Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 73: 73: Phát Cơm Chó





Phương Mộc bày ra vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc ngồi vào bàn ăn cùng Đường Ninh nhìn nhau không nói gì, Bạch Ức bưng bát cháo cùng với cá hộp ăn ngon lành, hoàn toàn không thèm quan tâm hai vị người đại diện mắt to trừng mắt nhỏ đang nghĩ cái gì.
Phong cách trang trí thiên về lạnh và tối giản, hiển nhiên đây là nơi ở của Lâu đại ảnh đế, sau khi biết Đường Ninh có chìa khoá dự phòng của căn hộ, sáng sớm Phương Mộc đã dẫn Lão Bạch đến Lâu gia chặn người.
Tuy nói sau khi từ Nhạn Sơn trở về, hai người này cơ bản đã tiến vào hình thức sống chung, nhưng nhìn tư thế không nói hai lời đã nhanh chóng biến mất ngày hôm qua của hai người, Phương Mộc luôn cảm thấy hoa thơm mình chăm sắp bị người ta hái mất rồi.
Thời gian còn sớm, hai người trong phòng ngủ rõ ràng vẫn còn đang ngủ, chuyện công việc phải chờ tổ tông nhà mình quyết định, Đường Ninh lại thật sự không phải là một đối tượng tốt để tán gẫu, Phương Mộc yên lặng thở dài, dứt khoát lấy điện thoại ra lướt weibo.
Suốt cả đêm qua, cái hagtag #Chồng chồng Sanh Tiêu hôn nhau đắm đuối trước mặt nhiều người# vẫn ngồi vững vị trí no1 hot search, sau đó chữ "Nhiệt" đỏ hồng cũng đã sớm đổi thành chữ "Bạo".
Bình luận có tốt có xấu, Sanh Tiêu CP hot mấy tháng trời, với sự chấp nhận của người hâm mộ và duyên người qua đường nên không có vấn đề gì lớn, chỉ có điều nước Z chỉ mới vừa mở rộng chính sách về vấn đề tình yêu đồng tính, cho nên vẫn có không ít cư dân mạng bảo thủ không đồng ý.
Tất nhiên, cũng có một số anh hùng bàn phím quá khích kêu gào mấy chuyện như "kinh tởm", "quy tắc ngầm".

Nhưng không thể xem thường sức chiến đấu của fan Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu, hơn nữa còn có sự ủng hộ ngầm của phòng làm việc hai bên, loại bình luận đặc biệt quá đáng này ngay lập tức được hưởng dịch vụ chặn và báo cáo từ A đến Z.
Fan CP Sanh Tiêu luôn sôi nổi lần này lại vô cùng khiêm tốn, ngoại trừ báo cáo, các cô đều lặng lẽ trốn trong siêu thoại và tieba nhà mình lén lút ăn đường.
Trước khi chính chủ lên tiếng, tất cả những gì họ phải làm là im lặng như gà.
"Chuyện tối hôm qua Lâu gia đã xử lý xong rồi." Dường như cảm nhận được Phương Mộc đang lo lắng, Đường Ninh đưa cho đối phương một ly nước ấm nói, "Có thể tham gia buổi tiệc đều là người thông minh, đương nhiên là biết cái gì nên nói cái gì không nên nói."
"...!Cám ơn?" Phương Mộc nhận ly nước sững sờ nói.
Anh hoàn toàn không nghĩ tới Đường Ninh sẽ chủ động nói chuyện với mình, huống chi anh cũng không phải lo lắng tổ tông nhà mình gây phiền toái.
Anh chỉ đơn giản là tới đây hóng chuyện mà thôi.
Nhưng dù nói thế nào đối phương cũng là có ý tốt, cảm thấy Đường Ninh hình như dễ nói chuyện hơn mình tưởng, Phương Mộc uống một ngụm nước ấm, vô cùng tò mò mở miệng nói: "Anh biết tối qua xảy ra chuyện gì không? Nghe nói có không ít phóng viên chụp được ảnh đèn treo vỡ vụn máu bắn tung toé, nhưng mấy tấm ảnh đó hình như đã được bên trên áp xuống rồi."

"Một con sâu nhỏ trà trộn vào quấy rối, không tính là chuyện gì lớn."
Đường Ninh cũng rót cho mình một ly nước ấm, thuận tiện còn đưa cho Bạch Ức một ly: "Dù không áp xuống cũng không dùng được, dù sao phòng tiệc ở Lãng Vực vẫn còn hoàn hảo ở đó, cho dù nhìn thấy mấy bức ảnh đó, cũng không có mấy người sẽ chọn tin tưởng."
"Cho nên những bức ảnh đó là thật?" Ánh mắt Phương Mộc sáng lên, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, "Cũng may mấy mảnh thủy tinh vỡ kia không văng lên mặt tổ tông nhà tôi, bằng không mấy cảnh phải quay trong tay cậu ấy phải quay thế nào đây."
"Nghĩ nhiều rồi." Đối với giả thiết ngu ngốc của Phương Mộc, Bạch Ức bày ra vẻ mặt khinh bỉ sâu sắc, "Cho dù những người khác đều bị thủy tinh văng thành tổ ong vò vẽ, thì sẽ chẳng có mảnh thủy tinh nào có thể lại gần người ổng đâu."
"Tôi đây không phải là quan tâm quá bị rối hay sao." Phương Mộc đẩy kính, "Đường Ninh anh nói xem, có người đại diện nghiêm chỉnh nào không lo lắng cho mặt nghệ sĩ nhà mình không?"
Người đại diện Đường không lo lắng chút nào: "..."
Hình như cũng không cần lo lắng cho nhan sắc anh Lâu, tự thấy mình nói sai, Phương Mộc ho nhẹ một tiếng, cân nhắc đổi sang đề tài khác.
Đúng lúc này, âm thanh thông báo đặc biệt của weibo "teng teng" vang lên, Phương Mộc hồi hộp trong lòng, chỉ lo tổ tông nhà mình lại tặng anh thêm một tin tức lớn nào đó.
Điện thoại Đường Ninh cũng đúng lúc "ting" một tiếng, Phương Mộc hơi hơi yên lòng mở cửa sổ thông báo, giây tiếp theo lại cứng đơ cả mặt.
Người đăng weibo là Lâu Tiêu không sai, nhưng anh lại thấy Cố Duy Sanh trong weibo Lâu Tiêu.
【Lâu tiên sinh V: Chào buổi sáng.

Hình ảnh.

jpg】
Không cần bấm vào bức ảnh này, Phương Mộc liếc mắt cũng thấy được khuôn mặt ngoan ngoãn say giấc của tổ tông nhà mình, làn da Cố Duy Sanh trắng nõn, cho nên đuôi mắt và chóp mũi hồng hồng đặc biệt rõ ràng, thoạt nhìn giống như trước khi đi ngủ đã khóc lớn một trận.

Liên tưởng đến những gì có thể xảy ra đêm qua, Phương Mộc đột nhiên uống một hớp nước, buộc cái não thích đi xa của mình phanh xe đúng lúc.
Góc chụp này chính là góc nhìn của bạn trai trong truyền thuyết, hay là loại ngủ chung giường kia, ý thức được tổ tông nhà mình lần này đã thật sự bị con đĩ tình yêu quật, trong lòng Phương Mộc lại có chút xót xa không giải thích được.
Có lẽ đây chính là cảm giác của cha già?
"AnhAnh nhiều lắm chỉ là mẹ già thôi, tôi mới thật sự là cha già này." Bạch Ức bỏ muỗng xuống, đi tới sau lưng Phương Mộc "chậc" một tiếng, "Nhìn đuôi mắt ửng đỏ này, nở hoa trái mùa, mấy ngày nay chuyên gia trang điểm của đoàn phim sẽ bận rộn lắm đây."
"Nở...!Nở hoa?" Phương Mộc lắp bắp, cảm thấy diễn biến của vở kịch lại lần nữa vượt ra khỏi sức tưởng tượng của anh.
"Hoa của cây bồ đề có màu đỏ, không chứ anh cho rằng đôi mắt của lão Cố sao có thể bị như vậy?"
Đây cũng là suy đoán của Bạch Ức sau khi biết bản thể của Cố Duy Sanh, cậu nhanh tay dùng điện thoại của Phương Mộc tìm hình ảnh liên quan: "A, chính là cái này, tuy rằng hơi xấu, nhưng thực tế lại rất hiếm thấy."
"Nếu không nở hoa kết quả, hình người lão Cố biến ra sẽ là Phật tử băng thanh ngọc khiết siêu phàm thoát tục."
Đường Ninh yên lặng uống nước bên cạnh: "..."
Phật tử băng thanh ngọc khiết? Cái hình dung này có phải là có chỗ nào đó không đúng không?
Đáng tiếc Phương Mộc lại hoàn toàn không chú ý đến cách dùng từ của Lão Bạch, sự chú ý của anh tất cả đều lệch sang một chuyện khác ——
"Kết quả?!" Phương Mộc khiếp sợ, miệng há to đến mức nhét được một quả trứng gà, "Là kết quả tôi đang nghĩ sao?"
Nếu như nói lăn giường là nở hoa, như vậy kết quả không phải là...?
"AnhAnh đang nghĩ cái gì đấy," Bạch Ức tiện tay nhét một cái bánh bao kim sa[1] vào miệng Phương Mộc, "Thánh mộc bồ đề, người ta kết là kết đạo quả có được hay không."
"Là loại ăn vào là có thể lập tức phi thăng, bảo vật quý hiếm đó."
Phương Mộc cắn một miếng bánh bao kim sa: "...!Cho nên thứ bảo vật quý hiếm này phải ứm ừm mới được à?"

Ngẫm lại thì đúng là ảo thật đấy.
"Tôi nói chứ đứa nhỏ này tuổi không lớn lắm mà đầu óc lại đen tối thế nhờ." Bạch Ức nằm nhoài lên bàn như mèo, chỉ thiếu phía sau không dựng thẳng đuôi lên mà thôi, "Nở hoa không có nghĩa là có thể kết quả, tên Lâu Tiêu kia cũng không phải phấn hoa, bách khoa toàn thư thẳng tiến giùm đê?"
"Hơn nữa, đạo quả của Bồ Đề Mộc là thánh vật làm cho người ta ngộ đạo ở phương diện tinh thần, cũng không phải thật sự sẽ kết quả cho anh ăn."
"Thế giới của mấy người quá khó hiểu," Phương Mộc nuốt miếng bánh bao kim sa cuối cùng, "Vẫn là nhân loại chúng tôi tương đối đơn giản."
"Nhân loại mấy người?" Bạch Ức nghếch mắt, "Trong phòng này hình như chỉ có tôi với anh là ra dáng nhân loại nhất thôi."
"Tóm lại loại chuyện nở hoa kết quả vẫn phải xem tâm tư ngộ tính của lão Cố, nói trắng ra, chuyện ngày hôm qua nếu đổi lại là người khác, cũng chưa chắc ổng có thể nở hoa trái mùa."
Thật ra liên quan đến vấn đề yêu ghét ghét yêu, thường thường không phải con người mới là người thẳng thắng hơn à.
Phương Mộc chẳng hiểu ra sao, quyết định không tiếp tục rối rắm vấn đề nghệ sĩ nhà mình ra hoa kết quả, dù sao nói nhiều như vậy, anh cũng chỉ hiểu được hai chuyện——
Bồ Đề Thánh Mộc thật sự rất quý, còn có, tổ tông nhà anh thật sự rất thích Lâu Tiêu.
"Teng teng."
Tiếng thông báo của Weibo lại vang lên, Phương Mộc mở điện thoại ra, đúng như dự đoán thấy được tổ tông nhà mình chia sẻ bài viết.
【Cố Duy Sanh V: Chào buổi sáng.

Hình ảnh.

jpg//@Lâu tiên sinh V: Chào buổi sáng.

Hình ảnh.


jpg】
Phương Mộc mở hình ra xem, là ảnh góc nghiêng vị ảnh đế họ Lâu nào đó đang đánh răng, dường như có ai đó kêu, tầm mắt Lâu Tiêu hơi nghiêng về phía ống kính, trong mắt tràn ngập dịu dàng.
Phương Mộc: "...!Giận."
Cách có hai cánh cửa cuồng show ân ái là cái quần què gì? Có năng lực thì giỏi ra ngoài phát thức ăn cho chó đê!
Dường như nghe được tiếng lòng phát điên của Phương Mộc, cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt rốt cục cũng được mở ra, Cố Duy Sanh đi dép lê loẹt quẹt ngồi xuống trước bàn ăn, một chút cũng không tò mò trong phòng từ lúc nào lại có thêm ba người.
Mùi thơm nhẹ nhàng khiến người ta thoải mái theo động tác của Cố Duy Sanh bay lên, Lâu Tiêu theo sát phía sau, mặc đồ ở nhà vẻ mặt thỏa mãn ngồi xuống bên cạnh Cố Duy Sanh, Phương Mộc lo lắng đẩy kính, cảm thấy mình thật sự có tiềm chất mỏ quạ.
"Chào buổi sáng," Lâu Tiêu thổi thổi cháo sẽ đưa cho Sanh Sanh, cười híp mắt nhìn Phương Mộc, "Tối qua ngủ ngon không?"
Phương Mộc: "..."
Ngủ không ngon ngủ không ngon, toàn thế giới đều không ngủ ngon bằng ông.
So sánh mà nói, Đường Ninh chủ động nhường chỗ cho Lâu Tiêu hiển nhiên lực thích ứng mạnh hơn một chút, anh hắng giọng, nghiêm trang báo cáo tình hình sau khi hai người rời đi ngày hôm qua.
Vì vậy, Cố Duy Sanh vừa ăn cháo vừa đấu võ mồm với Lão Bạch, lại còn ghé tai hóng chuyện tối hôm qua.
Trên thực tế, khúc nhạc dạo ngắn tối qua Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu tạo ra không phải là phần trong lòng những người ở đó quan tâm nhất, so với scandal tình ái của đại thiếu gia Lâu gia, phần bọn họ lo lắng chính là những "ảo giác" khiến bọn họ hỗn loạn.
Nhưng cũng may khách có thể tham gia bữa tiệc này ít nhiều cũng có chút hiểu biết về một số tổ chức siêu nhiên, hơn nữa tiệc rượu có Lâu An ở đó, cho nên sau đó cũng không gây ra náo loạn gì không thể khống chế.
Về phần căn phòng tối hôm qua bị Phương Kim trưng dụng, cũng không phát hiện ra điểm nào đặc biệt, hệ thống an ninh hùng hậu của khách sạn Lãng Vực chỉ nhắm vào con người, một người giấy muốn lẻn vào ngược lại thoải mái hơn rất nhiều.
"Đạo diễn Listeria thì sao?" Cố Duy Sanh nói, "Hôm qua xảy ra vài việc phải vội vã rời đi, em muốn tìm thời gian tự mình xin lỗi anh ta."
Cố Duy Sanh từ trước đến nay rất tôn trọng đạo diễn và diễn viên thực lực, y không phải là con người, nhưng sẽ không vì thân phận đặc biệt của mình mà sinh ra cảm giác ưu việt.
"Anh nghĩ có lẽ anh ta không để ý đâu?" Phương Mộc lấy ra một tấm danh thiếp cá nhân từ trong túi, "Anh ta đưa cho anh cái này.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.