Sơn Thị là một toà thành trấn được xây dựng hoàn toàn từ đá, con đường chính đối diện đền thờ rộng rãi bằng phẳng, hai bên đường là các hàng quán chưa mở cửa.
Không ít quỷ hồn nghe thấy tiếng gào đau đớn quen thuộc vừa rồi, chúng trốn trong bóng tối quan sát hai người lạ xông vào Sơn Thị, trong mắt lóe ra ánh sáng hung tợn.
Bên trong đại điện màu đen lớn nhất ở cuối con đường chính, Phương Kim hừ lạnh một tiếng, thu hồi Thủy Kính phản chiếu Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu.
Đại điện trống trải không có quỷ hồn nào canh giữ, Phương Kim đi chân đất đến vương tọa của người đàn ông, trong mắt không che giấu được đau lòng.
“Đau không?” Phương Kim nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mi tâm người đàn ông, vết thương kia rõ ràng là do vũ khí sắc bén đâm vào, tuy giờ nó không còn chảy máu, nhưng phần da thịt bị rách trông vẫn rất đáng sợ.
Người đàn ông không nói lời nào, thậm chí còn nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm của Phương Kim, chỉ là động tác người đàn ông yếu ớt vô lực, điều này làm cho sự phản kháng của hắn trông như đang làm nũng.
“Em biết ngài đau.” Phương Kim bị đối xử như thế nhưng không hề tức giận, ả vẫn ngồi lên đùi người đàn ông như thường ngày, rồi lại tựa đầu vào ngực đối phương, “Em sẽ khiến hắn trả giá thật lớn, đừng lo lắng.”
Người đàn ông cũng không quá đẹp trai, nhưng giữa hai hàng lông mày lại có một loại hiền hòa dễ gần, nhưng dưới tình huống như thế này, loại hiền lành bẩm sinh này của hắn không khỏi biến thành yếu đuối.
“Phương Kim, thu tay lại đi.” Người đàn ông khàn giọng nói, “Ngươi không đấu lại thiên đạo.”
Chuyện đến nước này hắn mới hiểu được. Hết thảy hành động của Phương Kim chỉ vì muốn nghịch thiên cải mệnh, khiêu chiến với thiên đạo. Người phụ nữ này căn bản không quan tâm quỷ đạo thịnh hay suy. rong lòng đối phương, điều quan trọng nhất chỉ là “trò chơi” này thắng hay thua mà thôi.
“Ngài cũng cảm thấy em sẽ thua?” Phương Kim nhíu mày, ả phất tay gọi Thủy Kính ra lần nữa, hai người trong gương đang nhàn nhã đi bộ về phía chủ điện, nhìn như không có chút hoang mang nào, “Là vì bọn chúng sao?”
Người đàn ông không lên tiếng, như là chấp nhận lời giải thích của ả, Phương Kim cười lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy khỏi lòng ngực người đàn ông: “Vô dụng, Cố Duy Sanh đã không còn dính líu đến Phật gia, Kim Liên ở Vạn Phật Tự đồng loạt nở rộ hắn cũng không thèm liếc mắt một cái, còn có lão già tên Trần kia, tới đây nhiều rồi nhưng ngay cả ngài cũng chưa gặp, ngẫm lại cũng đáng thương thật đấy.”
“Còn Lâu Tiêu, cho dù là tiên nhân cũng không thể dùng sức một người lật đổ số mệnh của một nước, huống chi hắn còn là cái tên đệ tử trầm mê tình dục của Bích Tiêu Phái.”
Nhìn màn phối hợp ăn ý của hai người bên trong Thủy Kính, Phương Kim khinh thường chậc một tiếng, chỉ là nếu như cẩn thận lắng nghe, không khó để phát hiện nỗi đố kị ẩn trong sự khinh thường kia.
“Hành động của chúng nằm trong dự liệu của em,” Phương Kim nhìn xuống đại điện đặc biệt trống trải dưới vương tọa, “Nhân thủ em đã sắp xếp xong xuôi, qua đêm nay, nơi này sẽ không vắng lạnh như thế nữa.”
“Ngài thích loại phụ nữ như thế nào?” Phương Kim phác hoạ đường nét cằm người đàn ông, tiếng cười của ả ngọt ngào dễ nghe, nhưng lời nói ra lại khiến người ta rùng mình, “Con người kết hợp với ma quỷ sẽ sinh ra loại quái thai như nào nhỉ, lẽ nào ngài không tò mò sao?”
“Ta không tò mò.” Người đàn ông nhắm mắt lại, dường như không muốn nhìn Phương Kim thêm một giây phút nào nữa, “Ta chỉ hối hận tại sao lại tin tưởng ngươi.”
“Nếu ngươi có thể thông hiểu thế sự và đã có mưu đồ từ lâu, năm đó chúng ta gặp nhau cũng không đơn thuần là trùng hợp nhỉ.”
“Đương nhiên là không.” Nghe nói như thế, Phương Kim rũ mí mắt xuống, ả “vút” đứng dậy, chỉ để lại cho người đàn ông một bóng lưng gầy gò, “Trên đời này không ai có thể thoát khỏi tính toán của Phương Kim em.”
“Ngài cũng không ngoại lệ.”
Người đàn ông không lên tiếng, có lẽ bởi vì tất cả mọi thứ đã được quyết định, khi hắn nhớ lại cô gái lơ ngơ đi nhầm vào Sơn Thị năm đó, trong lòng đã chẳng còn xúc động như ngày xưa.
Từ mấy vạn năm trước, Sơn Thị đã thu nhận vong hồn lang thang trên trần thế và vong hồn không muốn đầu thai, mặc dù độc lập với địa phủ, nhưng vẫn có một quy định của riêng mình.
Tự tạo một thành trấn xa xôi bí ẩn, các đời Quỷ vương đều phải lấy thân hóa cửa để đảm bảo an ổn trong và ngoài Sơn Thị, trăm năm trước hắn mới lên ngôi cũng không ngoại lệ.
Ngoại trừ ngày Sơn Thị mở cửa, dưới điện thờ cũng chỉ có già Hòe có thể nói chuyện với hắn, trong thành yên ổn, Quỷ vương mới nhậm chức thỉnh thoảng sẽ đến bàn trà dưới gốc cây Hòe uống một chén, tiện thể nghe già Hòe kể những chuyện mà đối phương tích góp được mấy ngàn năm.
Ngày tháng bên trong Sơn Thị vẫn bình thản trôi qua như vậy, mãi đến ngày đó, Quỷ vương gặp được một thiếu nữ lảo đảo chạy ra từ trong sương mù.
Đối phương mặc một bộ đồ màu trắng, có vẻ là một cô gái loài người bị lạc đường, nhưng khí tức tinh khiết trên người thiếu nữ lại nói cho Quỷ vương biết thân phận của cô gái này không hề đơn giản.
“Sơn Thị, nghe nói đây là nhà của tất cả vong hồn,” thiếu nữ giả vờ bình tĩnh hàn huyên với hắn, nhưng Quỷ vương vẫn chú ý đến đôi tay nắm chặt của đối phương, “Xin hỏi… Ngài có thể thu nhận ta không?”
Thiếu nữ trước mắt không phải vong hồn bình thường cũng không phải quỷ tiên, Quỷ vương định từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy đôi chân trần của đối phương và vết trầy xước sưng đỏ trên đó, hắn vẫn không tự chủ được mềm lòng.
“Đi thôi,” Quỷ vương đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, dừng một chút, hắn nhẹ giọng dặn dò một câu, “Lần sau nhớ tìm giày mang vào.”
Thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu, ánh chiều tà đỏ quạch như máu, nhưng lại không chiếu ra điên cuồng ẩn sâu trong mắt ả.
So với địa phủ bị trói buộc bởi quy tắc và luật lệ, Sơn Thị tự do tản mạn lại tập trung oan hồn mới là lựa chọn tốt nhất của ả.
Ngày đó, Quỷ vương phá lệ dẫn một thiếu nữ về lúc Sơn Thị chưa mở cửa, thiếu nữ tuy không phải vong hồn nhưng cũng là linh thể chính tông, cộng thêm tính cách điềm đạm làm việc thận trọng của đối phương, thiếu nữ rất nhanh đã được vong hồn trong thành tiếp nhận, hoàn toàn trở thành một thành viên của Sơn Thị.
Gần ngàn năm qua Sơn Thị chưa từng xảy ra chuyện nào quá lớn, Quỷ vương nhìn ra dã tâm trong mắt thiếu nữ, nhưng hắn vốn dĩ không thích tranh giành, dứt khoát buông tay để đối phương tự do thử nghiệm.
—— Vong hồn sẽ không có con, Quỷ vương lần đầu tiên dạy dỗ nuôi dưỡng một đứa trẻ, khó tránh khỏi có chút cưng chiều đối phương.
Nhưng hắn không thể nào ngờ tới, chính vì phần cưng chiều này của hắn, lại trở thành ngòi nổ cuối cùng lật đổ Sơn Thị.
Chờ hắn biết được kế hoạch thực sự của thiếu nữ, hắn đã bị giam cầm trong đại điện lạnh lẽo và buồn tẻ này, mà Sơn Thị hắn che chở, chẳng biết từ khi nào đã trở thành “Nhất Ngôn Đường”(*) của thiếu nữ.
(Nhất Ngôn Đường [一言堂]: Thời xưa trước cửa hàng thường treo một tấm bảng ghi “Nhất Ngôn Đường”, biểu thị không mặc cả. Ngày nay còn có thể hiểu là độc đoán, chỉ người làm việc độc đoán, buộc phải nghe theo lời họ, làm việc cá nhân không nghe ý kiến dân chủ.)
Bút Hiện Tại có ký ức ngàn vạn năm, Quỷ vương mở mắt nhìn bóng lưng thiếu nữ, sau đó lại tự giễu nhếch khóe môi.
Bút Hiện Tại. Loại tiểu bối sống chưa được ngàn năm như hắn sao có thể là đối thủ của đối phương.
Chẳng qua là vào ngày gặp nhau lần đầu tiên, hắn thực sự muốn chăm sóc tốt cho “đứa trẻ” kia.
Nhưng thế sự vô thường, ai có thể nghĩ rằng mọi thứ sẽ đi đến bước đường này, ai nào ngờ đứa trẻ mình nuôi nấng lại ôm loại tâm tư quá quắt với mình như vậy.
“Đừng nhìn em như vậy,” Phương Kim thẳng lưng, “Em chưa bao giờ là đồ đệ của ngài, càng không phải là con gái.”
Quỷ vương còn chưa kịp nói gì đó, cửa đại điện đã truyền đến giọng nói hắn từng nghe qua trong Thủy Kính.
“Hơ, ở đây vừa diễn ra cái gì vậy?”
Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh đi vào đại điện, quanh thân hai người là nghiệp hỏa và bùa bay tán loạn, thoạt nhìn giống như vừa trải qua một trận chiến không quá quan trọng.
“Tôi nói chứ nơi này một người có thể đánh cũng không có.” Lâu Tiêu cười nhạo một tiếng, hắn nhìn Quỷ vương mi tâm dính máu bị nhốt ở trên vương tọa, lại nhìn Phương Kim tâm trạng tồi tệ cao cao tại thượng, rốt cuộc đã hiểu cảm giác sai sai trong việc này từ đâu mà đến.
Sanh Sanh từng nói Quỷ vương không phải là người thích đao to búa lớn, mà Sơn Thị và Hẻm Quỷ cũng yên bình chung sống ngàn năm, bây giờ Sơn Thị đột nhiên tuyên chiến với thiên sư, quả nhiên sau lưng tất cả đều là tác phẩm của người đàn bà điên Phương Kim.
Nhưng hắn thật sự nghĩ không ra, một đời Quỷ vương sao lại bị người khác im hơi lặng tiếng đoạt quyền, nhưng liên tưởng đến câu nói lúc tiến vào điện nghe được, Lâu Tiêu nhướng mày, mơ hồ đoán được gì đó.
“Tiên quân khẩu khí thật là lớn,” Phương Kim cũng không quay đầu lại, phất phất tay, một lá chắn trong suốt giống một cái bát từ trên trời giáng xuống, nghiêm ngặt bảo vệ Quỷ vương trong đó, “Người sống mấy ngàn mấy vạn năm lại đi bắt nạt tiểu bối, hai vị không thấy ngượng sao?”
“Không phải cô cũng đang bắt nạt tiểu bối?” Cố Duy Sanh chỉ Quỷ vương đã trở thành vật trang trí, “Cũng là lão quái vật sống vạn năm, cô giả bộ ngây thơ làm gì?”
“Được người ta coi là con gái nuôi mấy ngày, còn thật sự coi mình là cô gái ngây thơ thuần khiết?”
Không hổ là người đàn ông hóng hớt mấy vụ xé mặt nhau mỗi ngày. Lâu Tiêu nhếch khóe môi. Khi tâm trạng Sanh Sanh nhà mình không tốt, buông lời hung ác thì chỉ có chuẩn không cần chỉnh.
“Keng!”
Một dải lụa trắng khắc những ký tự không biết tên bay ra từ tay áo Phương Kim, Cố Duy Sanh không chút hoang mang nhấc Khước Sương chặn lại đòn đánh của dải lụa trắng.
Đả xà thượng côn(*), thấy bị cản trở, Phương Kim đổi động tác, dải lụa trắng lập tức hóa thành một con trăn khổng lồ, xoắn chặt lấy Khước Sương.
(Đả xà thượng côn [打蛇上棍]: Lấy gậy đánh rắn, rắn lại bò ngược lên gậy, còn hiểu là được nước lấn tới.)
Dường như bị quấn đến khó chịu, Khước Sương phát ra tiếng ong ong nặng nề, Cố Duy Sanh khép hai ngón tay lại, linh khí thuần khiết lập tức cuồn cuộn như sóng lớn rót vào bên trong Khước Sương.
“Bùm!”
Lụa trắng quấn quanh Khước Sương không chút lưu tình bị xe tan, Phương Kim lập tức phá hủy đuôi lụa trắng, nhưng vẫn không tự chủ được bị phản phệ, chấn động lui về sau một bước.
Vụn lụa trắng hóa thành những mảnh giấy vụn bay tán loạn, Lâu Tiêu búng tay một cái, những mảnh giấy đó lập tức bốc lên nghiệp hỏa đỏ tươi.
“Hai đánh một, hai vị cũng tốt lành quá nhỉ.” Lụa trắng bay vào tay áo, Phương Kim đứng vững chân, cao giọng giễu cợt một câu.
“Đừng suy nghĩ nhiều,” Lâu Tiêu vô tội giơ hai tay lên, “Tôi chỉ quen làm việc thiện thôi.”
“Đối phó cô, một mình Sanh Sanh là đủ.”
Nhưng nói như thế, Lâu Tiêu vẫn căng sợi dây tên là chiến đấu trong đầu, lần giao thủ vừa rồi cũng chỉ hai bên thăm dò nhau, có trời mới biết trong tay Phương Kim này còn có lá bài tẩy gì nữa.
“Vô dụng.” Như nghe thấy chuyện buồn cười, Phương Kim đắc ý mỉm cười, “Cho dù tôi chết, những oan hồn đó cũng sẽ đúng giờ lên nhân gian.”
“Thời-không đan xen, lãng phí thời gian ở đường nhỏ chắc hai vị không biết rõ nhỉ?” Phương Kim lắc đầu một cái, giống như xem hài nhìn chằm chằm Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh, “Còn một tiếng nữa là tới giờ tý, hai vị biết ký hiệu vào cửa Sơn Thị ở đâu chưa?”