng hơn mười cây Phương ngẫu nhiên liên kết thành một trận pháp có thể chống lại Chung gia, đạo thuật của lão Cố quả nhiên lại tiến bộ không ít.

Cố Duy Sanh đuổi thông cáo luôn có thói quen đến sớm, trong bãi đậu xe không có phóng viên, thấy thời gian còn sớm, Phương Mộc cũng vui vẻ để nghệ sĩ nhà mình nghỉ ngơi thêm một chút.

Xe bảo mẫu yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của Cố Duy Sanh, Lão Bạch tức giận cắn thức ăn cho mèo cùng Phương Mộc xem tiếp chương trình, hoàn toàn không chú ý cửa sau xe bảo mẫu đã bị người ta lẳng lặng không một tiếng động kéo ra.

Lâu Tiêu lẳng lặng dựa vào cửa xe, hai lá bùa lơ lửng trên không trung che giấu hoàn toàn khí tức của hắn và Cố Duy Sanh.

Hắn nhìn về phía khuôn mặt ngủ im của Cố Duy Sanh, hoàn toàn không rõ vì sao mình lại đứng ở chỗ này.

Có lẽ trong chương trình sớm chiều ở chung mấy ngày quá thân mật, đột nhiên không có Quỷ Tiên này ở bên cạnh, nên Lâu Tiêu ngoài ý muốn cảm thấy khó chịu.

Cho nên lúc cảm nhận được khí tức của Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu đã bất giác cất bước đi về phía đối phương.

Đó không phải bị linh khí hấp dẫn, mà là một loại cảm giác phức tạp hắn không thể nói thành lời.

Là cảm giác sẽ sinh ra dục vọng.

"Sanh Sanh?" Thấy lông mi Cố Duy Sanh run nhè nhẹ như muốn tỉnh dậy, Lâu Tiêu cúi người đến gần y, rồi giơ tay khảy nhẹ chóp mũi xinh đẹp của Cố Duy Sanh, "Xin chào, kèm quỷ tiên sinh của tôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.