Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 89: Phiên ngoại 2: Đám cưới



Lý Giai trốn ở góc phòng yên lặng chọt điểm tâm trên đĩa, hôm nay cô ăn mặc hết sức động lòng người, nhưng chiếc máy quay cầm tay đen như mực lại hoàn toàn không khớp với bộ trang phục màu trắng trang nhã của cô. 

Nào có ai ngờ rằng Lâu Tiêu sẽ biến câu nói đùa ngày đó thành thật chứ, có trời mới biết cô kinh ngạc biết bao nhiêu khi nhận được quà tặng và thiệp mời từ Lâu Tiêu, không chỉ bạn bè xung quanh đều hâm mộ vận khí tốt của cô, ngay cả Boss lớn luôn nghiêm túc cũng vì vậy mà khen ngợi cô vài câu.

Mặc dù sự nghiệp của Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh giống như mặt trời ban trưa, nhưng bọn họ lại không có ý muốn tổ chức hôn lễ thế kỷ, hai người ngoại trừ công bố ngày cưới tại lễ trao giải Kim Long, những sắp xếp kế tiếp đều khiêm tốn khiến vô số fan và truyền thông cào tường phát điên.

Nếu không phải thiệp mời viết tay đó ghi rõ địa điểm tổ chức đám cưới, Lý Giai thề rằng cô sẽ không bao giờ tìm thấy hòn đảo nhỏ nhìn đâu cũng thấy biển này.

Gió biển êm dịu, hai chú rể vẫn còn đang chuẩn bị, tuy không có đoàn phù dâu phù rể đẹp trai xinh gái nổi tiếng, nhưng Lý Giai – người đã không còn là người mới chốn công sở, nhìn sơ qua thôi vẫn bị đội hình có thể nói là đỉnh của chóp chọt mù mắt. 

Trước cây đàn piano bên cạnh sân chính, một người phụ nữ tóc dài đang tùy hứng chơi một giai điệu nhỏ, mặc dù Lý Giai không thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, nhưng vẫn có thể đoán được thân phận của người phụ nữ từ tư thế ngồi.

Thích Thanh Mạn, cây thường xanh lâu năm không khô héo của giới âm nhạc nước Z, vẫn luôn nghe nói quan hệ giữa chị ta và Cố Duy Sanh không tệ, không ngờ tin đồn này lại là thật.

Mà thanh niên tựa vào đàn dương cầm nói cái gì đó hẳn là Nguyễn Ngôn, người có lượng album mới bán chạy nhất gần đây. Lý Giai không biết lấy từ đâu ra một quyển sổ rồi ghi chú lại, tuy rằng Lâu ảnh đế cho phép cô mang theo thiết bị vào sân, nhưng Lý Giai rất hiểu chuyện, đương nhiên biết cái gì có thể chụp cái gì không thể quay.

Có thể mời một ca hậu của một thế hệ chơi BGM, đây là một vinh dự mà không ai dám nghĩ đến.

Lý Giai lắc đầu thở dài, một giây sau, giọng nói liếng thoắng của một thiếu niên đột nhiên vang lên bên tai cô: “Chị đang viết cái gì đấy?”

Lý Giai sợ hết hồn, cô xoay người lại nhìn, chỉ thấy một thiếu niên dáng người cao quý đang tò mò đánh giá sổ chi chú của cô, nhớ tới tên của đối phương, Lý Giai vội vã đóng quyển sổ lại: “Không có gì, chỉ là ghi lại một chút linh cảm mà thôi.”

Tiểu Ức, tên đầy đủ là Bạch Ức, vốn dĩ là tiểu trợ lý của Cố Duy Sanh, nhưng chẳng biết vì sao, mấy tháng gần đây giang cư mận không thể tìm thấy bóng dáng cậu ở bên cạnh Cố Duy Sanh.

—— Có lẽ vì khuôn mặt và họ của thiếu niên, không ít Vitamin C coi cậu là hóa thân của Lão Bạch, cho nên dù thiếu niên chưa ra mắt, nhưng nhân khí lại không kém hơn một cậu tiểu thịt tươi nào.

Trong trường hợp này, đối phương còn có thể tham dự với thân phận phù rể, xem ra thiếu niên tên Bạch Ức này cũng có giá trị đáng để đào sâu.

“Tốt nhất cô nên giữ kĩ những ‘linh cảm’ này đi.” Còn chưa đợi Lý Giai cân nhắc xong, cô đã bị một câu nói không chút gợn sóng không có cảm xúc giống như một chậu nước lạnh tưới xuống đầu, cô sợ hãi nghiêng đầu liếc mắt một cái, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của Lâu An.

Online đặt câu hỏi, rõ ràng là cùng trong một bụng mẹ chui ra, tại sao tính cách hai anh em nhà này lại chênh lệch nhiều như vậy?

Lý Giai khóc không ra nước mắt, liên tục tỏ vẻ mình là một người có đạo đức, cô gái mặc lễ phục màu hồng từ xa vẫy vẫy tay với bên này, thuận tiện cứu Lý Giai đang trong dầu bỏng nước sôi: “Anh ba mau tới đây, em thấy anh hai với anh dâu rồi!”

Tiểu công chúa Lâu gia chỉ nghe tên vẫn chưa thấy mặt, Lý Giai nghếch mắt lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy Vân Hành và Giang Yên thân thiết cách Lâu Dao một khoảng không xa.

Chờ chút, hai người kia quen biết nhau từ hồi nào vậy?

Lẽ nào đây là sự cộng hưởng giữa nhà viết ca từ và nhà văn trong truyền thuyết?

Cuộc trò chuyện của những người giữa sân dần dần ngừng lại, Lý Giai sửa sang lại trang phục, cũng khép miệng lại yên tâm chờ mong.

Thích Thanh Mạn trước đàn dương cầm thu hồi tư thái thờ ơ, [Hành khúc đám cưới] thanh thoát dễ nghe được phát ra dưới mười ngón tay của chị, một cặp vợ chồng trung niên thoạt nhìn giống Lâu Tiêu đứng ở phía trước, ánh mắt hiền hòa nhìn về phía cuối con đường hoa hồng.

Lâu Tiêu mặc lễ phục cùng Cố Duy Sanh đi tới, lễ phục cao cấp làm nổi bật hai người vai rộng chân dài, Lâu Tiêu hiếm thấy mặc âu phục màu trắng tinh khiết, nhìn qua lại có thêm vài phần ấm áp của con cháu thế gia.

Cố Duy Sanh cầm một bó hoa hồng nhạt trước ngực, xem ra hai người này gả tới cưới lui, cuối cùng Cố Duy Sanh vẫn là “cô dâu”.

Cả hai đều là minh tinh đã quen với thảm đỏ, nhưng vào thời điểm này, Lý Giai lại mắt sắc phát hiện Lâu Tiêu có chút khuynh hướng bước đều bước.

Cô mở ống kính ra, đang định ghi lại cảnh tượng hiếm thấy này, nhưng con đường hoa kia chỉ ngắn ngủi mấy chục mét, chờ Lý Giai chuẩn bị xong, Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh đã đi tới trước mặt cha Lâu và mẹ Lâu.

Đây là một đám cưới riêng tư đơn giản nhưng lại không đơn giản, không có linh mục không có phù dâu nhí, các phóng viên tại hiện trường cũng rất ít, cha Lâu và mẹ Lâu nhìn nhau, mỗi người đọc một lời thề kết hôn trang trọng.

“Lâu Tiêu, anh có đồng ý kết hôn với người đàn ông trước mặt hay không? Dẫu cho bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo đói hay giàu sang, anh vẫn sẽ nguyện ý yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, vĩnh viễn chung thủy với anh ấy cho đến hết cuộc đời?”

Lâu Tiêu nắm chặt tay Cố Duy Sanh, dịu dàng mà trịnh trọng đáp: “Tôi đồng ý.”

“Lâu Tiêu, anh có đồng ý kết hôn với người đàn ông trước mặt hay không? Dẫu cho bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo đói hay giàu sang, anh vẫn sẽ nguyện ý yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, vĩnh viễn chung thủy với anh ấy cho đến hết cuộc đời?”

“Tôi đồng ý.” Cố Duy Sanh nhấc hai bàn tay đang nắm chặt của hai người lên, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn thật dịu dàng, “Tôi xin hứa.”

Tiếng đàn êm tai đẩy bầu không khí lên cao trào, một số ít khách mời chân thành nhiệt liệt vỗ tay, mắt mẹ Lâu mơ hồ ứa lên nước mắt, cha Lâu vỗ vỗ vai bà, rồi nhận một chiếc hộp nhỏ màu xanh nhung từ tay Lâu An: “Hai chú rể phía dưới xin mời trao đổi nhẫn cưới.”

Hai chiếc nhẫn một lớn một nhỏ lẳng lặng nằm trên vải nhung màu đen, viên kim cương nhỏ nhắn nhưng tinh xảo dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng xinh đẹp, chiếc nhẫn cầu hôn trên ngón giữa Cố Duy Sanh đã được tháo ra từ lâu, Lâu Tiêu khẽ nâng ngón áp út của đối phương lên, nghiêm túc và thành kính đeo nhẫn vào.

“Đừng khẩn trương.” Cố Duy Sanh cười khẽ, “Hôm nay em mới là cô dâu.”

Tiểu thiên sư của y, bình thường thì bày ra dáng vẻ phong lưu lão làng lại không bao giờ đứng đắn, nhưng đến những dịp thực sự quan trọng, đối phương luôn ngoài ý muốn căng thẳng đến đáng yêu.

Ánh mắt Lâu Tiêu sâu thẫm, đợi đến khi Cố Duy Sanh cũng đeo nhẫn cho hắn, hắn mới cúi đầu, chủ động hoàn thành phần “hôn môi cô dâu”.

Tiếng huýt gió và tiếng vỗ tay cùng truyền đến, Cố Duy Sanh ném bó hoa trong tay lên cao, sau đó mặc kệ tất cả đắm mình vào cái hôn thân mật tràn ngập yêu thương này. 

“Bụp.”

Bắt được bó hoa, Bạch Ức đang trêu chọc Cố Duy Sanh cùng Phương Mộc ngơ ngác lắc lắc bó hoa trong tay, hoàn toàn không thể tin được mình lại là “cô dâu kết hôn tiếp theo”.

“Chúc mừng chúc mừng!” Phương Mộc nín cười, nhưng trên mặt vẫn nhịn không được lộ ra biểu tình hóng hớt, “Số đào hoa tới rồi, tôi thấy chắc chắn cậu sẽ có hoa đào sớm thôi.”

“Anh đừng có mà ba láp ba xàm!” Bạch Ức giơ hoa lên muốn đập đầu Phương Mộc, nhưng tới lúc “đòn chí mạng” thật sự rơi xuống đầu Phương Mộc, Bạch Ức lại không tự chủ được mà giảm nhẹ lực trên tay.

Nói như thế nào cũng là lời chúc phúc mà lão Cố nhà cậu gửi trong hôn lễ, cả đời chỉ có một lần, cậu nên quý trọng một chút mới phải.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, màu hồng này cũng nữ tính quá rồi đấy?

Buồn là, chẳng có ai để ý đến những lời phun tào của Bạch Ức, trong bầu không khí vui vẻ và lãng mạn như vậy, thứ mọi người cảm nhận được chỉ có hạnh phúc.

Hạnh phúc ngập tràn.

Sóng biển dâng trào, hoa và cây cối tươi tốt, trên hòn đảo vô danh gần gũi nhất với thiên nhiên, muôn loài vạn vật đang chúc phúc cho đôi uyên ương này. 

Nghiệp hỏa bồ đề anh và em.

Đó là duyên phận kỳ diệu nhất trên đời.

*

Đêm tân hôn. 

Cố Duy Sanh mặc trường sam đỏ thẫm, mắt say lờ đờ ngồi trên chiếc giường lớn đầy cánh hoa, nhìn mặt y trông rất tỉnh táo, nhưng thực tế là đã say hoàn toàn rồi.

Bởi vì truyền thống của Lâu gia và thân phận của hai người, sau khi nghi thức kết thúc Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh đã lập tức thay đồ cưới truyền thống để kính rượu. Đô của Cố Duy Sanh từ trước đến nay luôn bình thường, nhưng hôm nay y thật sự phấn khích, nên không dùng linh lực xua tan cơn say đi.

Chờ Lâu Tiêu sắp xếp chỗ ở cho khách và cha mẹ xong quay về phòng, đã nhìn thấy trên giường mình có một con mèo say rượu đang ngồi.

Gương mặt trắng nõn của Cố Duy Sanh bởi vì rượu mà nhuộm một màu hồng xinh đẹp, nghe thấy tiếng động, y mơ màng ngước mắt nhìn về phía Lâu Tiêu, đôi mắt hoa đào lấp lánh cũng tràn ngập ý xuân dịu dàng.

Tóc đen áo đỏ, kiều diễm như ánh nắng mặt trời.

Cố Duy Sanh rất đẹp nhưng khí chất lại thiên về lạnh, hơn nữa y lại thích mặc quần áo màumàu trắng, nên càng khiến người khác cảm thấy cao quá không thể với tới.

Lâu Tiêu chưa từng thấy Cố Duy Sanh mặc đồ đỏ, trước kia hắn luôn cảm thấy Sanh Sanh giống như “Trích Tiên” khiến người ta phải ngước mắt trèo lên, nhưng tối nay xem ra, đối phương lại giống như yêu tinh rung động lòng người.

“Lâu Tiêu, đầu em đau.” Nhìn thấy bóng người quen thuộc, Cố Duy Sanh khẽ bĩu đôi môi đỏ mọng, đúng là làm nũng quyến rũ một cách khác thường.

Lâu đại ảnh đế đã sớm bị sắc đẹp làm cho choáng váng làm sao nỡ để đối phương chờ đợi, hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy cục cưng nhà mình, sau đó chuyên tâm ấn huyệt vị cho đối phương.

Tuy lúc Sanh Sanh say trông rất ngon miệng, nhưng Lâu đại ảnh đế tự chủ hơn người vẫn không đành lòng để cho đối phương phải chịu chút khó chịu nào.

Nhưng người nào đó trong lòng hắn lại không có chút tự giác, Cố Duy Sanh đưa tay khoác lên vai Lâu Tiêu, mượn lực ngồi lên đùi đối phương.

“Sao lại không muốn em?” Tầng tầng lớp lớp quần áo trượt xuống bả vai trong lúc cọ qua cọ lại, Cố Duy Sanh đùa giỡn nâng cằm Lâu Tiêu lên, cố tình trong ngữ điệu còn lộ ra tiếng nức nở như đang tủi thân. 

“Không phải anh thích giày vò em nhất sao?” Y nhẹ nhàng cắn môi Lâu Tiêu, giọng nói mềm mại ẩn chứa mê hoặc trong vô thức, “Tối nay em chỉ khóc cho anh xem, anh nói có được không?”

Rèm giường bằng lụa buông xuống, sắc xuân nồng đậm bị che mất, chỉ còn lại những tiếng thở dốc ám muội vang lên trong đêm đen.

Lâu Tiêu, tiểu thiên sư em yêu nhất.

Vui cười giận mắng, là vì diễn.

Yêu hận giận si, chỉ vì anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.