Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 60: 60: Chuyện Xưa





Nam có Vạn Phật, Bắc có Bích Tiêu.
Mấy ngàn năm trước, thiên đạo phù hộ linh khí dồi dào, thế gian đột nhiên nổi lên việc tìm tiên vấn đạo, mà bên ngoài núi tiên mờ ảo, lại có Phật gia và Đạo gia từ trước đến giờ không ngừng tỷ thí với nhau, thề phải tranh mình là thiên địa chính thống.
Vạn Phật Tông ban đầu chỉ là một ngôi chùa nhỏ bình thường, nhưng bởi vì chùa có trong tay một cây bồ đề thần được Phật Đà dựa vào để ngộ đạo nên dần dần lớn mạnh.

Cho đến ngày nay, nó đã trở thành quái vật khổng lồ có thể chống lại người đứng đầu của Bích Tiêu Phái.
Nhưng dạo gần đây, bầu không khí bên trong Vạn Phật Tông lại hơi trầm lắng.
Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì Phật tử thế hệ này của bọn họ mấy tháng trước chết ở bên ngoài tông, mà người ra tay hung tàn lại chính là Quảng Lan kiếm tiên - một trong "Bích Tiêu song tuyệt".
Mặc dù Phật gia và Đạo gia minh tranh ám đấu mấy trăm năm, nhưng nếu đôi bên đều có thiên tài xuất thế, hai phái đều sẽ ăn ý để cho đối phương trưởng thành——
Tranh thì phải tranh, nhưng truyền thừa cũng phải được kéo dài.
Quảng Lan kiếm tiên - người đầu tiên phá hủy quy củ bất thành văn của hai phái, sau đó lại rơi vào tà đạo đại khai sát giới, tháng ba trước đã bị chưởng môn Bích Tiêu tự tay áp giải đến Vạn Phật Tông chịu tội, phải chịu hình phạt "nghiệp hỏa thiêu đốt trăm năm".
Nghĩ đến đây, tiểu hòa thượng phụ trách quét dọn thánh địa không nhịn được run lập cập.

Truyền thuyết kể rằng, Phật Đà năm đó nhờ vào gốc cây bồ đề và luyện hồn bằng nghiệp hỏa để ngộ đạo phi thăng, nhưng nghiệp hỏa ngưng tụ từ nghiệp của chúng sinh và cây bồ đề không dính trần ai lại bị bỏ lại tại chỗ, ngày qua ngày quét dọn đình viện nơi có cây bồ đề thần, sao lại không biết nghiệp hỏa kia rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Thật sự không biết Quảng Lan kiếm tiên kia có bao nhiêu thù hận với Phật tử, tiểu hòa thượng lắc đầu thở dài, đừng nói trăm năm, chỉ sợ ngay cả mười năm vị tài giỏi năm nào cũng không chịu đựng nổi nghiệp hỏa.
Hỏa diễm Hồng Liên đỏ ngòm rất giống đang tràn ra từ dưới gốc cây bồ đề, tiểu hòa thượng đứng xa xa nhìn thoáng qua bạch y kiếm tiên xiềng xích quanh người đang dựa vào thân cây, bỗng dưng cảm thấy đối phương có chút đáng thương.
Dầu gì cũng được ca ngợi là thiên tài kiếm đạo ngàn năm có một có hi vọng phi thăng nhất, sao giờ người này lại biến thành dáng dấp thê thảm như bây giờ.

Sát nghiệt hại người, sát nghiệt hại người, tiểu hòa thượng chắp hai tay trước ngực thì thầm hai câu, sau đó nhanh chóng rời khỏi cái sân làm cho cậu ta vô cùng không thoải mái này.
"Hắn cảm thấy ngươi đáng thương."
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai bạch y kiếm tiên, hắn lười biếng mở mắt ra, cái nhếch môi rất có vài phần nham hiểm ngạo mạn.
"Vậy còn ngươi? Ngươi cũng cảm thấy ta đáng thương sao?"
Tuy thoạt trông người đàn ông không mấy chật vật, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện đôi môi khô nứt và giọng nói khàn khàn của hắn.
"Ta không biết." Thanh niên chân trần ngồi lắc lư trên nhánh cây, y cụp mắt xuống, "Con người rất phức tạp."
Khuôn mặt thanh niên như tuyết, lại cố tình có một đôi mắt hoa đào phong lưu đa tình, giờ phút này y rũ mắt nhìn xuống như vậy, đuôi mắt ửng đỏ càng làm cho người đàn ông trong lòng nếm được chút niềm vui trong khổ sở.
"Ai bảo ngươi là một cái cây chứ." Người đàn ông xuyên qua nghiệp hỏa nhìn thế gian bị nhuộm thành một mảnh đỏ tươi, cứ nói nghiệp hỏa bá đạo ngay cả tiên phật cũng có thể thiêu rụi, nhưng chẳng ai ngờ hắn lại có thể chịu đừng lâu như vậy.

"Ngươi nói đám hòa thượng Vạn Phật Tông này có biết thánh vật của bọn họ đã thành tinh hay không?"
"Ta chỉ là lớn lên ở đây, mới không phải thánh vật của bọn họ."
Thanh niên lắc đầu, vài chiếc lá bồ đề xanh mướt theo động tác của y từ từ rơi xuống, vừa vặn rơi xuống vai người đàn ông bị xiềng xích trói buộc.
Cảm nhận được sự mát mẻ trên vai, người đàn ông tò mò nhìn thanh niên mà cơ thể phần lớn bị lá cây che mất: "Tại sao cứ trốn mãi sau đám lá cây này?"
Ngoài ý muốn chính là, lần này thanh niên không trả lời người đàn ông, bởi vì cơ thể bị trói, người đàn ông không thể duy trì tư thế ngẩng đầu trong một thời gian dài, ngay khi hắn cúi đầu nghĩ rằng thanh niên đã rời đi, hắn lại nghe thấy giọng nói của thanh niên một lần nữa——
"Bởi vì ta không biết nên ăn mặc như thế nào để gặp người khác." Giọng nói thanh niên có chút bối rối không dễ phát hiện, "Ngươi là người thứ hai ta gặp được."
Tất cả những người cố gắng tiếp cận hắn, bao gồm cả thiếu niên được gọi là "Phật tử" trước đó, đều không có bản lãnh chịu đựng được nghiệp hỏa khi hắn đang ngủ.

Chỉ có người này, vô luận hắn mở mắt nhắm mắt như thế nào, đối phương đều ý thức thanh tỉnh xuất hiện trước mặt hắn.
Ngàn tưởng vạn tưởng lại không nghĩ rằng sẽ nhận được một đáp án như vậy, người đàn ông khẽ cười thành tiếng: "Người đầu tiên là Phật tổ sao?"
"Đúng vậy." Thanh niên học dáng vẻ của người đàn ông dựa vào cây khô, "Ông ấy nói ta không sợ nghiệp hỏa, chắc chắn có thể giúp ông ấy khai thần tính."
"Nhưng ta thực sự không biết điều đó có nghĩa là gì." Thanh niên đưa tay vuốt ve các đường vân trên thân cây, "Ta chỉ là nhìn ông ấy chịu khổ ngày này qua ngày khác, giống như nhìn ngươi của bây giờ."
"Quảng Lan cũng thật là vinh hạnh."
Người đàn ông càn rỡ cười to, nhưng cũng vì vậy mà ảnh hưởng đến nội thương trong cơ thể, hắn khom lưng ho đến tê tâm liệt phế, máu tươi trong cơ thể mới vừa ra khỏi miệng đã bị nhiệt độ cao bốc hơi không thấy hình bóng.
Nghiệp hỏa Hồng Liên nhỏ đến không thể nhận ra từ từ tập hợp, thanh niên nhíu nhíu đôi mày thanh tú, cuối cùng vẫn đẩy lá cây ra nhảy từ trên nhánh cây xuống.
Tuy rằng y không thông thế sự nhưng cũng không phải là kẻ ngu si, so với mặt đất cứng rắn, thanh niên quyết định chọn vòng tay của người đàn ông như là điểm nhảy xuống.
Dù sao y cũng có thể giúp người này giảm bớt thống khổ, đối phương bị y đập một cái chắc là cũng không tính là chuyện lớn.
Người đàn ông mất công tốn sức vận chuyển tâm pháp để ngăn cản nghiệp hỏa không ngừng tụ tập, ai ngờ một giây sau vạt áo của hắn lại căng lên, trong lòng ngực lập tức có thêm một thanh niên lạnh lùng chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng màu trắng.
Thanh niên giống như một khối băng khổng lồ, mặc dù nỗi đau bị nghiệp hỏa đốt cháy vẫn còn, nhưng người đàn ông đã cảm thấy thư giãn từ đáy lòng.
"Ngươi ngược lại rất biết chọn chỗ." Thanh niên nhẹ tênh không chút trọng lượng, người đàn ông đè xuống ngứa ngáy trong cổ họng, "Giúp ta như vậy, không sợ ta là người xấu à?"
"Ta biết ngươi không giết Phật tử kia, cũng không rơi vào tà đạo đại khai sát giới." Ánh mắt thanh niên trong trẻo nhìn vào mắt người đàn ông, "Là bọn họ đổ oan ngươi."
Nếu như người này thật sự là tà ma ngoại đạo, đối phương đã bị biến thành tro bụi ngay khoảnh khắc ở gần y.
Đáng tiếc người đời chỉ nói nghiệp hỏa là lửa để đốt kẻ ác, lại không nghĩ rằng người có thể giữ được sự thanh minh trong nghiệp hỏa sẽ có tâm tính phong quang tễ nguyệt như thế nào.

Bị một đôi mắt thuần khiết như vậy nhìn chằm chằm, hô hấp người đàn ông cứng lại, chợt cười nói: "Trên đời này dĩ nhiên chỉ có ngươi và sư phụ là tin ta."
"Gỗ nhỏ, ngươi tên gì?"
Thanh niên đã sớm biết được đại danh Quảng Lan kiếm tiên từ trong miệng của mấy tiểu hòa thượng quét sân.

Đối phương trẻ tuổi anh tuấn, niên thiếu đã thành danh, làm người phóng khoáng tùy ý không câu nệ tiểu tiết, tại tu chân giới tuyệt đối có thể nói là phong lưu diệt cả nam cả nữ.
Chỉ có điều lần đầu tiên thanh niên nhìn thấy người này lại là lúc đối phương bị xích đầy người mặt mày tái nhợt.

Cho nên mãi đến tận lúc này, y mới chính thức ý thức được mị lực của "Bích Tiêu song tuyệt".
"Ta không có tên."
Thanh niên nghiêng người ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, y nghiêng mắt nhìn về phía đối phương: "Ngươi thì sao? Chắc sẽ không phải tên là Quảng Lan kiếm tiên đó chứ?"
"Vô phụ vô mẫu, vô danh vô họ." Trên đùi nhẹ đi, người đàn ông hơi có cảm giác tiếc nuối mím mím môi, "Quảng Lan vừa là đạo hiệu cũng là họ tên."
"Nếu ngươi không chê, vậy gọi ta A Lan giống sư phụ là được."
*
Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến mức tu chân giới đã dần quên đi Quảng Lan kiếm tiên phong thần tuấn lãng ngày xưa, lâu đến mức thanh niên được nghe đối phương kể lại hết tất cả những gì mình đã nghe đã thấy ở trần thế trước kia...
Lâu đến mức người đàn ông đã không còn sợ hãi nghiệp hỏa Hồng Liên không ngừng nhảy nhót quanh thân.
"A Lan đang dần trở nên giống hòa thượng rồi." Thanh niên nhẹ nhàng dựa vào thân cây, y nhắm mắt giả vờ vô ý nói, "Nơi này không ngăn được ngươi, ngươi đi đi."
Thanh niên và trăm năm trước chênh lệch thật sự quá lớn, ngay cả bộ bạch y từ lúc y có ý thức cũng không biết từ khi nào đã biến thành một bộ đạo bào rộng tay, thoạt nhìn, y và người đàn ông bên cạnh giống như là một đôi có quan hệ vô cùng tốt...
Một đôi gì cơ?
Thanh niên nhẹ lắc đầu, người đàn ông tên Quảng Lan đã sớm thoát khỏi trói buộc trên vai, hắn kéo thanh niên qua, một đôi tay cầm kiếm có thể nói là dịu dàng buộc mái tóc như tơ tằm của thanh niên vào ngọc quan.

"Ta muốn dẫn ngươi theo." Người đàn ông thấp giọng trêu đùa, "Bây giờ nghiệp hỏa cắm rễ bên trong nguyên thần của ta, Khước Sương và kiếm quyết sư phụ truyền cho ta đều không thể dùng được nữa, ngươi nói muốn thay ta trả ơn cho sư phụ, Sanh Sanh chẳng lẽ ngươi muốn quỵt nợ?"
Sanh Sanh, thanh niên cắn cắn môi, chỉ vì trả lời đối phương có bản lĩnh gì mà nói một câu "Sanh sanh bất tức luân chuyển tử khí", người này liền đặt cho y cái tên trẻ con như thế.
"Nhưng ta không đi được." Thanh niên ngửa đầu nhìn lá cây bồ đề bốn mùa thường xanh, "Gốc rễ của ta ở đây."
"Ngươi là đi báo thù, nếu như lại mang đi thánh vật Phật môn là ta, không chỉ mỗi Vạn Phật Tông, toàn bộ Phật giới đều sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Nếu như y thành thật ở lại chỗ này mà không bị bất cứ ai sử dụng, vậy cây bồ đề chỉ là một "thánh vật" mang tính biểu tượng tỏa ra phật khí, nhưng một khi bị người khác biết được cây bồ đề khai trí chọn chủ, thế thì y sẽ trở thành một mầm họa khiến người khác tranh đoạt.
"Quá nhiều rận thì không còn ngứa, có nhiều nợ thì không còn lo." Người đàn ông dửng dưng vuốt tay áo thanh niên.

"Tội trạng đi với cái tên Quảng Lan kiếm tiên này cũng không ít, sao ta còn sợ nhiều thêm một tội?"
Thanh niên không nói gì, người đàn ông duỗi tay trái ra, một thanh trường kiếm lạnh như nước mùa thu lập tức xuất hiện trong tay hắn.
"Thiên đạo làm chứng, đợi báo được thù lớn, ta sẽ cùng ngươi mai danh ẩn tích, cùng nhau du ngoạn phàm trần."
"Khước Sương đưa cho ngươi..."
"...!Đời đời kiếp kiếp."
*
Ngày đó, Quảng Lan kiếm tiên bị phạt tám mươi mốt năm vung kiếm chém khóa thoát khỏi xiềng xích, nghiệp hỏa ở Vạn Phật Tông bốc lên, Thánh địa bị hủy diệt sạch sẽ, cây bồ đề chí bảo bên trong tông cũng biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại một cái hố sâu đen ngòm.
Chí bảo bị đánh cắp, cả Phật gia và Đạo gia đều phẫn nộ, lần lượt treo thưởng khắp mọi nơi, truy đuổi Quảng Lan.
—— Bất luận sống chết.
Ngày đó, cũng chính là sự khởi đầu của luân hồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.