Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 68: 68: Kỳ Tố Tố





Vốn định sau khi kết thúc công việc sẽ lập tức trở về nhà, ai ngờ Cố Duy Sanh vừa xoay người đã thấy Phương Mộc cầm một tờ giấy không ngừng vẫy tay với y.
Cố Duy Sanh đứng tại chỗ còn chưa kịp tẩy trang: "..."
Mệt tâm quá, người đại diện của mình có phải hơi bị ngáo không?
Nhân viên công tác xung quanh nhanh tay lẹ chân dọn đạo cụ đi, Cố Duy Sanh lễ phép tạm biệt mọi người, sau đó vừa cởi trang phục vừa đi về phía Phương Mộc.
"Sao vậy?" Cố Duy Sanh không được tự nhiên hoạt động khoang miệng bị nước đá đóng băng đến tê dại.

Bây giờ đang là mùa đông, để khi quay ngoại cảnh không thở ra khói, mỗi diễn viên trước khi bắt đầu quay đều phải uống một ngụm nước đá lớn để làm mát khoang miệng.
Mặc dù nhiệt độ cơ thể Cố Duy Sanh luôn khá thấp, nhưng để không có vẻ quá đặc biệt, nước đá đoàn làm phim chuẩn bị y thật sự đã uống một ngụm.
Tuy xuất phát điểm của Cố Duy Sanh không thấp, nhưng cũng không phải thiếu gia chưa từng nếm trải sự đời, Phương Mộc thấy bộ dáng lười nói chuyện của y, sao còn không hiểu là do uống quá nhiều nước đá nên người này mới khó chịu.
Một lạnh một nóng là dễ có chuyện nhất, Phương Mộc bỏ cà phê bên tay trái xuống, chỉ đưa "tờ giấy" trong tay phải cho đối phương: "Công ty đưa thiệp mời tới, nói là party tài nguyên cao cấp gì đó."
Thiết kế tối giản chỉ độc một màu trắng, phông chữ vàng nhạt giống như một sợi tơ vàng thêu trên đó, Cố Duy Sanh mở thiệp mời ra xem, quả nhiên nhìn thấy đại danh của mình ở trên đó.
Cũng coi như không khuôn sáo cũ, nhìn cũng ra dáng một buổi tiệc rượu đàng hoàng.
"Chắc là không có vấn đề gì," Phương Mộc đưa điện thoại cho Cố Duy Sanh, "Đường Ninh nói tối nay anh Lâu cũng đi."
"Cả cô Thích và Nguyễn Ngôn người mới lần trước...!Lần này người Trục Mộng đi không ít, chắc không phải là cái bẫy lừa gạt người khác đâu."
Lâu Tiêu cũng đi? Cố Duy Sanh hơi chuyển động mắt, có thể khiến tiểu thiên sư tới góp vui, hoặc là trong bữa tiệc này thật sự có mấy tài nguyên hàm lượng vàng không thấp, hoặc là đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó thú vị.

Xem ra đêm nay y không thể về nhà sớm rồi.
Điều kiện của đoàn phim [Tội Ái] chỉ ở mức trung bình, nhưng Cố Duy Sanh cũng không phải là người kiêu ngạo, diễn viên quay phim đêm cũng không nhiều lắm, lúc này cũng chẳng mấy ai chờ tẩy trang trong phòng trang điểm chung.
Cố Duy Sanh kéo ghế của mình ra, sau đó cầm lấy ly giấy trong tay Phương Mộc ngồi chờ tẩy trang.
Phương Mộc đáng thương căn bản không thấy rõ động tác của Cố Duy Sanh như thế nào, anh chỉ cảm thấy gió lạnh thổi qua, một giây sau cà phê trong tay đã đổi chủ.
Nhưng nhìn Cố Duy Sanh chỉ cầm để ấm tay chứ không có ý muốn uống, Phương Mộc cũng thôi tính giành lại với đối phương, anh thuận thế kéo ghế bên cạnh ngồi xuống: "Nghe nói trước bữa tiệc sẽ cho phóng viên giải trí vào, không ấy bây giờ anh gọi điện thoại cho Lưu Kha nhé?"
Sau [Mê Trạch], Lưu Kha và Cố Duy Sanh cũng coi như có chút quen biết.

Hơn nữa, đà phát triển gần đây của đối phương không tệ, Phương Mộc cũng để lại số điện thoại cho đối phương, khi nào nghệ sĩ nhà mình cần trang điểm tương đối quan trọng sẽ giao cho cô.
"Một buổi tiệc rượu mà thôi," Cố Duy Sanh không chút hình tượng ngáp một cái, "Em thấy để mặt mộc cũng được."
Phương Mộc đẩy mắt kính một cái: "Cậu cho rằng những phóng viên kia chụp ảnh khét như cậu sao? So với việc chụp đẹp cho cậu, bọn họ chỉ ước chụp cho ra dạng vẻ xấu xí để đưa cậu lên đầu đề ngày mai đấy."
"Em được gọi là trai đẹp ăn ảnh đó." Cố Duy Sanh kéo thật dài giọng trả lời một câu, "Hơn nữa, mặt mộc em cũng có thể chiến có được không?"
"Không tin thì anh lên weibo xem Vitamin C khen em như thế nào kìa."
"Răng rắc."
Biểu tình Phương Mộc nứt toạc, cô gái chạy tới tẩy trang cho Cố Duy Sanh không nhịn được cười "haha", hoàn toàn không nghĩ tới Cố Duy Sanh nhìn như lạnh lùng lại có dáng vẻ hoạt bát như vậy.
"Tổ tông, cậu thay đổi rồi." Phương Mộc sâu kín nhìn chằm chằm sườn mặt Cố Duy Sanh, "Xem ra anh Lâu thật sự không dạy cho cậu thứ gì tốt cả."
Cố Duy Sanh mắt cũng không trợn nói: "Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đạo lý ông cha ta truyền dạy anh lần đầu tiên biết hả?"

Không còn gì để nói, Phương Mộc chỉ có thể lấy điện thoại ra đăng weibo tố cáo nghệ sĩ vô lương tâm, tiện thể hỏi hắn sao giờ lễ phục còn chưa đem tới.
【Phương Mộc không mộc V: Người nào đó tự luyến, trang điểm thành như vậy mấy người cũng dám khen đẹp trai? Hình ảnh.

jpg】
Như thường lệ vẫn là một loạt bình luận sôi nổi khen anh Sanh nhà họ, lẻ tẻ mấy người thì hỏi anh sanh của họ có góp mặt trong mấy buổi tiệc rượu do một số thương hiệu thời trang lớn đồng tổ chức hay không, Phương Mộc giật giật chân mày, lần thứ N nghi ngờ trong Vitamin C trà trộn không ít nhân viên trong giới giải trí.
Anh trai đưa lễ phục gọi điện thoại tới, phòng của đoàn phim không tiện tùy ý ra vào, Bạch Ức lại ăn no uống đủ ngủ trên xe, Phương Mộc lo lắng dặn dò chuyên gia trang điểm một câu, sau đó nhận mệnh khoác áo khoác ra cửa.
Nếu không phải thân phận tổ tông đặc biệt không dễ xử lí, thì dù thế nào anh cũng phải tuyển mười tám tiểu trợ lý mới coi như thoải mái.
Cố Duy Sanh nâng mí mắt nhìn bóng lưng Phương Mộc, trong lòng tính toán tính khả thi của việc tặng cho đối phương thêm vài bao lì xì.
—— Y và Phương Mộc đều ký hợp đồng dưới trướng Trục Mộng, cho nên chuyện tăng lương cho Tiểu Phương Tử, trước mắt y không làm chủ được.
Ngẫm lại cũng đã đến lúc đổi nghề, Cố Duy Sanh có chút xuất thần mà cân nhắc chuyện này, sau khi nhớ lại ràng buộc với tiểu thiên sư, y cũng không còn cố chấp dùng "tiền của mình" để trả tiền vi phạm hợp đồng nữa.
Cùng lắm thì tới hẻm quỷ bán vài lá bồ đề, y bảo đảm Vạn Phật Tự sẽ là người đầu tiên đến mua.
"Anh Cố cũng tham gia tiệc rượu ở Lãng Vực sao?"
Lực đạo trên tay chuyên gia trang điểm nhẹ nhàng thoải mái, Cố Duy Sanh đang ở trong trạng thái chín tầng mây, trong lúc nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là ai đang nói chuyện với mình.
Có chút quen tai, Cố Duy Sanh liếc mắt nhìn, đối phương buộc tóc đuôi ngựa cao cao, chính là nữ ba mới tới đối diễn với y cả buổi chiều.

Hình như tên là Kỳ Tố Tố?
Đối phương cũng cầm một tấm thiệp mời, bên ngoài nhìn rất quen mắt, nhưng lại nhỏ hơn cái của y đặt trên bàn trang điểm, Cố Duy Sanh sửng sốt, không nghĩ tới tân binh này lại còn có chút bối cảnh.
"Cái này chỉ là vé phụ," Nhìn ra nghi vấn của Cố Duy Sanh, Kỳ Tố Tố có chút khẩn trương khoát tay, "Em chỉ là được tiền bối trong công ty dẫn đi va chạm xã hội mà thôi."
Hoàn toàn không hiểu vì sao đối phương lại tới bắt chuyện với mình, Cố Duy Sanh thu tầm mắt lại, có chút không để ý đáp: "Va chạm xã hội rất tốt."
Biểu tình lạnh lùng, ngữ khí lạnh nhạt, chỉ cần Cố Duy Sanh bày ra biểu tình này, phần lớn người đến đều sẽ tự động lui bước.
Nhưng nếu đã lấy hết dũng khí mở miệng, đương nhiên Kỳ Tố Tố sẽ không để đề tài lạnh xuống, cô nhìn ly cà phê được Cố Duy Sanh cầm trong tay, mắt lại sáng lên: "Nghe nói lần này tham gia tiệc rượu đều là đạo diễn nổi tiếng và đại gia trong giới xa xỉ phẩm, không biết anh Cố có đặc biệt thích đạo diễn hay thương hiệu nào không?"
"Không có." Cố Duy Sanh nhắm mắt lại nói, "Tôi chỉ đi cho có lệ thôi."
Nếu không được cô gái này nhắc nhở, y thậm chí còn không chú ý tới địa điểm tổ chức tiệc rượu này là ở Lãng Vực.
Khách sạn Lãng Vực, nơi tụ tập ưa thích của tầng lớp thượng lưu ở thành phố S ngoại trừ biệt thự riêng, nhưng Cố Duy Sanh tự nhận mình không đến mức "thượng lưu", tới vài lần lại chỉ nhớ kỹ mấy món tráng miệng cuối cùng ở đó.
Đi cho có lệ, Kỳ Tố Tố cắn cắn môi, giọng nói cũng không tự chủ thấp xuống mấy độ: "Vậy không biết đêm nay anh Cố có bạn gái đi cùng không?"
"Nghe nói loại tiệc rượu này đều phải dẫn đồng hành nữ tham dự." Vạn sự khởi đầu nan, nói ra câu đầu tiên, mấy lời kế tiếp của Kỳ Tố Tố cũng trở nên trôi chảy hơn rất nhiều, "Em thấy hôm nay anh Cố rất bận, hình như vẫn chưa có thời gian liên lạc với bạn gái..."
Bạn gái? Động tác trát phấn trên mặt y dừng lại một chút, lần này cho dù Cố Duy Sanh có chậm chạp đến đâu cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Kỳ Tố Tố.
Hiếm khi có người mới vào giới có thể hợp tác với y, Cố Duy Sanh cứ tưởng tiểu thiên sư lại ăn dấm bậy bạ, nhưng không ngờ lần này lại để cho đối phương nói đúng rồi.
"Duy Sanh sẽ đi cùng cô Thích." Phương Mộc ôm lễ phục đẩy cửa vào, "Với nhân khí bây giờ của Duy Sanh, cậu ấy không cần phải lo về việc lựa chọn bạn đồng hành."
"Loại vấn đề không thiết thực lại không dinh dưỡng này, sau này không nhọc đến cô Kỳ bận tâm nhiều như vậy."
Bất luận ngày thường có hay đùa giỡn thế nào, chỉ riêng việc có thể bảo vệ Cố Duy Sanh trong giới giải trí một năm cũng đủ để chứng minh Phương Mộc không phải là nhân vật đơn giản gì.

Giờ phút này anh thu hồi nụ cười mặt mày nghiêm túc, thoạt nhìn thật sự có vài phần dáng vẻ người đại diện kim bài.

Cố Duy Sanh kinh ngạc liếc Phương Mộc một cái, không hiểu sao hôm nay đối phương lại nói chuyện không khách sáo như vậy.
Con dao mềm dẻo không làm tổn thương tình cảm, đây là phong cách mà Phương Mộc nên có.
Tiếp nhận tín hiệu của tổ tông nhà mình, Phương Mộc lơ đãng giơ ngón trỏ tạo thành hình chữ "L".
—— Lời anh Lâu dặn dò vẫn còn văng vẳng bên tai, với loại chuyện này nếu anh dám qua loa một tí, người tiếp theo bị đâm không phải là Kỳ Tố Tố mà là Phương Mộc anh.
Thích Thanh Mạn, nhớ tới đối phương lẳng lơ mê người như hoa anh túc[1], mặt Kỳ Tố Tố không khỏi đỏ lên.
[1]: Hoa anh túc - Hoa thuốc phiện
Nhưng mà không phải Lâu Tiêu là được rồi, cô âm thầm siết chặt thiệp mời trong tay, chiều nay đối phương lại đăng loại weibo như thật như giả kia, không biết lại lợi dụng thân thiết với anh Cố để toan tính cái gì.
Không công khai cũng không phủ nhận, mượn nhiệt độ của anh Cố một lần nữa lọt top hotsearch.

Không thể không nói, vị Lâu ảnh đế này đúng thật là am hiểu sao tác để PR.
Gương trang điểm được lau chùi sạch sẽ phản chiếu rõ thần sắc Kỳ Tố Tố không ngừng thay đổi, Cố Duy Sanh đầu óc mơ hồ, hoàn toàn đoán không ra cô gái này đứng đây não bổ cái gì.
Vốn là phòng trang điểm chung, Kỳ Tố tố không đi, Phương Mộc cũng không có lý do để đuổi người, anh đặt lễ phục trong tay xuống, đơn giản trực tiếp không để ý đến đối phương.
"Anh Lâu với anh cùng nhau chọn lễ phục, nói anh nghe cậu chọn bộ nào?"
Hai bộ lễ phục một xanh nhạt một thuần trắng, phong cách cũng có chút khác biệt là tao nhã và xinh đẹp, Phương Mộc cố ý không chỉ ra lễ phục nào ai chọn, nhưng Cố Duy Sanh vẫn không chút do dự chọn bộ âu phục thuần trắng.
Rất đơn giản, Lâu Tiêu là thanh niên đồ trắng khống, Cố Duy Sanh nhàm chán gõ gõ bàn trang điểm, lại vừa khéo nhìn thấy ánh mắt không tốt của Kỳ Tố Tố trong gương.
Thú vị, Cố Duy Sanh ra hiệu cho chuyên gia trang điểm dừng động tác, xoay người cho Kỳ Tố Tố cái nhìn thẳng đầu tiên sau khi cô vào phòng——
"Cô có ý kiến với Lâu Tiêu?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.