Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 81: 81: Đèn Dẫn Hồn





Năm giác quan của Cố Duy Sanh vẫn luôn rất nhạy bén, bây giờ đột nhiên bị Lâu Tiêu im hơi lặng tiếng ôm vào lòng, trên mặt không khỏi có chút kinh ngạc.
"Sao về sớm vậy?" Giọng Lâu Tiêu có hơi khàn, mang theo chút mệt mỏi không dễ phát hiện, Cố Duy Sanh nhịn không được vỗ vỗ Lâu Tiêu, nhất thời quên mất chuyện còn đang livestream.
"Nhớ em nên về." Lâu Tiêu từ sau lưng ôm Cố Duy Sanh, hắn hơi khom lưng đặt cằm lên vai đối phương, trông vừa tủi thân vừa dính người, "Hot search anh thấy hết rồi, anh mà không về, em sẽ lại bị fan gán ghép với những người khác."
"Nói bậy nói bạ." Cố Duy Sanh nghiêng đầu liếc xéo đối phương.

Cầu hôn cũng làm rồi, người lớn trong nhà cũng đã gặp, nhẫn thì ở trên tay, y còn có thể bị fan gán ghép với ai?
Nhưng Lâu Tiêu nhắc tới, Cố Duy Sanh mới nhớ điện thoại của mình còn đang mở, y vừa định nói, lại không ngờ bị Lâu Tiêu cướp trước.
"Sao đột nhiên lại muốn học nấu ăn?" Lâu Tiêu một tay ôm Cố Duy Sanh một tay tò mò lật sách dạy nấu ăn cách đó không xa, "Cưng à, em muốn đi theo con đường mẹ hiền vợ đảm giống mẹ chúng ta sao?"
"Ăn của anh đi," Cố Duy Sanh cũng không quay đầu lại, y tiện tay lấy một trái cà chua dùng làm nguyên liệu, nhét chuẩn vào miệng Lâu Tiêu, "Còn đang phát sóng trực tiếp đấy, chú ý hình tượng được không, Lâu đại ảnh đế?"
Bốn chữ cuối được Cố Duy Sanh kéo đặc biệt dài.

Tiểu thiên sư thường ngày rất thích ôm ấp dính cùng một chỗ, vốn dĩ Cố Duy Sanh cảm thấy cũng không có gì, nhưng vừa nghĩ đến còn đang phát sóng trực tiếp, lỗ tai của y không khỏi đỏ lên.
"Phát sóng trực tiếp?" Lâu Tiêu lập lại, lúc này mới nhìn thấy chiếc điện thoại được Cố Duy Sanh đặt ở cách đó không xa.
Tuy rằng lúc ở trên xe hắn đã nghe Đường Ninh nói gần đây Sanh Sanh đang làm livestream, nhưng anh ta nói thời gian livestream của Sanh Sanh nhà mình không cố định, Lâu Tiêu không ngờ thời gian mình về nhà lại trùng hợp như vậy.
Sóng bình luận trên livestream đã nổ tung thành một chùm pháo hoa màu hồng, người hâm mộ ai nấy cũng kích động, hưng phấn như đang đón năm mới.

【666666666666666! Ngược chó trong vô thức là trí mạng nhất, chén thức ăn cho tró này tui xin húp trước nhó!】
【Hiện trường ngược cẩu cỡ lớn! Không ngờ Lâu tiên sinh lại dính người thế này, này gọi là gì ấy nhờ, bá đạo tổng tài biến thành chó Gâu Đần?】
【Mẹ chúng ta?! Tôi ngửi thấy mùi không tầm thường =)))))) 】
【Vua dấm Đông Á login! Đau lòng thay cho Tiểu Từ Dương @Dịch Duệ Kim 23333333333~】
【Số báo đặc biệt, số báo đặc biệt đê! Tính cách thiết lập sụp đổ! Xưa là bá đạo tổng tài nay lại rơi vào con đường thê nô, tất cả là tại tên tiểu yêu tinh Cố Duy Sanh / đầu chó】
Sóng bình luận nằm ở nửa trên màn hình, Lâu Tiêu buông Cố Duy Sanh ra, tay dài duỗi ra dễ dàng lấy được điện thoại trong góc, hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang đọc từng sóng bình luận chạy ngang qua.
Diễn xuất của Lâu Tiêu online, kỹ năng đọc thoại cũng rất hoàn hảo, hắn dùng giọng phát thanh tiêu chuẩn đọc lại những sóng bình luận trông rất bình thường kia, không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy có hơi xấu hổ.
【Phạt công khai! Lâu tiên sinh cầu tha thứ / sợ sệt】
【Không dám đùa nữa, không dám đùa nữa.

Im lặng như gà.

jpg】
【Anh Sanh anh có thấy không! Mau quản anh chồng của anh điii, sao lại đi bắt nạt fan như vậy chớ QAQ】
Thấy mình đã kiểm soát được tình hình, Lâu Tiêu mất nết nhếch nhếch môi, sau đó lại cười tủm tỉm nói: "Tiểu biệt thắng tân hôn, hôm nay tôi ôm Sanh Sanh đi trước nhé."
Không đợi fan tỏ vẻ không chịu, Lâu Tiêu đã nhanh tay lẹ mắt tắt điện thoại, Cố Duy Sanh giả vờ bất mãn trừng Lâu Tiêu một cái, chỉ tiếc trong con ngươi kia căn bản không có lửa giận, thoạt nhìn giống như hờn dỗi hơn.

"Tối nay ăn gì vậy?" Lâu Tiêu làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Cố Duy Sanh, hắn thuận tay đặt điện thoại sang một bên, sau đó cực kỳ tự nhiên hôn Cố Duy Sanh một cái, "Anh đói, cần quỷ tiên đại thương tình cho ăn gấp."
" Cho ăn trong tất cả các loại ý nghĩa."
"Cái tên cợt nhả này." Cố Duy Sanh lạnh lùng, lần thứ hai ném một trái cà chua cho Lâu Tiêu, "Về sớm cả một tuần, xong việc bên nước M rồi à?"
"Hôm qua vừa quay xong cảnh cuối cùng." Lâu Tiêu xắn ống tay áo, tựa vào bồn rửa chén bên cạnh nhìn Cố Duy Sanh, "Cũng may trạng thái mọi người gần đây không tệ, nếu không anh đã không thể đóng máy sớm."
Hôm nay Cố Duy Sanh chỉ định nấu canh bí đao sườn heo đơn giản, y cho nguyên liệu đã xử lý vào nồi nước, sau đó mở vòi nước rửa tay: "Vấn đề ở thành phố S anh định giải quyết thế nào? Phương Kim gần đây ngày càng lộng hành."
"Em không sợ lạnh hả." Lâu Tiêu búng nhẹ tay, sau khi đảm bảo nước chảy ra từ vòi đã ấm áp, hắn mới tiếp tục nói, "Bắt giặc phải bắt vua trước, ngày mai chúng ta sẽ tới Sơn Thị."
"Nhưng giờ vẫn chưa đến giờ Sơn Thị mở cửa." Cố Duy Sanh nhẹ nhàng vẩy vẩy nước trên tay, "Nếu em tính không sai, cách giờ Sơn Thị mở cửa còn đúng nửa tháng nữa."
"Nửa tháng? Thành phố S có khi không thể chờ được lâu như vậy." Lâu Tiêu thấp giọng nói, từ khi thế lực của Phương Kim nhanh chóng bành trướng mấy ngày trước, đã có rất nhiều người thường ở thành phố S bị trầm cảm tự sát.
Tuy nói các nhà thiên sư đều đang cố gắng thanh lọc âm địa, nhưng không có Lâu Tiêu khống chế, những người khác của hiệp hội thiên sư căn bản không cách nào áp chế Phương Kim có Quỷ vương toàn lực chống đỡ sau lưng.
Việc này cần phải kết thúc càng nhanh càng tốt, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lâu Tiêu về nước.
"Anh nhớ Sanh Sanh có một ngọn đèn dẫn hồn vào Sơn Thị?" Lâu Tiêu đối diện với ánh mắt Cố Duy Sanh, sau khi nhận được phản ứng khẳng định của đối phương, hắn bỗng nhiên mỉm cười, "Chưa tới giờ? Vậy thì anh sẽ để nó mở cửa trước thời hạn."
Miễn là em ấy có thể sử dụng đèn dẫn hồn để tìm lối vào Sơn Thị.

Ngay cả khi lối vào đã đóng chặt, Lâu Tiêu cũng có thể đốt ra một cánh cửa bằng nghiệp hỏa.

Vốn dĩ thái độ của Quỷ vương mập mờ không rõ ràng, không thật sự đưa ra quyết định rõ ràng nào, Lâu Tiêu lại bận tâm đến thương vong của phía thiên sư sau khai chiến, cho nên mới đồng ý khi nào Sơn Thị mở cửa mới đi gặp đối phương để thương lượng thử còn có thể hòa giải hay không.
Nhưng hành vi mấy ngày nay của Quỷ vương và Phương Kim rõ ràng đã vượt quá giới hạn của Lâu Tiêu.

Nếu đối phương đã rõ ràng muốn tuyên chiến, đương nhiên Lâu Tiêu cũng sẽ không ngu ngốc tuân thủ cách tiên lễ hậu binh kia.
Đối với quyết định của Lâu Tiêu, trong lòng Cố Duy Sanh cũng đã có dự liệu: Sau khi biết thành phố S có không ít người thường vì nhiễm âm khí dẫn tới tự sát, y biết việc này tuyệt đối không có cách này hiền lành được nữa.
Mặc dù tiểu thiên sư cũng không phải là thánh phụ trách trời thương dân phổ độ chúng sinh.

Nhưng Cố Duy Sanh hiểu được, trong lòng đối phương vẫn tồn tại điểm mấu chốt gọi là "đạo nghĩa".
Nhưng mà việc cố chấp xông vào Sơn Thị nghe có vẻ cũng rất kích thích.
Cố Duy Sanh giơ tay trái ra, một chiếc đèn lồng nhìn hơi mờ ảo hiện lên trên tay y, chiếc đèn lồng kia rất đơn giản, ngoại trừ một cây gậy bằng tre màu xanh đậm, cũng chỉ có một cái thân đèn làm bằng giấy trắng.
So với ánh đèn ấm áp trong phòng bếp, ngọn lửa trong đèn trông vô cùng ảm đạm, làm nổi bật nét âm u của hai chữ "dẫn hồn" rồng bay phượng múa trên thân đèn.

Theo linh lực Cố Duy Sanh không ngừng đưa vào, đèn dẫn hồn mờ ảo cũng càng thêm rõ nét.
Ngay khoảnh khắc thân đèn rõ nét nhất, đèn dẫn hồn bỗng rơi xuống, cuối cùng rơi nhẹ vào tay Cố Duy Sanh.
Ngay khi Cố Duy Sanh cầm lấy cây gậy trúc, nhiệt độ trong phòng bếp đột ngột giảm xuống, y khép lại bộ đồ ngủ bông trên người, sau đó ghét bỏ đưa đèn lồng cho Lâu Tiêu: "Anh muốn, cho anh."
Nhìn thấy tạo hình kỳ quái của Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu có chút buồn cười lắc lắc đầu.

Hắn nhận lấy đèn dẫn hồn cẩn thận quan sát vài lần, sau đó thất vọng phát hiện thứ này chỉ có hai tác dụng dẫn đường và xác minh thân phận, chức năng đại khái có thể xem là kết hợp giữa chỉ đường và thẻ vào cửa.

Thấy đèn lồng trong tay không có nhiều giá trị nghiên cứu, Lâu Tiêu trả lại đồ, Cố Duy Sanh đang chuẩn bị thêm chút gia vị cho canh nhíu nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện thu hồi đèn dẫn hồn.
Bốc cháy nhưng vẫn lạnh như băng, Cố Duy Sanh bất giác rùng mình một cái, nếu không phải giữ đèn dẫn hồn rất phiền phức, y mới sẽ không nhận lại thứ đồ chơi này cất vào bản thể.
Thấy Cố Duy Sanh không thoải mái, Lâu Tiêu vội vàng nắm tay Sanh Sanh nhà mình, quả nhiên phát hiện nhiệt độ cơ thể đối phương thấp hơn bình thường một chút.
Nghiệp hỏa bốc lên, nhiệt độ trong phòng bếp lạnh tới mức sắp đóng băng lại tăng trở về, âm khí rục rịch bên ngoài cửa sổ cũng dừng bước nhìn vào bên trong, trong nháy mắt cuống cuồng tản ra bốn phía.
"Khó chịu? Đèn này có hại cho em?" Lâu Tiêu lo lắng hỏi, bởi vì có nghiệp hỏa hộ thể, hắn không nhận ra đèn dẫn hồn có cái gì không đúng, nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Duy Sanh, thứ này hình như cũng không đơn giản.
"Không sao." Cố Duy Sanh thờ ơ nói, "Chỉ là âm khí và oán khí trên đó quá nặng, cảm giác hơi lạnh thôi."
Là tín vật có thể qua lại Sơn Thị, đương nhiên đèn dẫn hồn sẽ có một ít đặc tính của quỷ giới, tuy rằng Khước Sương Cố Duy Sanh sử dụng cũng rất lạnh, nhưng so với đèn dẫn hồn tác động vào linh hồn, Khước Sương trông lạnh lẽo khó tránh khỏi có vẻ không đáng bao nhiêu.
Chờ đến Sơn Thị chúng ta vứt thứ này đi." Lâu Tiêu nghiêm túc nói, "Dù sao xong lần này, chúng ta cũng không có chuyện gì cần tiếp xúc với Sơn Thị nữa."
Sơn Thị thu lưu cô hồn dã quỷ, địa phủ xử lý vạn vật luân hồi, mà Sanh Sanh thân là Bồ Đề Mộc Linh vốn không ở trong luân hồi, sau khi hắn trở về tiên vị cũng đã thoát khỏi luân hồi.
Cái chết thật sự quá xa vời đối với bọn họ, rảnh rỗi như vậy, hắn còn không bằng ngẫm xem mấy năm sau mình với Sanh Sanh rút khỏi giới giải trí như thế nào mới coi như thỏa đáng.
Cố Duy Sanh đẩy đèn dẫn hồn vào sâu trong tiềm thức, dùng linh khí phong ấn âm khí và oán khí trên đó, ấm áp không ngừng truyền tới từ bàn tay nắm chặt của y và Lâu Tiêu, cảm giác rất dễ chịu, nhưng Cố Duy Sanh vẫn còn nhớ đến món ăn mình đang nấu, vì vậy y nhẹ rút tay mình ra khỏi tay người kia: "Em nấu ăn trước đã."
"Nhưng bây giờ anh không muốn ăn cơm," Lâu Tiêu đảo tay trái, giấu công thức nấu ăn của Cố Duy Sanh, hắn vừa nới lỏng cổ áo, vừa cong mắt cười nói, "Anh chỉ muốn ăn em."
Mùi hương thơm mát tràn ngập khắp căn bếp, trong khoảnh khắc bị bế đi liên tục chiến đấu trên chiến trường phòng ngủ, Cố Duy Sanh bỗng phun tào trong lòng cái sóng bình luận trên livestream——
So với một con Gâu Đần dịu dàng dính người, tiểu thiên sư giống một con Poodle hơn đấy.
Là cái loại tinh lực dương vô cực đó.
- ------
Meey: Tụi Poodle hay động dục lung tung lắm =)))))))) mọi người hiểu mà đúng khum..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.